Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 761: Trò Chơi Vấn Đáp




"Ta biết rồi." Tô Vũ gật đầu, "À phải rồi, không nói chuyện này nữa. Trước mắt có một việc, nhờ các ngươi tra giúp ta ít thông tin với."

Dứt lời, Tô Vũ hình dung một thoáng rồi mô tả lại: "Có một loại cỏ ba lá, màu lam..."

"Cỏ ba lá màu lam, ngươi muốn nói tới Thiên Tinh hoa sao?"

Tô Vũ sửng sốt một chút, ngươi chỉ nghe vậy mà đã biết?

Hắn nhìn qua chỗ Ngô Lam, Ngô Lam hất cằm kiêu ngạo, đắc ý nói: "Làm sao? Ta chỉ mới thấy qua loại hoa này, là cỏ ba lá màu lam, về sau sẽ nở ra Thiên Tinh hoa, trông rất đẹp mắt."

"Ngươi có hình ảnh của nó không?"

"Để ta đi tìm xem, trong thực vật bách khoa toàn thư hẳn là có..."

Ngô Lam mau chóng chạy lên lầu, vài phút sau liền cầm xuống một quyển sách dày cộp đưa qua cho Tô Vũ coi, "Thực vật bách khoa toàn thư có tổng cộng 12 bản, ta chỉ mới xem mấy quyển thôi, chính ngươi tự nhìn một chút, có phải loại hoa ngươi nói là cái này hay không?"

Tô Vũ lật xem một lượt, rất nhanh liền thấy được trang sách giới thiệu về Thiên Tinh hoa.

Xem hình ảnh thì đúng là chủng loại mà hắn đã thấy trong mảnh vỡ kí ức của giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo.

Tô Vũ vội nhìn xuống đoạn mô tả về nơi sinh sống của nó, không khỏi nhíu mày, phạm vi sinh trưởng rất lớn.

Bảy tám cái đại phủ đều có loài cỏ này tồn tại.

Đại Hạ phủ đương nhiên cũng có, cả mấy đại phủ láng giềng cũng vậy.

Đại Minh phủ, Đại Thương phủ, Đại Hạ phủ...

Tô Vũ ngẫm nghĩ, ít ra thì trên đại thể cũng có thể xác định là nó chỉ sinh trưởng khu vực phụ cận Đại Hạ phủ, những khu vực khác thì loại Thiên Tinh hoa ấy hầu như không tồn tại.

Tối thiểu rút nhỏ bớt một ít phạm vi.

Tô Vũ cũng không nhiều lời, lại mô tả tiếp về loại thực vật tiếp theo mà hắn nhớ được: "Còn có một loại cây mọc ra trái rất lớn, trái của nó thoạt nhìn có điểm giống với dưa hấu, phía trên mang theo vài đường vân..."

Ngô Lam hệt như đang đi thi hỏi đáp, hắn mới nói tới đây thì nàng đã vội vã giơ tay giành quyền trả lời: "Ta biết, ta biết, khẳng định là cửu vân quả thụ, có phải thứ quả mà ngươi nói tới phía trên có chín đường vân đúng không?"

"..."

Tô Vũ nhìn bộ dáng dương dương đắc ý của nàng mà không khỏi dở khóc dở cười.

Lợi hại thật! Nhưng ngươi sốt sắng như vậy làm gì?

Ngươi đây là đang cảm thấy ta đang khảo nghiệm kiến thức của các ngươi sao?

Tô Vũ cũng không lãng phí thời gian, thấy nàng biết thì liền hỏi: "Cửu vân quả thụ sinh trưởng ở những nơi nào?"

"Đại Minh phủ, Đại Hạ phủ, Đại Thương phủ, ba phủ này đều có, các địa phương khác thì ta chưa từng nghe nói cửu vân quả thụ mọc được."

"Lợi hại!" Tô Vũ nhịn không được tán dương một câu.

Hắn lại tiếp tục mô tả: "Còn có một loại cây, không kết quả..."

Hắn còn chưa nói xong, Ngô Lam đã vội vàng hỏi: "Nếu ta đáp đúng toàn bộ thì có được nhận thưởng không?"

"..."

Ngươi cho rằng ta đang đùa với ngươi thiệt hả?

Tô Vũ im lặng, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói nói: "Có! Ta tiếp tục ra đề mục, ai trả lời đúng được cả 5 câu thì sẽ được thưởng vị trí khai một cái thần khiếu!"

"..."

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, Tô Vũ thấy vậy thì thản nhiên đáp: "Là phần thưởng độc quyền cho nhân viên của sở nghiên cứu. Đừng nhìn ta như vậy, sở nghiên cứu của chúng ta tuy mới mở, rất thiếu tiền nhưng lại không thiếu thứ còn quý giá hơn cả tiền, để khích lệ tinh thần ham học hỏi của các ngươi, có đôi khi ta sẽ tổ chức những cuộc vấn đáp thú vị như vậy, đáp đúng tự nhiên có ban thưởng!"

Ngô Lam kinh hỉ thốt lên: "Ban thưởng thần khiếu? Giai đoạn dưỡng tính hiện tại mà cũng có thể mở ra thần khiếu sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy ngươi mau ra đề đi!"

"..."

Đám người Hồ Thu Sinh cảm thấy thật mệt tâm, cô ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi không quan tâm xem công pháp mở ra thần khiếu của Tô Vũ rốt cuộc là từ đâu ra sao?

Được rồi, ta biết rồi, ngươi đúng là chẳng quan tâm gì hết.

Không thể không nói, suy nghĩ đơn giản cũng là một loại hạnh phúc!

Lúc này mấy người Trịnh Vân Huy, Hồ Thu Sinh, Khương Mục hiển nhiên không còn lơ đãng như vừa nãy nữa, cả bọn hết sức chăm chú, dồn dập nhìn về phía Tô Vũ!

Mọe nó.

Ngươi sớm nói một chút thì nãy giờ bọn ta cũng tranh trả lời rồi, không để cho cô ngốc kia nghiễm nhiên chiếm trước hai câu đâu.

Tô Vũ bật cười, tiếp tục mô tả: "Có một loại cây không kết quả, thế nhưng cây rất cao, đại khái cao tầm bảy tám mét, lá cây rất lớn, từa tựa như lá sen..."

"Có ba loại!"

Hồ Thu Sinh vội vàng đoạt lời, thế nhưng y còn chưa nói xong thì Ngô Lam bên cạnh đã thét to: "Ta biết, lá sen đàn, lam phong hoa, vân diệp mộc. Ngươi muốn nhắc tới loại nào? Trên cành cây có điểm lấm tấm vết trắng không?"

"Không có.."

Tô Vũ bị tiếng hét to đột ngột của nàng làm cho ngây người, mà Ngô Lam bên kia lại sốt sắng hỏi tiếp: "Thế thì lá cây của nó có màu lam không?"

"Hình như không có..."

"Vậy thì chính là lá sen đàn!" Ngô Lam nói một lèo: "Mọc rất nhiều tại Đại Chu, Đại Minh, Đại Thương, cả ba đại phủ này đều có!"

"..."

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Hồ Thu Sinh, Hồ Thu Sinh bất đắc dĩ gật đầu, cái này ta cũng biết, chẳng qua bị Ngô Lam đoạt lời mà thôi!

Tô Vũ phì cười, "Thế thì lá sen đàn, thiên tinh hoa, cửu vân quả thụ đều có điểm chung là mọc ở địa phương nào?"

"Đại Minh phủ!"

Ngô Lam tiếp tục giành quyền, không chớp mắt nói: "Đại Minh phủ có, ta còn biết rõ địa phương có cả ba giống loài này, cách Đại Hạ phủ không quá xa, đúng rồi, cũng cách Nam Nguyên các ngươi không xa, địa phương đó gọi là Tinh Lạc sơn!"

Ngô Lam dương dương đắc ý, kiêu ngạo vô cùng, "Ta đáp đúng bốn đề rồi, tiếp tục đi!"

Tô Vũ không lên tiếng.

Mẹ nó.

Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, ngươi đã nói luôn cả tên địa điểm sao?

Tinh Lạc sơn!

"Ngô Lam, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Ngô Lam được nghe khen thì cực kỳ vui vẻ, hào hứng đáp: "Bình thường ta thích xem sách viết về mấy loài cây cỏ giống vầy, trước kia không có việc gì thì liền lôi sách ra đọc một chút, so với xem yêu thú thì hay hơn nhiều."

Nói cách khác, ngươi đừng hỏi ta về yêu thú gì gì đó, ta không biết đâu.

"Tinh Lạc sơn lớn không?"

"Rất lớn!"

Ngô Lam vội vàng hỏi: "Câu này có tính là đề mục không? Ngươi muốn hỏi diện tích cụ thể à? Tinh Lạc sơn… Chờ một chút, ta phải lật tư liệu tra lại mới có thể biết..."

Dứt lời nàng liền muốn chạy đi tra tư liệu, đúng lúc này, Khương Mục cười tủm tỉm nói:"Tinh Lạc sơn có một chủ mạch và sáu nhánh núi nhỏ. Nếu xuất phát từ Nam Nguyên thì chỉ cần đi theo hướng nam, đại khái di chuyển tầm 350 dặm là sẽ tới. Nơi này có thể được coi là đường ranh giới giữa phủ ta và Đại Minh phủ, núi non chập chùng, có chút hung hiểm, trong núi có không ít yêu thú hoang dại sinh sống, cũng có thổ phỉ, đạo tặc sinh tồn, thậm chí còn có cả một ít Vạn Tộc giáo chúng tiềm phục tại trong đó..."

Ngô Lam cực kỳ bi phẫn!

Đây là vấn đề của ta!

Sao ngươi lại đoạt mất?

Trong lòng Tô Vũ khẽ động, trong núi có Vạn Tộc giáo đồ sinh tồn, là Thiên Nghệ thần giáo sao?

Chẳng lẽ bọn chúng thật sự chiếm đóng địa bàn ngay tại phụ cận Đại Hạ phủ?

Ngẫm lại cũng đúng, toàn giáo tiến vào Đại Hạ phủ, tập kích Đại Hạ phủ, gom nhiều người như vậy để hành động thì không có khả năng tùy tiện từ phương xa đến, có lẽ vốn dĩ hang ổ của bọn chúng thật sự cách Đại Hạ phủ không xa.

Tinh Lạc sơn!

Tô Vũ thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cũng không nghĩ tới nhanh như thế đã có thể xác định được địa điểm mình cần tìm.

Nhân tài a!

Thành viên trong sở nghiên cứu của hắn đều là nhân tài, ngoại trừ tiểu tử đần độn đầy mặt mờ mịt Trịnh Vân Huy, và vị sư tỷ ngơ ngác như đang nghe thiên thư kia ra.

Hai vị này từ đầu tới cuối đều không chen lời một lần nào, thật thảm.