Tách ra khỏi Vương Chí Thiện xong, Tô Vũ liền đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước.
Vừa đi, hắn vừa thấp giọng hỏi: "Mới rồi các ngươi có để ý tới nữ nhân kia có điểm nào bất thường không?"
"Đằng Không thất trọng, là Chiến giả, không phải Văn Minh sư."
Đây là thanh âm của Ảnh Tử, sau một khắc, bên trong lồng ngực hắn truyền tới giọng nói nhu hòa của Thủy Nhân: "Nữ nhân kia thực lực không yếu, bất quá đó không phải là then chốt, điểm đáng ngờ là đứa bé đi cùng nàng ta..."
Suy nghĩ một chút, Thủy Nhân mới mở miệng nhận xét: "Không thích hợp."
"Không thích hợp?"
Tô Vũ nghi hoặc, hắn quả thật không nhìn ra cái gì không đúng.
"Hơi nước bất đồng."
Tô Vũ nghe không hiểu, Thủy Nhân thấp giọng giải thích: "Ta cho rằng đây không phải là hài tử thật sự. Thủy Linh tộc có cảm ứng rất rõ ràng đối với chất lỏng, lớn nhỏ khác biệt thì lượng hơi nước trong cơ thể cũng theo đó mà bất đồng. Ta quan sát hàm lượng nước trong cơ thể của đứa bé kia, tin chắc đó phải là người trưởng thành mới có."
Dứt lời, Thủy Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Cụ thể thực lực của nó thì ta không rõ, bởi vì có một vị Đằng Không ở bên cạnh nên ta cũng không tiện cảm ứng, chỉ có thể cảm thụ sức chứa nước nhiều hay ít mà thôi. Dựa theo phán đoán thì có khả năng đối phương đã bốn mươi, năm mươi tuổi, thậm chí còn lớn hơn.”
Tô Vũ như có điều suy nghĩ.
Không phải là một đứa bé sao?
Có điều ngẫm lại thì cũng không kỳ quái, đừng nói là tu giả, ngay cả người bình thường thì đôi khi có những người trưởng thành lớn lên nhưng vóc dáng lại không khác gì tiểu hài tử.
Thế giới của tu giả có rất nhiều khả năng.
"Không phải đứa bé sao..."
Tô Vũ mỉm cười, có ý tứ.
Phủ quân nhận biết đối phương, rõ ràng đối phương thường xuyên đến đây.
"Long Võ vệ đóng quân ở đây có thực lực như thế nào?"
"Có một vị Đằng Không cửu trọng cảnh!"
Ảnh Tử đáp lời.
Đằng Không cửu trọng không yếu, trú đóng ở Vạn Tộc hố, đại biểu là người của Đại Hạ phủ, Hạ gia!
Dù cho Sơn Hải thì bình thường cũng không dám ở nơi này quấy rối.
Bất quá Đằng Không cửu trọng đại khái cũng sẽ không tự ý đi dò xét vị thiếu phụ cũng đồng dạng là Đằng Không cảnh. Đây là hành vi cố ý khiêu khích, trừ phi đối phương có tình nghi không sai biệt lắm.
Tô Vũ cũng không nhiều lời.
Tiếp tục đi thẳng sâu vào bên trong.
Hai tên Đằng Không sao? Không có gì, hắn còn mang theo hai vị Lăng Vân đây.
Bất quá dĩ nhiên vẫn phải cẩn thận một chút, đừng để bị gài bẫy.
Tiếp tục tiến lên, áp lực biến lớn, sát khí cũng càng thêm dày đặc!
Bốn phía con đường đều bị huyết sắc che mờ đến nỗi khó mà thấy rõ đường đi.
Oán khí bủa vây khắp nơi.
Mà bên trong biển ý chí, tiểu đệ chữ "Máu" nhảy nhót một phen, giúp Tô Vũ xua tán bớt đi màn sương máu âm trầm kia, ngược lại nó không định hấp thu gì, quanh đây toàn là oán khí, đối với thần văn không có chỗ nào tốt.
Thần văn chữ "Lôi" cũng nhảy ra ngoài, bốn phía xung quanh Tô Vũ ánh lên Lôi Đình lấp lánh, đây cũng là một phương thức tự rèn luyện của thần văn.
Tô Vũ vừa để tiểu đệ chữ “Lôi” tự rèn luyện bản thân, vừa chậm rãi tiến sâu vào trong.
Đi được một lúc, hắn cảm ứng phía trước có người.
Nghe được động tĩnh, phía trước truyền đến thanh âm, trầm trầm nói: "Học viên Chiến Tranh học phủ đang tu luyện, chớ quấy rầy!"
"Thật có lỗi!"
Tô Vũ cười làm lành, cũng không nhiều lời, chủ động tìm lối vòng qua đối phương.
Không thấy rõ cụ thể bộ dáng, hắn cũng lười đi dò xét người nọ.
Miễn cho bị coi là khiêu khích, tìm phiền toái cho mình.
Thấy hắn đi đường vòng, nam tử vừa lên tiếng cảm nhận được thiện ý, bèn hòa nhã nói thêm vài câu: "Tốt nhất ngươi đừng đi quá sâu vào bên trong, đằng xa kia là khu vứt xác của các cường giả đỉnh cấp, mặc dù nguyên khí nồng đậm, ý chí lực nồng đậm, thế nhưng sát khí hỗn tạp, loại nguyên khí như vậy tốt nhất là đừng hấp thu."
Một vị cường giả đỉnh cấp bị giết, nguyên khí từ cơ thể hắn sẽ tràn lan ra ngoài, giống như ngày đó giáo chủ Huyết Hỏa giáo bị Hạ Long Võ giết, nguyên khí tỏa ra khắp nơi, thu hút người người ùa tới tu luyện.
Thế nhưng cường giả nơi này bị giết đã lâu, nguyên khí đã sớm không còn, thứ hội tụ lại chỉ là huyết sát chi khí xen lẫn nguyên khí hỗn tạp.
Nghe thấy đối phương nói vậy, Tô Vũ vội vàng nói: "Thật cảm tạ sư huynh đã nhắc nhở!"
Đối phương là học viên, đại biểu không phải là Đằng Không.
Tô Vũ khách khí, tự nhiên phải gọi sư huynh.
Nghe thế, nam tử ngạc nhiên: "Ngươi cũng là học viên của học phủ sao?"
"Đúng vậy, là Văn Minh học phủ."
"Văn Minh học phủ… Là Cửu thiên hay là Đại Hạ?"
"Đại Hạ Văn Minh học phủ!"
"Đi đến tận đây mà còn có thể thản nhiên như vậy, ngươi là học viên top đầu của Bách Cường bảng à?"
Tô Vũ cười nói: "Xem như thế đi, sư huynh là người của học phủ nào?"
"Đại Hạ Chiến Tranh học phủ!"
Đều là học viên học phủ, mặc dù hai nhà không quá hòa thuận, bất quá cũng không phải thâm cừu đại hận gì, nam tử cũng thấy nhiều hơn mấy phần thiện ý, cười bảo: "Văn Minh sư các ngươi vốn có nhiều thủ đoạn bảo mệnh, là ta nhiều chuyện rồi. Thế nhưng nói chung học đệ cũng cần cẩn thận, đi thằng vào trong sẽ có một cái hố lớn chuyên mai táng Sơn Hải, cách đó không xa còn có một cái hố chôn xác Nhật Nguyệt cảnh. Mặc dù Nhật Nguyệt chết rồi thì không còn gì uy hiếp quá lớn, thế nhưng cũng cẩn thận sát khí của bọn họ trùng kích biển ý chí của ngươi!"
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở!"
Tô Vũ lần nữa nói tạ ơn, cũng không nhiều lời, cất bước tiếp tục tiến lên.
Chờ hắn đi rồi, trong huyết vụ có một bóng người hiện ra, rất trẻ trung, ăn mặc áo ngắn tay, ngũ quan cân xứng, mái tóc ngắn ngủi cạo sát đầu.
Nam tử hồ nghi nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Vũ, mơ hồ thấy được ánh sáng trắng lóe lên từ người hắn.
Rất mạnh!
Y ở đây đã cảm thấy không chịu nổi, vậy mà đối phương còn có thể tiếp tục đi lên phía trước.
"Chiêm Hải đã đột phá, Địch Phong, Khương Mục… mấy người này ta đều biết. Vậy tên kia là..."
Nam tử thầm nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một cái tên.
Tô Vũ!
Tân sinh Tô Vũ!
Là hắn sao?
"Không nghĩ tới lại gặp tại đây."
Nam tử cười cười, có chút tiếc nuối, năm nay hắn không thể tham dự cuộc chiến giữa hai học phủ, bằng không thì thực sự sẽ mở mang kiến thức một chút.
Thiếu niên lúc nãy chính là tân sinh rất nổi tiếng mà hắn đã sớm nghe danh mòn cả tai.
Bất quá, đến lúc đó có lẽ có thể đi qua bên Đại Hạ Văn Minh học phủ quan chiến thử xem.
Xem ra lần này các sư đệ sư muội của mình gặp phải phiền toái rồi!
Cái tên này rõ ràng là một ngoan nhân, sát khí nồng đậm như vậy mà hắn không hề có phản ứng khó chịu nào.
Nam tử cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ngồi xuống khoanh chân tu luyện.
......
Phía trước.
Tô Vũ cũng âm thầm quay đầu lại nhìn lướt qua, lông mày khẽ nhíu, người nọ là cường giả, hẳn là học viên bài danh top đầu trong Vạn Thạch bảng.
Khai khiếu không ít!
Năng lực che giấu khiếu huyệt của đối phương không mạnh, ý chí lực của Tô Vũ cường hãn, dù hắn không cố ý cảm ứng thì cũng có thể dễ dàng phát giác được nguyên khí nồng đậm, tối thiểu đối phương đã khai 108 khiếu, hơn nữa còn hợp không ít khiếu rồi.
Tô Vũ nghĩ tới đây thì lắc đầu, không liên quan gì tới hắn.
Tô Vũ giờ phút này đã bị lớp màn sương máu bao phủ, hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, áp lực càng lúc càng lớn, biển ý chí đã gặp phải dấu hiệu bị trùng kích.
Bất quá may mà Tô Vũ có cái chùy do Triệu Lập tặng, đám huyết vụ này vừa tới gần thức hải, chùy nhỏ đã một búa đập xuống, sương máu trong nháy mắt liền tan biến.
Không có ảnh hưởng gì quá lớn!
Người đều đã chết từ lâu rồi, chút ảnh hưởng của bọn họ cũng chỉ tới như thế.