Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 746: Lá Gan Không Nhỏ




Lão ẩu đi đường tương đối chậm rãi, thấy Địa Long thú của Tô Vũ phóng qua thì thoáng điều khiển Kiến Giải Long thú của bà nhường đường.

Tô Vũ ngoài mặt không để ý tới bà ta, nhưng trong lòng thì cảnh giác cao độ.

Hẳn là vị này a?

Đằng Không cảnh!

Biết điều như vậy?

Thời đại này, cường giả điệu thấp một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng điệu thấp với mấy kẻ còn chưa tới Đằng Không như mình thì quá bất bình thường.

Đằng Không cảnh từ bao giờ lại thiếu tôn nghiêm như vậy?

Trông thấy Địa Long thú đi ngang qua liền chủ động nhường đường cho người ta rồi?

Tô Vũ không nói chuyện, Địa Long thú cấp tốc phóng ngang qua, rời khỏi nơi này.

Sau lưng, lão ẩu vẫn đi chậm rãi như cũ.

Chờ Tô Vũ rời đi rồi, lão ẩu lại cẩn thận quan sát sau lưng Tô Vũ một thoáng, sau đó chầm chậm cưỡi Kiến Giải Long thú đi theo hắn một đoạn, đại khái hai ba phút sau, lão ẩu xác định quả thật không có ai theo tới.

Trừ phi là Sơn Hải cảnh.

Bằng không dù là Lăng Vân thì bà vẫn có thể nhạy bén cảm giác được.

"Không có ai sao?"

"Lá gan thật không nhỏ!"

Lão ẩu hơi kinh ngạc, bất quá ngẫm lại thì hẳn là đối phương cảm thấy chỉ di chuyển trong phủ thành Đại Hạ phủ thì không có gì nguy hiểm, không dẫn người theo cũng có thể lý giải.

Lão ẩu cũng không lên tiếng, tiếp tục yên lặng tiến lên trước.

...

Cùng một thời gian.

Giữa không trung.

Một vị hán tử trung niên vượt qua hư không, nhìn lướt qua lão ẩu phía dưới, hàng lông mày khẽ nhíu, y không nói thêm cái gì, chỉ nhanh chóng rời đi.

Mà lão ẩu bên dưới hoàn toàn không hề phát hiện ra bất kỳ dị thường.

Hán tử trung niên một bên phá không bay lượn, một bên dùng truyền âm phù truyền âm: "Hồ lão, trên đường có không ít Đằng Không cảnh, đều là người có danh tiếng, có thể tra ra được nền tảng, không có phát hiện cái gì dị thường! Đúng rồi, Tô Vũ tự mình mang theo thủ hộ thú, là hai đầu Lăng Vân cảnh."

Đại Hạ phủ.

Hồ tổng quản nghe vậy liền bật cười, tên tiểu tử này, đúng là đã chuẩn bị rất đầy đủ, xem ra hắn sợ chết a.

Đi một chuyến tới Vạn Tộc hố mà thôi, còn mang theo hai đầu Lăng Vân cảnh thủ hộ thú.

"Vạn Tộc hố..."

Uẩn dưỡng thần văn?

Hồ tổng quản rơi vào trầm tư, thật sự chỉ là đi uẩn dưỡng thần văn thôi sao?

Nguyên Thần sở nghiên cứu vừa thành lập, Tô Vũ không lo ở đó, còn chạy một chuyến tới Vạn Tộc hố làm gì.

Trong lòng có chút hồ nghi, cũng không nhiều lời, ông cấp tốc truyền âm nói: "Tiếp tục đi theo, cẩn thận một chút! Nguyên Thần khiếu mặc dù chỉ là một cái lý niệm, nhưng sự thật là Tô Vũ đã khai khiếu 300 cái, chắc chắn không ít người cảm thấy hứng thú với hắn."

Vẫn là phải cẩn thận một chút thì hơn.

Nguyên Thần khiếu chẳng qua là lý niệm, chưa ai thật sự phát hiện ra nó có tồn tại hay không, đợi tới lúc Tô Vũ có thể chứng minh Nguyên Thần khiếu nằm ở vị trí nào, vậy thì đây đã không còn là vấn đề mà một vị Sơn Hải có thể ngăn cản, thứ có thể cải biến cả cục diện Nhân cảnh như vậy, đại khái tới lúc đó ngay cả vô địch ắt hẳn cũng sẽ nhúng tay vào.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tô Vũ không để bại lộ tin tức, nếu như tin tức bị lộ ra ngoài, giết Tô Vũ thì không có tác dụng gì lớn.

Hồ tổng quản lâm vào trầm tư, ông đang nghĩ, một khi Tô Vũ thật sự phát hiện ra Nguyên Thần khiếu thì Hạ gia có nên cấp tốc tiếp quản sở nghiên cứu của hắn hay không.

Nghĩ đến đây, Hồ tổng quản bỗng nhiên bật cười.

Ông thế mà toàn suy nghĩ theo hướng Tô Vũ sẽ thành công.

Thật thú vị!

...

Vạn Tộc hố.

Còn cách thật xa mà Tô Vũ đã trông thấy một cỗ khói mù đỏ sẫm như máu phiêu đãng khắp không trung, tựa như khu vực đó đang bị làn sương máu bao phủ.

Tô Vũ cách một khoảng đã có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm, nhịn không được hỏi: "Cái này đến cùng cần phải giết bao nhiêu người mới thành ra như vậy?"

Vương Chí Thiện cười khổ, đáp: "Ngươi còn không biết Phủ chủ của chúng ta sao? Đại Hạ phủ đều biết, y không lưu người sống, phần lớn đều chặt đầu! Đại Hạ phủ tuy rằng có nhà tù, nhưng không lưu tử tù, tử tù nếu không phải là bị bắt lên Chư Thiên chiến trường thì đều là bị kéo đến bên này chém đầu, mấy thập niên trôi qua, ngươi nói xem người chết nhiều hay ít?"

Tô Vũ nghĩ về những năm tháng trước đây, đúng là lúc trước hắn thường xuyên trông thấy cảnh Hạ Long Võ cho Long Võ vệ chặt đầu Vạn Tộc giáo trên TV.

Một tháng, tối thiểu tới một lần, một lần liền chém ít nhất mười tên.

Tính ra thì một năm phải trên trăm người trở lên.

Đấy chỉ là thời điểm thông thường, còn như năm nay thì Vạn Tộc giáo nhiều lần gây ra động tĩnh lớn, trước sau có lẽ đã hơn ngàn tên đã bị chặt đầu.

Tính lại thì Vạn Tộc hố này tối thiểu cũng phải mai táng mấy vạn người, thậm chí nhiều hơn.

Mà lại đều là tu giả!

Khí huyết tràn đầy, có vô số Văn Minh sư còn có ý chí lực tràn lan, dẫn đến sát khí nơi đây sôi trào dữ dội.

"Sát khí của phủ chủ quả thật rất nặng!"

Tô Vũ gật đầu, cũng chỉ có dạng người dữ dội như Hạ Long Võ mới có thể trấn trụ Đại Hạ phủ, khiến cho giáo chúng Vạn Tộc giáo không dám làm ầm ĩ tại đây, nghe nói ở những đại phủ khác, Vạn Tộc giáo thậm chí còn dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, công khai tuyên truyền lý niệm của chính mình.

...

Phía trước chính là Vạn Tộc hố.

Tô Vũ đã thấy Long Võ vệ!

Nơi này có rất nhiều Long Võ vệ thay nhau ngày đêm tuần tra.

Địa Long thú không được đi thẳng qua bên đó, cách Vạn tộc hố mấy trăm mét có một cái đình nghỉ chân, nơi đây cũng là chỗ để trông coi vật cưỡi.

Thấy đám người Tô Vũ cưỡi Địa Long thú tới, phủ binh trông coi liền hỏi: "Các ngươi đến từ Đại Hạ Văn Minh học phủ à? Ở đây bao lâu? Gửi Địa Long thú ở chỗ này tốn 1 điểm công huân một ngày!"

"..."

Tô Vũ bất đắc dĩ, trong lòng thầm chửi bậy.

Lại muốn đoạt tiền!

Đại Hạ phủ hiện tại làm sao vậy, động một chút lại muốn lấy tiền?

Tuy rằng rất muốn mắng người, thế nhưng cuối cùng Tô Vũ vẫn phải bất đắc dĩ chấp nhận gửi yêu thú, nếu không gửi, để mặc kệ Địa Long thú chạy mất, sau đó Tô Vũ còn phải bồi thường học phủ mấy trăm điểm công huân. Thôi vậy.

Đúng lúc ấy, có một thiếu phụ mang theo một tiểu hài tử cũng vừa khéo đáp xuống đình nghỉ chân.

Thực lực của thiếu phụ không yếu!

Đằng Không cảnh!

Ngọc cảm ứng truyền đến màu lam báo nguy, Tô Vũ lại không quá để ý, nơi đây nhiều Đằng Không, có người tò mò quan sát hắn cũng là chuyện bình thường.

Thiếu phụ nắm tay đứa bé kia, vui vẻ chào hỏi phủ binh trông coi rồi nói: "Tiểu Trương, ta đi vào thu thập một ít sát khí, lập tức ra liền, lần này cũng đừng thu phí đấy, các ngươi thu phí quá cao!"

Phủ binh dở khóc dở cười bảo: "Trương phu nhân, đây cũng không phải là ta định ra mà, là quy của Hầu gia đưa xuống, cứ gửi thú lại là 1 điểm công huân. Bằng không thì yêu thú chạy mất, chúng ta không phụ trách được!"

"Quỷ hám tiền!"

Thiếu phụ cười mắng một tiếng, cũng không nói nữa, mang theo tiểu hài tử đi về phía Vạn Tộc hố cách đó không xa.

Tô Vũ hướng bên kia nhìn thoáng qua, cũng không để ý.

Bất quá suy nghĩ một chút, hắn bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Đại ca, nàng mang theo hài tử đi vào như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Phủ binh chờ thiếu phụ và hài tử đi xa, lúc này mới cười nói: "Đó là Trương phu nhân, là thiếu phu nhân của một nhà hào phú phụ cận, đứa bé kia lúc tu luyện từng thụ thương, phải dựa vào sát khí áp chế cắn trả, không có chuyện gì đâu."

Tô Vũ gật đầu, hắn chẳng qua là cảm thấy mang theo hài tử tới nơi đầy rẫy sát khí như này thì không quá thích hợp, bất quá nghe phủ binh nói rõ lí do thì hắn liền không quan tâm nữa.