Tô Vũ khẽ nhíu mày, gật đầu đáp: "Ta biết ý tứ của học trưởng, ta cũng đã từng nghe bằng hữu nhắc nhở về chuyện này, thế nhưng ta cũng không muốn phản bác cái gì, nói thật, ta là dạng người rất sợ rắc rối, nếu người không phạm ta, ta tuyệt đối không phạm người. Ta có biết Hạ Thanh, đã từng gặp một lần ở bên ngoài bí cảnh, khi nàng gặp ta thì hết sức khách khí, ta tự nhiên cũng sẽ nhiệt tình đối đãi. Kẻ có thể nhận được sự đồng ý của Vạn phủ trưởng, sinh tồn ngay bên trong nhân tộc thì ta cho rằng đó là đối tượng có thể kết giao bằng hữu, còn nếu gặp phải kẻ địch, chẳng hạn như Vạn Tộc giáo chúng, ta đây đương nhiên sẽ giết không nương tay!"
"Còn về việc nói là nàng ra mặt thay ta…” Tô Vũ thở dài, ra vẻ lúng túng đáp: "Ta cũng không biết tình huống cụ thể rốt cuộc là thế nào, tùy tiện đi vậy, ngược lại nói một lời chân thật, ta cũng chẳng có hảo cảm gì đối với Đơn thần văn nhất hệ. Ta không biết vạn tộc học viên bên kia có ý gì, vô luận là hảo tâm hay là ác ý thì ta đều mặc kệ, cứ coi như thù lao giáo huấn Đơn thần văn hệ đi."
Nam sinh kia nghe vậy liền thở dài, "Tô học đệ... Ngươi a, còn quá trẻ! Ngươi cứ cam chịu như vậy, về sau chỉ sợ sẽ có điều phiền phức. Trong quân có không ít người đều phản đối việc kết giao cùng vạn tộc, tại học phủ này còn đỡ, nhưng tốt nghiệp tòng quân rồi, vậy thì sẽ phiền toái."
Tô Vũ gật đầu, "Người không phạm ta, ta không phạm người, kỳ thật ta không quá để ý tới cái nhìn của ngoại giới, cứ mặc kệ bọn họ đi!"
Hắn không muốn nói thêm về chuyện này nữa, mà là hỏi sang vấn đề chính hắn muốn biết: "Học trưởng, ta không biết gì về Vạn Tộc hố, có thể giải thích thêm một ít chuyện nơi đó cho ta biết được không?"
"Được thôi!"
"..."
Vị học trưởng này cũng rất nhiệt tình, thật lòng y cũng không mấy tin tưởng vào chuyện Tô Vũ là bằng hữu thân thiết của học viên vạn tộc. Nếu thật là bằng hữu, nào có ai hố nhau như thế?
Tô Vũ còn quá trẻ!
Suy nghĩ chưa thấu đáo, cứ cho rằng đối phương không có ác ý.
Kỳ thật y thấy, hành động của đối phương thể hiện ác ý hố người rất rõ ràng!
Quá kiêu ngạo a!
Thiên tài trẻ tuổi đều là như thế này, không ăn chút thua thiệt thì sẽ không biết mình bị chịu thiệt ở đâu.
......
Nghe nam sinh kể chuyện một hồi, Tô Vũ ngạc nhiên nói: "Không nghĩ ngoại thành Đại Hạ phủ lại có một nơi như vậy. Đúng là địa phương rất tốt để uẩn dưỡng sát khí."
Nói tới đây, Tô Vũ liền vội vàng hỏi: "Vương học trưởng, ta muốn tới đó thì cần có điều kiện gì?"
"Cái này đơn giản thôi, trình báo lên học phủ một phen là được, thế nhưng cần học phủ bên này đồng ý. Ta nghĩ vấn đề không lớn, chính ngươi cũng có thể tuyên bố một cái nhiệm vụ, học phủ thông qua thì coi như đã chấp nhận, bất quá cần phải có tổ đội ba người thì mới có thể đi được..."
Tô Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút liền nói: "Trần Minh, Vương học trưởng, hai người các ngươi có đang bận việc gì không? Nếu không quá bận rộn thì có thể theo ta đi một chuyến được không? Ta ra... 5 điểm công huân một người!"
Tô Vũ lại vội vàng nói: "Ta cũng không biết những người khác, nói thật, những người khác, ta còn sợ bị người ta hố, ta cùng Trần Minh quen biết đã lâu, Vương học trưởng thì vừa mới nhiệt tình chỉ bảo cho ta, bằng không ta cũng không biết phải đi đâu để tìm địa phương uẩn dưỡng thần văn. Nếu 5 điểm công huân không đủ, ta có khả năng thêm một chút..."
Giờ phút này, những người khác nghe được thanh âm liền dồn dập ý động.
Má nó.
5 điểm công huân!
Tô Vũ đúng là đồ đần, ngươi muốn tuyên bố nhiệm vụ thì hãy kêu chúng ta a.
3 điểm là được!
Ta sẽ lập tức đi cùng ngươi, ngó mấy cái đầu người mà thôi.
Vương học trưởng nghe vậy cũng thấy ngượng ngùng, y nói: "Đừng, Tô học đệ, nhiều lắm! Dưới tình huống bình thường, đưa ra nhiệm vụ như vậy chỉ cần 2 - 3 điểm công huân là đủ rồi, bởi vì không cần phải đi ra khỏi Đại Hạ phủ, vả lại lộ trình không xa, cũng không có gì nguy hiểm gì, kỳ thật ngươi đưa 1 điểm cũng có người đồng ý đi, có điều ở Vạn Tộc hố sát khí khá mạnh, 2 điểm là đủ rồi..."
Tô Vũ mỉm cười, khoát khoát tay: "Đừng, ta không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác. Vương học trưởng vừa mới tốn thời gian chỉ bảo ta nửa ngày, ta mới biết được có một chỗ như vậy, nếu không gặp được học trưởng, nãy giờ có lẽ ta còn chạy loạn khắp nơi, xem như đã giúp ta bớt đi bao nhiêu thời gian!"
Tô Vũ dứt lời, lại nhìn đồng hồ rồi nói: "Hôm nay thì trễ quá rồi, vậy ngày mai đi, ngày mai chúng ta cùng đi nhé. Đợi chút nữa ta đi tuyên bố cái nhiệm vụ, 5 điểm công huân một người, chỉ cần hai người tham gia là được. Thời gian ở đó sẽ không quá lâu, ta chỉ muốn uẩn dưỡng thần văn chữ ‘Sát’ một chút, rất nhanh là xong thôi."
Vương học trưởng cùng Trần Minh đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Thế nhưng không ai cự tuyệt.
5 điểm công huân lận!
Điểm công huân thu được khi làm nhiệm vụ sẽ được tính vào điểm tích lũy.
Đi một chuyến với Tô Vũ coi như kiếm lợi lớn!
Tô Vũ người này... Quả nhiên đủ đại khí!
Vương học trưởng âm thầm cảm khái, y chỉ tùy tiện nói nhiều thêm vài câu mà thôi, không nghĩ Tô Vũ lại ra tay hào phóng như vậy, quả nhiên có phong phạm Đại tướng, tính tình rất ngay thẳng!
Vạn tộc học viên bên kia hẳn là nên sớm đứng ra phủ nhận.
Bằng không cứ mặc cho tiếng gió thổi như thế, về lâu về dài sẽ làm hỏng thanh danh của Tô Vũ.
Tô Vũ thiên phú hơn người, có điều lại không quá câu nệ tiểu tiết, dễ bị người ta đổ vấy tiếng xấu sau lưng.
Mà Tô Vũ cũng rất dứt khoát, thống nhất xong liền cấp tốc tới bàn đăng ký ban bố nhiệm vụ.
Tuyên bố nhiệm vụ, học phủ thế mà còn thu phí, muốn lấy 1 điểm công huân, đúng là hố người.
Tính ra thì hắn cần tiêu tốn tổng cộng 11 điểm công huân.
Đợi Tô Vũ tuyên bố xong, hai người Trần Minh liền tiến đến xác nhận nhiệm vụ.
Mặc dù những người khác cũng có thể tiếp, có điều ai cũng nghe thấy Tô Vũ rõ ràng đã thống nhất hai suất dành cho hai người kia, bây giờ mà vượt mặt lên tranh giành một chỗ thì rõ ràng là quá mất mặt, việc xấu hổ như thế, tuy rằng đỏ mắt vì điểm công huân nhưng cũng chẳng ai nguyện ý làm.
...
Tô Vũ tuyên bố nhiệm vụ xong, quay đầu nói với Vương học trưởng và Trần Minh: "Ngày mai chúng ta gặp nhau trước cửa Nguyên Thần sở nghiên cứu, đi luôn vào buổi sáng, tận lực xong sớm, xế chiều liền trở lại học phủ, nửa ngày cũng đủ rồi!"
Dứt lời, Tô Vũ lại lớn tiếng nói: "Ta ra ngoài uẩn dưỡng thần văn một phen, không đi xa, chỉ quanh quẩn bên trong nội thành bản phủ, nếu ta mà xảy ra chuyện gì, nhất định là do Đơn thần văn nhất hệ mưu sát ta, còn mời học phủ đứng ra làm chủ!"
"..."
Trong đại sảnh, không ít người đều nghe được.
Có kẻ vô can thì phì cười.
Nhưng người của Đơn thần văn nhất hệ thì chỉ muốn chỉ thẳng mặt Tô Vũ mà mắng.
Ngươi đi thì kệ ngươi.
Từ khi nào bọn ta lại muốn giết ngươi rồi?
Ngươi ở ngay trong bản phủ mà còn sợ xảy ra chuyện, thật sự cho rằng Đại Hạ phủ Hạ gia là ăn chay sao?
Vạn Tộc hố tuy rằng nằm ở ngoại ô, nhưng vẫn thuộc phạm vi phủ thành Đại Hạ phủ.
Ai sẽ mạo hiểm đi giải quyết ngươi?
Trừ phi kẻ đó là Vạn Tộc giáo, nhưng cũng có nghĩa là đối phương không thiết sống nữa!
Tô Vũ mới lười nhiều lời, làm động tĩnh lớn một chút, lén lút ngược lại không tốt, dễ khiến cho người ta hoài nghi.
Tô Vũ vừa đi ra ngoài vừa nói: “Bảo Địch Phong tẩy sạch sẽ cổ chờ lấy, vị trí thứ nhất nhường lại, chỉ dựa vào gã mà cũng xứng ngôi đệ nhất? Chờ ta uẩn dưỡng xong thần văn chữ ‘Sát’ trở về, hi vọng gã đừng bị dọa đến tè ra quần!"
Lời này vừa nói ra, mọi người cuối cùng cũng biết, thì ra Tô Vũ muốn đi uẩn dưỡng thần văn chữ "Sát" là vì để đối phó Địch Phong!
Địch Phong hiện tại hoàn toàn chính xác là đã lên ngôi đệ nhất, Chiêm Hải xuống xong, Địch Phong liền đi khiêu chiến người ở vị trí thứ hai, kết quả đối phương lại rời khỏi học phủ, không nhận khiêu chiến, tháng trước kết thúc, coi như đối phương nhận thua, lúc này Địch Phong mới thuận thế lấy được bài danh đệ nhất.
Mà Khương Mục xếp phía sau cũng không có ý định khiêu chiến, hiện tại vẫn là lão tam, trước mắt đệ nhất liền thành Địch Phong.
Ánh mắt mấy học viên của Đơn thần văn nhất hệ lóe sáng, Tô Vũ vừa đi, bọn họ cũng dồn dập rời khỏi.
Mau đi thông tri Địch Phong!
Tô Vũ đi uẩn dưỡng thần văn, chính là thần văn chữ ‘Sát’ tràn trề sát khí, hắn tới Vạn Tộc hố chính là vì để uẩn dưỡng cho nó cường đại lên, sát khí trùng thiên, cái kia hiển nhiên là rất có uy lực.