Tô Vũ lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối nói: "Đáng tiếc hiện tại không thể tuyển nhận vạn tộc vào đó. Thanh công chúa, ta nói thẳng, ngươi chớ có để ý! Hiện tại mới chỉ là giai đoạn cất bước, nhưng nếu ta chiêu mộ học viên vạn tộc thì sẽ gặp phiền toái lớn!"
"Ta có thể hiểu được, Tô huynh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là ta thấy tiếc nuối mà thôi, không thể vì Tô huynh mà chia sẻ một chút áp lực... Tô huynh là thiên tài nhân tộc, lại chịu vì vạn tộc bọn ta mà suy tính, ta rất cảm động."
Tô Vũ xua tay, "Kỳ thật phần lớn mọi người đều hiểu, chỉ là không có ai đứng ra nói thôi. Chia sẻ áp lực thì không cần, chờ khi thật sự có việc thì ta tuyệt đối sẽ không khách khí. À phải rồi, mạo muội hỏi một chút..."
Tô Vũ có chút lúng túng nói: "Hộ Đạo giả của ngươi có thể ra cửa sao?"
"A?"
Tô Vũ lúng túng nói: "Gần đây ta có việc cần đi ra ngoài một chuyến, thế nhưng sư phụ ta lại không ở đây, sư tổ thì đã bế quan, sư bá ta lại đi không được, nói thật, hiện tại ta cũng không dám ra ngoài, sợ xảy ra chuyện, thế nhưng đó lại là việc gấp, ta không thể không đi. Thanh công chúa, ngươi bên này... nếu Hộ Đạo giả của ngươi không có việc gì, liệu có thể hộ tống ta đi ra ngoài một chuyến hay không?"
Trong lòng Hạ Thanh khẽ động!
"Cái này... Theo lý thuyết là không thể dùng, Hộ Đạo giả chỉ có thể ở trong học phủ, hoặc là đi theo chúng ta ra ngoài…”
"Vậy quên đi." Tô Vũ tiếc nuối, lắc đầu.
Hạ Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: "Tô huynh, đây là gặp được việc khó rồi? Hay vậy đi, cùng lắm thì ta bồi Tô huynh đi một chuyến, như vậy là có thể mang theo Hộ Đạo giả..."
"Quên đi!" Tô Vũ lắc đầu, "Bên ngoài rất nguy hiểm, thực lực của Hộ Đạo giả thì đủ mạnh mẽ, còn Thanh công chúa... Không phải ta đả kích ngươi, nhưng có điều ta phải nói thẳng, nếu ngươi ra ngoài rồi gặp điểm phiền toái, ta đây không có cách nào bảo vệ nổi ngươi. Phá hủy giao tình giữa Vân Hổ tộc không nói, mà quan trọng là trong lòng ta cũng sẽ khó mà tha thứ cho mình."
Dứt lời, Tô Vũ liền đứng lên, "Thanh công chúa, hôm nay ta nói nhiều như vậy là vì muốn các huynh đệ tỷ muội vạn tộc không cần lo lắng cho ta, sớm nhận thức được hiểu lầm thì cũng có thể sớm giải trừ."
"Ừm, ta hiểu."
Hạ Thanh trịnh trọng gật đầu, chờ Tô Vũ đứng dậy muốn đi, nàng mới mở miệng nói: "Tô huynh, tùy thời gặp việc gì khó khăn thì có thể đến tìm ta..."
"Đừng, cái này về sau hẵng nói!"
Tô Vũ cười cười, khoát tay, "Ta sẽ tự nghĩ biện pháp, hố bằng hữu không phải là việc mà Tô Vũ sẽ làm. Hộ Đạo giả nếu có thể đơn độc ra ngoài thì tốt, ta sẽ vô cùng cảm kích Thanh công chúa đã hỗ trợ, hiện tại coi như xong, ta quay về lại nghĩ biện pháp khác!"
"Cái kia..."
Trong lòng Hạ Thanh khẽ động, Tô Vũ muốn đi ra ngoài, rốt cuộc là để làm gì?
Hơn nữa còn muốn mượn cường giả?
Nàng tính hỏi thăm vài lời, có điều Tô Vũ đã mang theo áo choàng, nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.
Chờ hắn đi rồi, sau lưng nàng mới có hai vị lão nhân xuất hiện.
"Điện hạ." Một người trong đó thấp giọng hỏi: "Tô Vũ đây là có ý tứ gì?"
Hạ Thanh cười đáp: "Mặc kệ là thật hay là giả vờ, hắn chỉ đơn giản là không muốn đắc tội với chúng ta. Là tới lấy lòng, đồng thời cũng hi vọng chúng ta đừng xuất thủ nữa, miễn khiến cho hắn khó xử."
Hai người gật đầu.
Hạ Thanh chợt cau mày lẩm bẩm: "Hắn muốn đi ra ngoài, còn muốn mượn cường giả mang theo, rốt cuộc là tính làm cái gì?"
"Điện hạ, chúng ta không có cách nào đi ra ngoài, Vạn phủ trưởng cùng Đại Hạ phủ chủ đều sẽ không đáp ứng."
Hạ Thanh gạt đi: "Ai nói? Chúng ta cũng có thể ra ngoài làm nhiệm vụ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có học viên nhân tộc cùng đi, đến lúc đó các ngươi có thể quang minh chính đại ra ngoài!"
Lời này vừa nói ra, hai người vội vàng can ngăn: "Điện hạ, tuyệt đối không thể, trong học phủ, Tô Vũ đã đắc tội với rất nhiều người, hắn mà ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn, cực kỳ nguy hiểm, bằng không thì hắn cũng sẽ không tới đây mượn cường giả."
"Chính vì vậy cho nên ta mới thấy ngạc nhiên!"
Ánh mắt Hạ Thanh chớp động, "Hắn biết nguy hiểm, thế nhưng còn muốn đi ra ngoài, ngươi nói xem là có vấn đề gì cấp bách tới như vậy? Vả lại ta vẫn luôn hiếu kỳ chuyện Tô Vũ tiến bộ quá nhanh, hắn có thể cấp tốc khai khiếu mấy trăm cái, liệu có phải đã đạt được cái gì đó, tỉ như di tích truyền thừa hay không?"
Nghe nàng nói vậy, hai vị lão nhân liền rung động!
"Hiện tại hắn muốn đi ra ngoài, ta đoán rằng có lẽ hắn muốn đi đoạt lấy một món đồ quan trọng nào đấy, nhưng lại không an toàn, cho nên muốn mượn hai người các ngươi hộ đạo!"
Hạ Thanh liếm môi một cái, lại hỏi: "Hai ngươi nói xem, hứng thú của vạn tộc đối với nhân tộc không phải là vì cái này sao?"
Di tích!
Tô Vũ có lẽ phải đi tới di tích!
Lời này vừa nói ra, trong phòng liền yên tĩnh trở lại!
Nếu thật sự hắn đi tới di tích, vậy lần này ắt hẳn là cơ hội trời ban của bọn họ.
...
Đi ra khỏi học viện vạn tộc, Tô Vũ khẽ cười một tiếng.
Cá đã mắc câu rồi!
"Một vị Sơn Hải, một vị Lăng Vân!"
Trong lòng Tô Vũ phán đoán một thoáng, dựa theo biến hóa của ngọc cảm ứng.
Hẳn là hai người!
Trong đó có một vị có khả năng là Sơn Hải cảnh!
Vân Hổ nhất tộc không mạnh, nghe nói tộc trưởng cũng chỉ là Sơn Hải đỉnh phong, thế mà lại xuất động một vị Sơn Hải cảnh đi theo hộ tống một vị công chúa đến đây học tập, xem ra lưu lượng của Hạ Thanh không nhỏ!
Tình huống cụ thể, quay đầu lại hỏi thăm một chút.
"Hạ Thanh, Ngưu Chấn..."
Tô Vũ trong lòng thầm nhủ, đến lúc đó sẽ là một mình Hạ Thanh tới, hay sẽ dẫn theo mấy tên khác?
Nếu như nhiều, phía bên mình không thu thập nổi.
Trừ phi thả ra vài đầu Đại Yêu!
Sơn Hải Đại Yêu!
Có điều mấy vị Sơn Hải Đại Yêu này chỉ có thể ra tay một lần, làm xong liền chạy trốn, như vậy quá lãng phí. Cơ hội như vậy hiển nhiên không phải là dùng để đối phó với mấy học viên vạn tộc kia, đại tài tiểu dụng.
Tô Vũ lắc mạnh đầu, không nghĩ nhiều tới chuyện này nữa, chờ Hạ Thanh thật sự mắc câu rồi lại nói.
...
Nguyên Thần sở nghiên cứu.
Đêm khuya.
Giờ phút này, sở nghiên cứu đã thay hình đổi dạng, không còn là địa phương trống trải hoang vu trước đó, mà đồ vật sinh hoạt bên trong đã được bố trí gọn gàng.
Ghế sô pha, TV, bàn trà, bàn ăn... Cái gì cần có đều có.
Nguyên bản toàn bộ đồ dùng ở bên biệt thự của Ngô Lam chuyển đến cũng không đủ, Ngô Gia lại chạy một chuyến về Tàng Thư các, kém chút đã dời sạch đồ đạc trong nhà Trần Vĩnh qua đây, thế nên hiện giờ nơi này mới có cảm giác ấm áp, có hơi người.
Trên bàn cơm, đồ ăn uống rất thịnh soạn, có đầy đủ cả thịt lẫn rượu.
Tô Vũ đứng dậy, bưng chén rượu lên, cảm khái một phen: "Ta mới chỉ là dưỡng tính, mạo hiểm lập nên cái sở nghiên cứu này, ta biết chắc sẽ không ai cảm thấy ta có thể thành công, một nghèo hai trắng, ta từng nghĩ chỉ có thể tự một mình mình nỗ lực phấn đấu, không nghĩ tới, hôm nay thế mà có nhiều bằng hữu như vậy ở đây ủng hộ ta!"
"Không lại nhiều lời, cảm tạ mọi người, thời điểm hoạn nạn mới thấy chân tình!"
Mấy người Hồ Thu Sinh dồn dập nâng chén, Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Sở nghiên cứu thành lập, đây là chuyện đáng để ăn mừng. Vả lại người khởi đầu là Tô Vũ ngươi, ta tin tưởng tương lai nơi này sẽ rất có triển vọng!"
"Đa tạ cát ngôn của ngươi!" Tô Vũ mỉm cười vui vẻ: "Cũng hi vọng mọi người cùng nhau nỗ lực, sớm ngày tạo ra thành tựu!"