Ánh mắt Hồng Đàm phát sáng: "Không sai, chính xác là có hiệu quả chữa bệnh! Thứ này thôn phệ thần văn kỳ thật tương đương với gây tê trong y học, gây tê biển ý chí của ngươi, để ngươi không cảm giác được thần văn đang tồn tại, sau đó sẽ bị nó thôn phệ... Kể từ đó, chúng ta có thể tiến hành giải quyết vấn đề thần văn xung đột một cách dễ dàng, hơn nữa còn có thể làm cho nó cường đại lên..."
Nói xong, Hồng Đàm lại cau mày: "Con này có hơi yếu, nó mới chỉ Đằng Không, chỉ có thể thôn phệ nhị giai thần văn, bây giờ người muốn chuyển tu kỳ thật chủ yếu đều là trên Sơn Hải, thần văn quá cường đại thì nó không có cách nào thôn phệ."
Chính ông cũng là như vậy, thần văn đều rất mạnh, dù cho ném thứ này vào trong biển ý chí thì nó cũng không có cách nào thôn phệ.
Nếu có thứ này sớm một chút, Bạch Phong căn bản không cần tự mình phá toái, rồi phải chịu cắn trả, tạo thành thương tổn nghiêm trọng, anh hoàn toàn có khả năng để nó thôn phệ một bộ phần thần văn mang tính lựa chọn.
Hồng Đàm nói vài câu, rất nhanh lại bảo: "Trước tiên ta sẽ nghiên cứu mấy ngày, sau này ném nó đến khu giam giữ, ngươi đừng quên cho ăn."
Tô Vũ cười khan một tiếng, cũng không nhiều lời.
Ta thường xuyên quên đó!
Lầu dưới đám Đại Yêu kia đã gần 1 tuần lễ không được cho ăn rồi, bất quá còn tốt, thời gian không dài, chờ thêm một chút đi.
Chờ ta ra khỏi bí cảnh lại nói!
Hắn đang nghĩ ngợi, cục lông nhỏ trong tay Hồng Đàm bỗng nhiên giằng co, hung hăng lao về hướng Tô Vũ.
Hồng Đàm khẽ nhíu mày, bóp thứ này một thoáng.
"A... Nha nha..."
Cục lông nhỏ kêu lên, vội vàng sắp không chịu được.
Hồng Đàm nhíu mày, miễn cưỡng phân biệt một phen, đại khái phiên dịch cho Tô Vũ: "Hình như nó đang nói, trên người ngươi có mùi thơm..."
Tô Vũ im lặng.
Mùi thơm?
Là mùi vị của tử vong đi!
Tên tiểu tử này sẽ không thật sự để mắt tới sách họa màu vàng kim rồi đó chứ?
Đó là hành vi muốn chết đấy có biết hay không?
Chùy nhỏ của Khoách Thần quyết đã đủ bá đạo lắm rồi, kết quả lần trước nó muốn công kích sách họa, kết quả ở cách thật xa mà nó đã quay đầu chạy, bị hù sợ.
Cục lông nhỏ này còn muốn thôn phệ sách họa của hắn hay sao?
Tô Vũ cười nói: "Thứ này dùng rất tốt, cũng là một sủng vật cường hãn, sư tổ, ngài trước hết cứ nghiên cứu, sau này ta cũng nghiên cứu một chút, nhìn thử xem có thể làm ra thần văn có tính thôn phệ hay không."
Còn chuyện làm thú cưỡi để nuôi, quên đi thôi, chớ để cái tên này nuốt chửng mất thần văn của mình.
Vậy thì hắn sẽ khóc không ra nước mắt!
...
Không trò chuyện nhiều thêm với Hồng Đàm, Hồng Đàm hình như cũng rất có hứng thú với cục lông nhỏ ấy, ông nắm lấy đối phương đi phòng nghiên cứu, chẳng rõ liệu có trắng đêm tiến hành nghiên cứu hay không.
Trước khi đi, cục lông nhỏ kia còn hung hăng muốn nhào tới chỗ Tô Vũ lần nữa.
Hai con mắt của nó cũng một mực nhìn hắn chằm chằm!
Mùi thơm!
Thơm quá, thơm quá!
Ăn vào khẳng định nó có khả năng trở nên thật là lợi hại, thật là lợi hại.
Đáng tiếc Tô Vũ nghe không hiểu ý của nó, Hồng Đàm cũng chỉ đại khái phân rõ một thoáng, cụ thể hàm nghĩa gì thì ông cũng nghe không hiểu.
...
Đêm nay, Tô Vũ nghỉ ngơi từ sớm, điều chỉnh tốt trạng thái, chờ đợi ngày mai sẽ vào bí cảnh.
...
Ngày 25 tháng 10.
Sáng sớm, Tô Vũ liền tỉnh.
Hắn không phải một thân một mình đi, mà vừa sáng sớm, Trần Vĩnh cùng Ngô Gia cũng đã đi cùng.
Hồng Đàm cũng hưng phấn mà ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nếu không phải còn nhớ hôm nay phải mở bí cảnh thì ông chẳng muốn bước chân ra ngoài.
Vừa ra tới ông đã hưng phấn nói: "Tô tiểu tử, ngươi nói không sai, vật kia được ta thí nghiệm một lượt rồi, quả là nó có tác dụng tê liệt biển ý chí, sau này ta đi tìm Ngô Nguyệt Hoa hỏi một chút xem có thể rút ra một chút vật chất hay không. Nếu có thể chế tạo ra một loại đan dược với tác dụng gây tê, vậy thì sẽ rất lợi hại, có thể làm độc dược, làm tê liệt biển ý chí của Văn Minh sư!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng.
Thứ này thật sự có thể bỏ đi thần văn mà không đau không nhức, chính xác là có thể làm tê liệt biển ý chí, một khi thật sự chế tạo ra độc dược, có khả năng sẽ trực tiếp khiến cho Văn Minh sư chẳng thể động đậy.
"Lão sư..."
Trần Vĩnh thấy lão sư hào hứng như vậy thì cũng vui vẻ lây, bất quá y không thể không nhắc nhở: "Tới giờ rồi, chúng ta nên đi khu Bí Cảnh!"
"Đúng đúng đúng, suýt nữa quên mất việc này!"
Hồng Đàm cười ha hả, tâm tình rất không tệ, Phệ Thần tộc ông mới chộp về rất lợi hại, ông cảm thấy bản thân sắp phát tài rồi.
Một khi bồi dưỡng nó đến Sơn Hải, có thể thôn phệ thần văn của Sơn Hải, có lẽ có thể làm thú để kiếm tiền.
Chuyên môn giúp người ta bỏ đi những thần văn không cần!
Còn không bị cắn trả gì!
Yêu thú này thật là tốt a!
Tô Vũ cũng mặc kệ họ, hắn nhỏ giọng nói với Ngô Gia: "Sư tỷ, ngươi học được Chấn thiên kinh chưa?"
"Ừm..."
"Sau khi người đi vào thì không nên chạy loạn, hãy đi theo sau Hạ Hổ Vưu!"
Tô Vũ nhỏ giọng nhắc nhở: "Miễn cho ngươi hấp thu ý chí lực quá nhanh, sẽ bị người phát hiện dị thường."
Hạ Hổ Vưu mở ra thần khiếu, tốc độ hấp thu sẽ không chậm.
Ngô Gia đi theo cậu thì sẽ không lo lắng bị ai phát hiện cái gì dị thường.
Miễn cho nàng đi theo học viên dưỡng tính khác mà hấp thu ý chí lực quá nhanh, bị phát hiện khác biệt thì sẽ rất phiền phức.
Còn về phần Tô Vũ...
Hắn sẽ xem có gia hỏa Đơn thần văn nhất hệ nào mới vừa vào Đằng Không không, tới lúc đó hắn đi theo những tên kia là được, quá mạnh không thích hợp, mới vừa vào Đằng Không hấp thu ý chí lực khẳng định không nhanh như hắn.
Hơn nữa còn có thể che lấp đi một chút dị thường!
Về chuyện đối phương cảm thấy không thích hợp... Ngươi nói cũng không tính, chính ngươi hút, nhất định lại bảo là Tô Vũ hút, có phải là muốn vu oan ta?
Gia hỏa của Đơn thần văn nhất hệ vốn muốn nhằm vào chính mình, không cần các ngươi nhằm vào, chính ta sẽ thành toàn các ngươi!
Ta đi vào liền tiến lại gần các ngươi!
Ngô Gia vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phía trước, Trần Vĩnh cười khẽ, Hồng Đàm cũng cười, truyền âm nói: "Tiểu tử Tô Vũ này vừa có thiên phú, vừa có đầu óc, ngươi chuẩn bị tác hợp hắn với Gia Gia sao?"
"Thuận theo tự nhiên đi!"
Trần Vĩnh truyền âm đáp: "Sư phụ, chuyện của tiểu bối thì cứ tùy chính chúng đi. Mà Tô Vũ mấy ngày nay thực lực hình như không có tiến bộ, thế nhưng ý chí lực thông thấu hơn không ít, đây là hắn đã suy nghĩ minh bạch, không để tâm vào chuyện vụn vặt nữa sao?"
"Là tự hắn nghĩ rõ ràng, ta cũng không biết tình huống như thế nào."
Hồng Đàm chẳng rõ lắm, ai biết tiểu tử này nghĩ như thế nào.
Đây là chuyện tốt!
Mặt khác, ông cũng lười hỏi cái gì.
Nói xong, Hồng Đàm lại bảo: "Sư bá cùng sư đệ ngươi sắp sửa phải đi, ta không yên lòng về bọn hắn, một khi ta tiến vào Nhật Nguyệt, rất nhanh cũng sẽ lên Chư Thiên chiến trường. Ngươi bên này... hay là ngươi đột phá đến Sơn Hải đi, rồi tới Chư Thiên chiến trường giúp đỡ một chút, ta sẽ ở lại trông coi học phủ..."
"Sư phụ, ngài đi đi thôi, dù ta đột phá đến Sơn Hải, đi thì cũng không thể giúp được sư bá cái gì."
Trần Vĩnh lắc đầu, rất nhanh lại nói: "Tường thần văn chiến kỹ, Tàng Thư các, trung tâm nghiên cứu Văn Đàm đều cần người trông coi. Các vị sư bá Hạ Vân Kỳ cũng phải có người giúp đỡ chải vuốt thần văn, ngài không ở đây thì để ta làm cũng được, nếu như đều đi cả rồi, Đại Hạ Văn Minh học phủ này sẽ không có quan hệ gì với chúng ta nữa."
Hồng Đàm thở dài một tiếng, nhìn y một cái, cũng không nói thêm cái gì.