"Hoàng 99..."
Tô Vũ im lặng, ngươi thật đúng là kín tiếng.
Suy nghĩ một chút, hắn gửi đi một tin: "Địa 8: Chỉ bảo thì không có, cho ngươi một câu cảnh cáo, không được trêu chọc Vạn phủ trưởng, cường giả Nhật Nguyệt cảnh, cẩn thận bị bóp chết!"
Một lát sau đã có tin đáp lại.
"Hoàng 99: Phủ trưởng là Nhật Nguyệt cảnh ư? Tư liệu nói là Sơn Hải đỉnh phong mà!"
"Địa 8: Quả nhiên là người mới, thế mà tin tưởng tư liệu, thật quá ngu xuẩn!"
"Địa 8: Phủ trưởng đột phá Nhật Nguyệt lâu rồi!"
"Địa 22: Người mới không biết cũng rất bình thường, nếu không biết phủ trưởng đột phá đến Nhật Nguyệt thì khẳng định không phải cường giả gì, chim non, ta cũng nói cho ngươi một bí mật, ngươi tu luyện thần văn của chủng tộc khác sao? Nếu tu luyện thì mau phế bỏ, nhân tộc thần văn mới là mạnh nhất!"
"Địa 8: 22, người mới mới vừa nhập hội, đừng nói lung tung!"
"Địa 22: Điều này đối với cường giả cũng không phải bí mật gì, Sơn Hải đỉnh phong đều có chút cảm ngộ mà..."
"..."
Tiểu hào trò chuyện với nhau, mà Hoàng 99 tức Lưu Hồng giờ phút này lại là một mặt ngoài ý muốn.
Có ý gì?
Gã thật sự không biết!
Nhân tộc thần văn mới là mạnh nhất?
Đừng nói đùa!
Nội tâm có chút gợn sóng, Lưu Hồng cấp tốc hỏi: "Vì sao?"
"Địa 22: Vì sao ư? Chờ ngươi đến Sơn Hải, kẹt tại Sơn Hải đỉnh phong liền biết! Dĩ nhiên, ngươi hẳn chỉ là chim non, còn xa Sơn Hải lắm, có lẽ cả một đời đều không đến được Sơn Hải đỉnh phong, ta tùy tiện nói một chút thôi, kỳ thật cũng không có ảnh hưởng gì."
"..."
Lưu Hồng im lặng, nhưng trong lòng thì gợn sóng, có ý gì?
Ngươi là Sơn Hải đỉnh phong?
Đừng đùa ta chứ!
Toàn bộ học phủ, Sơn Hải đỉnh phong cũng không có nhiều người.
Bốn vị phủ trưởng, Hồng Đàm hiện tại cũng thế, ngoài ra còn có vài vị viện trưởng cũng có người là Sơn Hải đỉnh phong.
Chẳng lẽ ở trong hội này còn có cường giả đỉnh phong sao?
"Hoàng 99: Các vị tiền bối, ta là người mới, xin chiếu cố nhiều hơn, nhân tộc thần văn không phải yếu nhất sao? Vì sao lại nói là mạnh nhất, người mới nên không hiểu nhiều."
"Địa 22: Kêu một tiếng ông nội, ta sẽ chỉ bảo ngươi một thoáng."
"..."
Lưu Hồng kém chút tức chết, gọi con mẹ ngươi!
Nhưng trong lòng gã ngứa ngáy như bị mèo cào, vì sao a?
Ta không biết tình huống gì hết!
Vùng vẫy một hồi, được rồi, dẫu sao cũng không có ai biết Hoàng 99 là ai, dĩ nhiên, Tô Vũ có thể sẽ biết, thế nhưng mấy ngày nay gã quan sát một thoáng, không phải chỉ mỗi mình gã là người mới nhập hội, trước đó mấy ngày còn có mấy người nữa gia nhập.
Tô Vũ cũng chưa chắc biết mình là ai!
Gã đợi mấy ngày mới dám ra mặt.
Giờ phút này, gã phải bất chấp tất cả, dù sao mọi người không biết thân phận lẫn nhau, gọi thì cứ gọi thôi.
"Hoàng 99: Ông nội, xin chỉ điểm một ít!"
"..."
Tô Vũ bó tay rồi!
Đệt!
Đây tuyệt đối là Lưu Hồng không sai, truyền âm phù hẳn là còn ở trong tay gã, đậu má, trừ gã ra, bên Đơn thần văn nhất hệ, không lẽ Tôn các lão lại không biết xấu hổ mà kêu người khác là ông nội?
Đừng nói vớ vẩn!
Còn về chuyện nhân tộc thần văn, không phải chỉ mỗi mình Tô Vũ biết, người biết rất nhiều, trước đó Hồng Đàm cũng đã nói, hội nghị Các lão đã có người đưa ra việc này.
Tô Vũ cũng không nói nhảm, rất mau bèn trả lời.
"Địa 22: Cháu nội ngoan! Rất ngoan! Để ông nói cho ngươi đi, Thần Ma thần văn mặc dù hiện tại rất mạnh mẽ, nhưng đến khi Sơn Hải đỉnh phong, đột phá Nhật Nguyệt có thể sẽ xuất hiện một chút gạt bỏ, dẫn đến tấn cấp Nhật Nguyệt thất bại!"
Lưu Hồng chấn động trong lòng!
Thật không?
Cái này gã thật sự không rõ ràng!
Nói như vậy, cao tầng trong học phủ có thể đã biết tin tức này rồi?
Gã còn muốn hỏi lại vài câu, vị tiền bối nguyện ý phản ứng với gã rất nhanh lại gửi đến một tin.
"Địa 22: Cháu nội ngoan, ông phải ra ngoài, lần sau trò chuyện tiếp!"
Lưu Hồng phiền muộn, ngươi mới là cháu trai ấy!
Bất quá cái tên này chạy rồi, những người khác thì không trả lời gã, điều này khiến Lưu Hồng cũng rất bất đắc dĩ, được rồi, lần sau lại tìm cơ hội, khi nào có nhiều người gã lại nổi lên, trộn lẫn vào trong đám cũng tốt.
Không nghĩ tới lần đầu tiên nổi lên, gã liền thu hoạch mấy tin tức trọng yếu.
Thứ nhất, phủ trưởng là Nhật Nguyệt cảnh.
Thứ hai, Sơn Hải phá Nhật Nguyệt, Thần Ma thần văn sẽ gây ảnh hưởng... vì sao trước đó Nhật Nguyệt không có vấn đề này nhỉ?
Đáng tiếc, vấn đề này còn chưa hỏi ra thì đối phương đã chạy, không ai phản ứng với gã.
"Diệt Đơn hội..."
Bên trong biệt thự, ánh mắt Lưu Hồng lóe sáng, vội xóa bỏ mấy cái tin tức, miễn cho lần sau Tôn các lão tra sẽ phát hiện lịch sử đen tối của gã!
...
"Cái tên này... Thật đúng là không biết xấu hổ!"
Tô Vũ im lặng, bảo gã gọi ông nội mà gã cũng dám gọi ra.
Cũng do hiện tại không tiện vạch trần gã, bằng không thì bại lộ một thoáng, cái tên này còn có mặt mũi sống sót sao?
Nhưng đại khái thì Lưu Hồng quả là kẻ hết sức không biết xấu hổ mà!
...
Không để tâm tới Lưu Hồng nữa, Diệt Đơn hội chẳng qua là sản phẩm tùy ý làm ra thôi.
Sau này hắn sẽ đưa ra ngoài nhiều viên truyền âm phù nữa, khuếch trương thêm quy mô lớn, có lẽ sẽ có chút hiệu quả, bây giờ muốn từ chỗ Lưu Hồng lấy được tin tức tuyệt mật hay tin tình báo quan trọng đều là vô nghĩa.
Chờ cái tên này tự mình mắc câu, cảm thấy hứng thú với Diệt Đơn hội thì có lẽ sẽ tiết lộ một ít gì đó.
Trở lại trung tâm nghiên cứu, Hồng Đàm thế mà đã trở về.
Thấy Tô Vũ về, ông cũng không hỏi cái gì, rất nhanh bèn nói: "Ngày mai tiến vào bí cảnh, ta cũng sẽ đi theo, ta sẽ cùng với đám Chu Minh Nhân mở ra bí cảnh, duy trì thời gian bí cảnh mở ra dài hơn. Bên trong bí cảnh, trên nguyên tắc không cho phép quấy nhiễu đối phương, bất quá một khi tiến nhập bí cảnh, những người này chưa chắc sẽ giữ quy củ, ngươi phải cẩn thận một chút!"
"Vâng, tạ ơn sư tổ nhắc nhở!"
Tô Vũ lại hỏi: "Sư tổ, ta tiến nhập bí cảnh, có thể đợi đến cuối cùng mới vào không?"
"Có thể!"
Hồng Đàm gật đầu, ông lại dặn dò: "Bất quá bí cảnh mở ra, ngươi có thể hấp thu ý chí lực cũng có hạn, trước là tăng cường ý chí lực của bản thân, sau là chủ yếu là uẩn dưỡng ý chí lực cùng thần văn, khi không hấp thu được thì đừng hấp thu nữa, tránh nổ nát biển ý chí!"
"Vâng, ta biết rồi!"
Tô Vũ vội vàng gật đầu, Hồng Đàm lại dặn: "Chờ ngươi ra khỏi bí cảnh, đại khái cũng qua vài ngày nữa, rất nhanh sẽ tới tháng sau, sư phụ ngươi cùng sư huynh của ta đều phải rời khỏi Đại Hạ phủ, đi tới Chư Thiên chiến trường..."
Hồng Đàm nói xong thì có chút thổn thức, thở dài: "Hi vọng bọn họ không có việc gì, mấy ngày nay đừng chạy lung tung, tranh thủ nói lời tạm biệt với họ."
Lời này vừa nói ra, Tô Vũ nghe mà cũng thấy có điểm khó chịu.
Đi Chư Thiên chiến trường, đó là nơi cửu tử nhất sinh, bọn họ lại còn phải tới tiên phong doanh!
Nửa năm trước, hắn đã tiễn phụ thân đi.
Nửa năm sau, hai vị lão sư của hắn lại đều phải đi Chư Thiên chiến trường, Tô Vũ thật lòng cảm thấy rất khó chịu.
Những người thân cận của hắn đều được đưa đến Chư Thiên chiến trường...
Nếu là điều động thông thường vậy cũng không có gì, nhưng bây giờ không phải, mà là bị phạt phải đi, Tô Vũ tự nhiên cảm giác rất khó chịu.
Đều là do Đơn thần văn nhất hệ tạo thành!
Không sớm thì muộn cũng phải khiến chúng đẹp mắt!
Hồng Đàm cũng trầm mặc lại, sư huynh cùng đồ đệ đều bị phạt đi ra tiền tuyến, việc này khiến ông cũng buồn bực không thôi, lần này đi rồi, sinh tử khó liệu!
Chính ông mới từ Chư Thiên chiến trường trở về, bọn họ liền đi, ai...
Nghĩ đến nơi này, Hồng Đàm bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề!
Có phải ta đã quên lãng cái gì không nhỉ?
Đúng rồi, ta mới từ Chư Thiên chiến trường trở về, ta đi Chư Thiên chiến trường là để làm gì?
Sau một khắc, vẻ mặt Hồng Đàm trở nên kỳ quái!
Mẹ nó.
Ta thế mà lại quên mất, vật kia không chết chứ?
Chết rồi thì ta sẽ thua lỗ lớn!