Hồ Thu Sinh cũng không để ý, cấp tốc nói: "Cho tới bây giờ, ta nắm giữ 77 ngôn ngữ chủng tộc, từ nhỏ đến lớn, ta đã đọc qua 1082 môn công pháp, dĩ nhiên, không phải ý chí chi văn, chẳng qua chỉ là bản dịch! Ta từng cải tiến một môn công pháp, Hoàng giai cao cấp, vốn khai khiếu 27 cái, ta không gia tăng số lượng khai khiếu mà là giảm bớt một cái khiếu huyệt, khai khiếu 26 cái, kết quả lực bộc phát vẫn giống nhau!"
Tô Vũ hơi kinh ngạc!
Cải tiến công pháp?
Giảm bớt khiếu huyệt!
Giảm bớt, không có nghĩa là trở nên yếu đi, chẳng qua là có công pháp rất dở, mặc dù khai khiếu 27 cái, nhưng chân chính sức mạnh bùng lên có lẽ chỉ có lực lượng của 26 khiếu huyệt, bên trong có một cái là khiếu huyệt bỏ đi. Nếu giảm bớt một cái thì có thể tiết kiệm thời gian tu luyện, hiệu quả như nhau.
Nắm giữ 77 môn ngôn ngữ, biết được 1082 môn công pháp... Quả nhiên là xuất thân từ đại gia tộc!
Cái tên này cũng mới chỉ 18 tuổi, dù cho từ 6 tuổi bắt đầu học tập, 12 năm trôi qua, một năm phải nắm giữ 5 môn ngôn ngữ trở lên, mặt khác cần quan sát công pháp vượt qua 90 bản.
Lợi hại!
Ánh mắt Tô Vũ phát sáng, vội nói: "Vậy ngươi đúng là có tư cách tiến vào sở nghiên cứu của ta, mặc dù sở nghiên cứu này còn chưa có cả cái bóng!"
Hồ Thu Sinh thở dài: "Đáng tiếc... Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên chuyên tâm làm nghiên cứu, chuyện phe phái trong học phủ quản nhiều như vậy làm gì, không được thì chờ chúng ta có kết quả, ta bảo ông nội của ta đề cử ngươi đi Cầu Tác cảnh đào tạo chuyên sâu..."
"Nói sau đi!"
Hai ngày qua, người khuyên mình không ít.
Tô Vũ cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, chẳng lẽ mình thật sự biến hóa rất lớn à?
Ngay cả Hồ Thu Sinh đều có ý để cho mình tránh đi chút đấu tranh này, trước đó y cũng chưa bao giờ đề cập qua.
Mà hai người lại không tính quá quen thuộc, là ý của Hồ Thu Sinh hay vẫn là... ý của vị Hồ tổng quản kia?
Không dễ xác định lắm, Hồ tổng quản cũng sẽ quan tâm tiểu nhân vật như mình sao?
...
Tạm biệt Hồ Thu Sinh, Tô Vũ cũng đang tính toán về quy hoạch sắp tới của bản thân hắn.
Tu luyện là chuyện hàng đầu, xây dựng sở nghiên cứu cũng là một chuyện, mặt khác chính là gây thêm phiền cho Đơn thần văn nhất hệ, còn có một việc chính là tìm một cơ hội ra ngoài tầm bảo, bảo vật của Thiên Nghệ thần giáo!
Đây chính là đại giáo!
Giáo chủ là cường giả Nhật Nguyệt!
Bất quá gã bị chém giết, hiện tại thi thể còn đang ở trong hầm vạn tộc, không biết nên làm sao để đi bắt về tay.
Không được thì mang theo Hạ Hổ Vưu.
...
Ngay tại khi Tô Vũ đang cực kỳ bận rộn.
Ở trong khu 18, sau núi.
Giờ phút này, sau núi đã là cấm địa, thầy trò của khu 18 cũng sẽ không đến bên đây, bởi vì bọn họ đã được cảnh báo bên này gần đây xuất hiện vài vị cường giả.
Bạch Phong lại giúp Liễu Văn Ngạn chải vuốt thần văn, anh thở ra một hơi dài rồi nói: "Sư bá, ngài rõ rang đã cho nổ nhiều thần văn như vậy, rốt cuộc là vì sao vẫn còn nhiều thế? Những năm qua ngài cũng quá nhàn rồi đi, ngày ngày rảnh rỗi ngồi phác hoạ thần văn!"
Liễu Văn Ngạn mặc kệ anh, cảm ứng một thoáng thần văn không còn quá hỗn loạn nữa, rồi mới mở miệng nói: "Sư tổ ngươi lưu lại thần văn chỉ có 8 viên!"
8 viên đó đều là nhân tộc thần văn!
Đều tiến nhập Nhật Nguyệt cảnh!
Nói cách khác, giờ phút này ông đang nắm giữ 8 viên Nhật Nguyệt thần văn.
Bạch Phong gật đầu, "Sư bá, đây thật ra là một cơ hội, cơ hội để đem chính thần văn của ngài dung nhập vào trong đó, một lần nữa tổ hợp lại thần văn chiến kỹ, trước đó nổ một chút cũng tốt, mài mòn đi ấn ký của sư tổ không sai biệt lắm! Bằng không thì lực đẩy rất lớn, thần văn của ngài sẽ rất khó hòa tan vào."
"Một lần nữa tổ hợp lại..."
Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Trước kia chiến kỹ của ta là hình kiếm, sư tổ ngươi là búa, bởi vì thần văn chiến kỹ của ngài đè lên ta, dẫn đến ta chỉ có thể dùng búa... Búa quá xấu..."
"..."
Bạch Phong im lặng, còn nói ta không tôn sư trọng đạo, ngài thì sao?
Thế mà ghét bỏ búa của Ngũ đại quá xấu!
Đây chính là búa từng đánh chết Vô địch đấy!
"Vậy sư bá muốn gây dựng lại thành dạng gì?"
"Đương nhiên là... Ta nói cho ngươi làm gì?"
Liễu Văn Ngạn lười nhiều lời, nói cho ngươi thì có ích gì!
Không tiếp tục vấn đề này, rất nhanh ông liền nói: "Ta cảm thụ một thoáng, vẫn không thể vận dụng toàn bộ bởi vì thần văn của ta cũng chỉ là nhị giai, không có tam giai thần văn, dẫn đến sai khác rất lớn, tối đa cũng chỉ có thể bùng nổ lực lượng đại khái là Đằng Không cửu trọng..."
"Ý chí lực của sư bá hay thần khiếu kỳ thật đều ổn, kém ở chỗ đẳng cấp thần văn, có ý chí lực mạnh mẽ đi uẩn dưỡng, thì chẳng mấy chốc sẽ tiến vào tam giai!"
Tam giai, đó chính là Lăng Vân.
Bạch Phong đã tính toán một chút, nhiều nhất là mất chừng một năm.
Tiến vào tứ giai, Liễu Văn Ngạn có khả năng tiến nhập Sơn Hải không chút trở ngại, cũng sẽ rất nhanh chóng.
Trong ba năm, nhất định có khả năng tiến vào Sơn Hải, mà chính ông có 8 viên nhân tộc Nhật Nguyệt thần văn, kỳ thật không phải là không thể động dụng. Ở thời khắc mấu chốt, ông vẫn có thể triển lộ chiến lực Nhật Nguyệt lần nữa.
Chỉ là thời gian sẽ kéo dài không lâu, biển ý chí của sư bá có cường độ còn kém một chút, mặt khác nữa chính là thân thể cũng không tốt.
Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Ta cũng không gấp, trong ba năm tiến vào Sơn Hải hẳn là vẫn có niềm tin, nhưng ngươi ấy, ngươi vẫn nên sớm khôi phục thực lực, bằng không đi tiên phong doanh cũng sẽ không dễ chịu."
Bạch Phong lơ đễnh, gấp cái gì chứ.
Anh không xoắn xuýt cái này mà là nói sang chuyện khác: "Sư bá, chúng ta đều đi, sư phụ ta cũng muốn bế quan, thế thì tiểu tử Tô Vũ xử lý thế nào?"
Liễu Văn Ngạn cười nói: "Không có việc gì, ta đã nhờ một vài lão hữu chiếu cố hắn, vấn đề không lớn. Ngươi vẫn nên sớm khôi phục đi, bằng không thì ngươi thật sự sẽ bị hắn đuổi kịp, sư phụ ngươi trước đó đã nói rồi, hắn chỉ ở dưỡng tính đỉnh phong mà đã đánh bại nhiều học viên khác. Ta thấy không được bao lâu nữa hắn liền có hi vọng Đằng Không!"
Bạch Phong phiền muộn.
Ta đã không trở về học phủ rồi mà tiểu tử này còn phái người tới kích thích ta từ xa!
Sư bá cố ý đúng không?
Xem ra ta thật sự phải nỗ lực tăng lên cảnh giới thôi!
Hai người lại hàn huyên vài câu, Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên nói: "Ngươi tốt nhất là bắt kịp chuyến đi tới Tinh Vũ phủ đệ! Ta chưa từng tới Tinh Vũ phủ đệ, sư phụ ngươi đi rồi, khi trở về hắn đã kể sơ lược với ta. Ta suy đoán, tòa phủ đệ này là di tích do một vị Văn Minh sư Vô địch lưu lại! Rất có thể còn là thuộc nhân tộc, trên thực tế khả năng còn là Vô địch siêu việt... Dĩ nhiên, ta chưa từng tới nên không dễ phán đoán!"
Liễu Văn Ngạn nghiêm mặt nói: "Đừng chậm trễ tu luyện, lý luận chia cắt, bổ sung của ngươi mặc dù có lý, thế nhưng chưa hẳn đã đủ hoàn thiện! Tối thiểu thì trước mắt xem ra, ta tiến vào Nhật Nguyệt sẽ không có vấn đề gì lớn, thế nhưng tiến vào Vô địch... Nói thật, ta cảm thấy không chắc chắn lắm."
Bạch Phong gật gật đầu, cũng phải, dù sao nhân tộc thần văn đến bây giờ còn chưa phát hiện ra bất luận Vĩnh Hằng thần văn nào, anh vẫn thiếu một chút tham khảo.
Tốt nhất có thể cầm tới một viên nhân tộc thần văn Vĩnh Hằng cảnh để nghiên cứu một thoáng thì anh mới có đầy đủ tự tin.
Bằng không, đó chính là đánh cược vào vận khí.
Bạch Phong quay đầu nhìn thoáng quá hướng Đại Hạ Văn Minh học phủ, cảm thấy hết sức đáng tiếc, khi tiểu tử kia tiến vào Đằng Không thì anh chưa hẳn đã ở bên cạnh hắn, thật sự anh rất muốn cắt Tô Vũ ra quan sát một chút!
"Vĩnh Hằng thần văn sao?"
Anh nhìn về phía bên kia, có câu nói mà anh vẫn một mực chưa từng nói với bất cứ ai.
Tô Vũ... nhận được truyền thừa một viên Vĩnh Hằng thần văn chân chính sao?
Chính là loại thuộc về Nhân tộc!
Anh từng có suy đoán như vậy, đồ đệ ngu xuẩn của anh lại một mực lôi chữ "Máu" ra để lừa gạt anh, vô nghĩa!
Nhật Nguyệt thần văn, anh đã từng thấy được, Liễu Văn Ngạn có mà.
Thứ đó cũng không biến thái như vậy!
Tô Vũ chẳng lẽ nắm giữ Vĩnh Hằng thần văn?
Đại khái đúng là thuộc về nhân tộc!
Bằng không, làm sao nó lại gạt bỏ thần văn của chủng tộc khác, duy chỉ có thể phác hoạ nhân tộc thần văn.
"Tên ngu xuẩn này... bại lộ với ta nhiều lắm, hi vọng chính ngươi cẩn thận một chút!"
Bạch Phong thầm nhủ, bạn nhỏ ngu ngốc!
Ta lười vạch trần ngươi mà thôi!