Trịnh Vân Huy vừa dứt lời, không ít người liền gật đầu phụ họa.
Các ngươi tranh của các ngươi, bọn họ không hứng thú với chuyện người nào làm lão đại!
Còn là mặt hàng giống nhau nữa!
Đa thần văn nhất hệ lớn mạnh cũng chưa chắc cho bọn hắn chỗ tốt gì, đã như vậy thì cứ mặc kệ nó!
Mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình là đủ rồi!
Không chọc tới trên đầu mình, quản bọn họ tranh đấu thế nào làm gì, đấu tới đấu lui, nói không chừng còn có thể hưởng chút tiện nghi, tỉ như lần này, tỉ như lần trước Tô Vũ đấu pháp, bọn hắn có không ít người còn lấy được đồ vật.
"Lợi ích?"
Tô Vũ cười nói: "Căn bản của Văn Minh sư là cái gì? Là ý chí lực, là thần văn sao? Không phải! Là đầu óc! Là nghiên cứu! Là khai phá! Có vài người đã sớm quên chính mình là Văn Minh sư, ta vẫn luôn suy nghĩ, làm cái gì đều phải xem sức chiến đấu, vậy dứt khoát chuyển hết qua Chiến tranh học viện, còn ghi danh vào Văn minh sư học phủ làm cái gì? Chi bằng dứt khoát đổi tên, gọi ma pháp sư càng tốt hơn!"
"Văn Minh sư, tăng thêm hai chữ ‘văn minh’ mục đích chủ yếu là vì khắc lục văn minh, truyền thừa văn minh, phân tích văn minh, đây mới là căn bản để chúng ta mạnh mẽ! Ta có thể mang tới cho mọi người cái gì? Mang đến truy bản tố nguyên, để tập tục của học phủ không táo bạo như thế nữa! Để mọi người có khả năng chân chính đi lãnh hội phong thái Văn Minh sư, chứ không phải giống như hiện tại, nắm đấm lớn liền có đạo lý!"
Trịnh Vân Huy cười nói: "Nhưng nắm đấm lớn, hoàn toàn đúng là có đạo lý!"
"Nhưng mà, nắm đấm của Đại Hạ Văn Minh học phủ không đủ lớn! Chỉ dựa vào một chút Sơn Hải thôi sao? Vậy là có thể chủ đạo vạn giới rồi?"
Tô Vũ quát: "Người si nói mộng! Năm đó, còn có Nhật Nguyệt tồn tại, bây giờ, Văn Minh học phủ lớn như vậy mà không có lấy một vị Nhật Nguyệt! Cái này chính là thứ các ngươi gọi là mạnh mẽ, gọi là nắm đấm lớn sao?"
"..."
"Ngươi muốn nói cái gì? Làm cái gì?" Trịnh Vân Huy hỏi lại lần nữa.
Tô Vũ cười đáp: "Không có gì, một thời gian ngắn nữa, ta muốn xin một sở nghiên cứu, quảng nạp người cùng chung chí hướng, cùng nhau tiến vào lĩnh vực nghiên cứu, cống hiến một phần sức lực cho toàn bộ Văn Minh sư, toàn bộ Chiến giả, toàn bộ tu đạo giới, thậm chí là cả Nhân tộc!"
"Ha ha ha..."
Không ít người phì cười!
Khẩu khí này quá lớn!
Lớn đến mức bọn hắn đều muốn cười, Tô Vũ điên rồi!
Hắn chỉ là học viên mới nhập học mấy tháng, hắn nói hắn muốn xin sở nghiên cứu, hắn muốn triệu tập một nhóm người cùng hắn đi làm nghiên cứu?
Có phải hắn điên rồi hay không?
Có phải bị Đơn thần văn nhất hệ chèn ép hỏng mất luôn rồi không?
Đồ đần mới có thể cùng hắn đi làm chuyện này!
Nhàm chán!
Có thời gian ấy thì khiến bản thân mạnh lên không tốt hơn sao?
Giờ khắc này, ngay cả Trần Vĩnh cũng ngẩn người, y tưởng rằng Tô Vũ sẽ từng bước một, chân thật hướng đi về trước, nhưng mà hiện tại... cái tên này đang làm gì thế?
Y biết Tô Vũ thu được một chút truyền thừa, chẳng lẽ hắn nghĩ dựa vào những truyền thừa ấy liền có thể lớn lối như vậy sao?
Liền có thể chống đỡ một cái sở nghiên cứu?
Hắn có tiền không?
Hắn có chỗ dựa không?
Hắn không có gì cả!
Lúc này Tô Vũ hẳn là nên cước đạp thực địa, hẳn là từng bước một đi về phía trước mới phải.
Chứ không phải như hiện tại bây giờ, phát ngôn bừa bãi ở trước mặt mấy vạn học viên!
Điều này khiến Trần Vĩnh có chút thất vọng nho nhỏ, y còn nghĩ chờ qua một thời gian ngắn, Tô Vũ đến Đằng Không rồi, y sẽ đem một ít gì đó giao cho Tô Vũ, nhưng mà bây giờ.. y lại do dự!
Tôn Các lão cũng không giận, bỗng nhiên cười lớn, bên người cũng mất đi uy áp áp chế, cười vang: "Tô Vũ, nếu ngươi muốn xây sở nghiên cứu, ta hết sức ủng hộ ngươi, trên hội nghị Các lão ta cũng sẽ ủng hộ ngươi! Loại người như ngươi... rất thú vị! Hi vọng sẽ không có ai vờ ngớ ngẩn, đi theo ngươi mà càn rỡ quấy rối! Tài chính có lẽ không có, sân bãi thì vẫn phải có, ta thậm chí có thể an bài người, giúp ngươi đi xây sở nghiên cứu mới!"
Quá buồn cười!
Ông ta cảm thấy, Tô Vũ có lẽ cứ sống sót sẽ càng tốt hơn, tốt nhất dựng lên sở nghiên cứu, trở thành trò cười của đa thần văn hệ!
Hắn chỉ là một học viên mới nhập học mấy tháng, thế mà dám phát ngôn bừa bãi, muốn đi xây sở nghiên cứu, hắn biết sở nghiên cứu đại biểu cho cái gì không?
Có lẽ, chỗ nghiên cứu của hắn từ đó sẽ trở thành trò cười cho Đại Hạ Văn Minh học phủ, thậm chí Đại Hạ phủ hay là cả Nhân cảnh.
Thiên tài học viên Tô Vũ của Đa thần văn nhất hệ, ở giai đoạn dưỡng tính liền dựng lên sở nghiên cứu, thật là lợi hại a, một đám ngu đần lợi hại ở trong đó làm nghiên cứu, mấy chục năm có lẽ đều không nghiên cứu ra được cái rắm gì!
Có lẽ mấy năm sau, sở nghiên cứu kia sẽ có thể nuôi chuột!
Mà Tô Vũ cũng sắp thành nỗi sỉ nhục của Văn Minh sư, bị người đời chê cười!
Đả kích như vậy, đối với đa thần văn nhất hệ mới thật sự là trí mạng!
Dạng người đó vào lúc này, thế mà bị rất nhiều người coi là hy vọng quật khởi của đa thần văn nhất hệ, thật là nực cười!
"Ngôi sao hy vọng của Đa thần văn nhất hệ, Tô Vũ, ha ha ha!"
Có người nở nụ cười!
Tô Vũ cũng không phẫn nộ, bình tĩnh nói: "Ta tạ ơn Tôn Các lão ủng hộ, hi vọng Tôn Các lão đừng lật lọng!"
"Dĩ nhiên sẽ không!"
Tôn Các lão cười nhạt: "Làm nghiên cứu tốt, chúng ta sẽ ủng hộ! Gần trung tâm nghiên cứu Văn Đàm có một sở nghiên cứu bỏ hoang, thêm chút tu sửa liền có thể dùng, Thần Văn học viện bên này đều có thể làm chủ cho ngươi!"
Học phủ không thiếu địa bàn!
Cũng không thiếu mấy sở nghiên cứu bỏ hoang như thế!
Ngươi muốn sao?
Muốn thì liền cho ngươi!
Sở nghiên cứu cần thiên tài, tài chính, tài nguyên, hạng mục, sáng ý, ý tưởng... Địa bàn là thứ thật sự không trọng yếu!
"Điều kiện tiên quyết là ngươi có khả năng gom góp đủ 5 người theo ngươi cùng đi xin mở. Quên nói cho ngươi biết, xin sở nghiên cứu thì ít nhất phải có 5 người, đồng thời cung cấp ra một hạng mục, tới ngày quy định đưa ra kết quả, bằng không... Ngươi ngay cả sở nghiên cứu đều xây không nổi!"
Tôn Các lão nói ngoan độc: "Đúng rồi, Hồng Đàm, Bạch Phong, Trần Vĩnh đều không được, bọn hắn trên danh nghĩa là người của trung tâm nghiên cứu Văn Đàm! Ngoài ra, ít nhất cần một vị Đằng Không trên danh nghĩa, ta thật hy vọng còn có Đằng Không nào đó nguyện ý cho ngươi mượn cái tên, thật sự không được thì tìm Lưu Hồng. Lưu Hồng, ngươi cố mà làm, cho người ta mượn tên dùng tạm!"
Lưu Hồng cười đáp: "Tôn lão đã nói như vậy, Tô Vũ, đến lúc đó ngươi có thể tới tìm ta, quá khó khăn thì hai học sinh của ta đều có thể cho ngươi mượn treo cái tên!"
Tiếng cười lan ra một mảnh!
Tô Vũ lại vẫn bình tĩnh như nước, cười khẽ, đám Tôn Các lão cảm thấy không thú vị, Tô Vũ chắc là bị điên rồi!
So đo vớ đồ điên này chỉ thêm mất mặt!
Tôn Các lão thản nhiên nói: "Tiếp tục tranh tài, còn chuyện Tô Vũ muốn đấu sinh tử, đồng đội ngươi chưa chắc sẽ đồng ý! Nhớ kỹ, ngươi bây giờ cũng không phải một người dự thi, mặt khác, động một tí là phân sinh tử... Đó là mãng phu! Ngu muội!"
Ông ta không dám!
Tô Vũ rất mạnh, dù cho đánh chết Tô Vũ, ông hoài nghi lần này cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Mà những học viên kia chưa hẳn dám đánh sinh tử chiến!
Ép bọn hắn đấu sinh tử, có khi lại thành ồn ào tranh chấp nội bộ.
Tô Vũ nở nụ cười!
"Sợ thì thôi vậy, lên đài!"
So với đánh chết một người, đánh gục tâm tính của bọn hắn càng đả thương người hơn.
Sợ chiến!
Khi Tô Vũ nói lên đấu liều mạng, Đơn thần văn nhất hệ không ai dám lên đài, như vậy là đủ rồi!
Giờ khắc này, Chu Hạo bên cạnh hắn trong mắt đều lộ ra vẻ miệt thị.
Quả nhiên cậu ta nghĩ giống như Tô Vũ nói, trước mặt đều là một đám người ham sống sợ chết!
Học phủ lớn như vậy, học viên có thể làm cho cậu ta thấy vừa mắt, bây giờ thế mà chỉ có Tô Vũ, thật thảm thương!
"Lên đài!"
Tôn Các lão quát to một tiếng, tầm mắt nhìn về phía dưới đài.
Sinh tử chiến đều đã ngăn chặn giúp các ngươi rồi, năm đối một, các ngươi còn không lên đi?
Đáng chết, thật sự muốn mất mặt đến cùng sao?
Trước đó mặc dù bởi vì Tô Vũ dùng ngữ điệu điên cuồng khiến lời hắn nói trước đó thành chê cười, nhưng nếu lại không lên đài, vậy thì sẽ thật sự không còn mặt mũi gặp ai!
Dưới đài, một đội 5 người liếc nhìn nhau, không do dự nữa, dồn dập cất bước đi tới phía trước.
Không ít người chờ xem náo nhiệt.
Tô Vũ hung hăng càn quấy vô cùng, thực lực cũng không yếu, mấu chốt là, thực lực của hắn không xứng với hắn, không xứng với vẻ hung hăng càn quấy của hắn, lời này do Chiêm Hải tới nói thì còn tạm được!