"Thực lực, vận khí, đầu óc đều rất trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được!"
Lưu Hồng cất cao giọng nói: "Chỉ cần bắt được cơ hội, biết dùng đầu óc, cuối cùng có lẽ chỉ cần phải khiêu chiến ba đội cực yếu, ngươi liền có thể thắng. Đây chính là cơ hội cùng vận khí, bằng không, chư vị ngẫm lại xem các ngươi thật sự có cơ hội để thắng sao? Nếu không có cơ hội, vậy còn tham dự tranh tài làm gì? Làm vật làm nền cho người ta, bị người ta áp đảo hả?"
"Đơn thuần dựa vào thực lực, người có thể thắng nhóm Chiêm Hải được mấy ai? Vậy dứt khoát ném danh ngạch cho bọn hắn là xong!"
"..."
Dưới đài im ắng.
Lưu Hồng cười nói: "Có học viên nào phản đối không? Nếu không có thì coi như tất cả mọi người đều đồng ý. Tất cả mọi người đồng ý với quy tắc, đây mới gọi là công bằng công chính, mà không phải thứ ngoài miệng nói một chút lại thôi!"
Giám sát viện cấp tốc nhìn về phía Hoàng lão.
Hoàng lão nhíu mày, khẽ nhìn về phía Tô Vũ.
Lưu Hồng bỗng nhiên đưa ra thể lệ thi đấu này, có tính nhắm vào rất rõ ràng!
Ông vốn tưởng rằng Đơn thần văn nhất hệ sẽ âm thầm gian lận, kết quả... Lưu Hồng căn bản không có ý tưởng ấy, gã không âm thầm gian lận mà gã trực tiếp gian lận ngay mặt luôn!
Mà các học viên đại khái sẽ không ai phản đối, đây là điều tiết kiệm thời gian đối với cường giả và cũng là cơ hội cho kẻ yếu.
Còn có thể tránh khỏi một bộ phận cường đội, sẽ tạo ra nhiều chuyện ngoài ý muốn!
Hoàng lão nhìn về phía Lưu Hồng, Lưu Hồng nở nụ cười, gương mặt thản nhiên.
"Lưu Hồng..."
Hoàng lão cau mày nói: "Mặc dù là Thần Văn học viện tổ chức tranh tài, thế nhưng ta hi vọng ngươi đừng một mực đổi tới đổi lui..."
Lưu Hồng không cho là đúng, gã thản nhiên nói: "Hoàng viện trưởng, ta đây là dựa vào thực tiễn, ngài xem, tất cả mọi người đều rất hài lòng! Quy tắc khiến tất cả mọi người hài lòng, đây mới là quy tắc phù hợp nhân tính! Một trận đấu mà thôi, nếu náo động đến mức mọi người đều không thỏa mãn, vậy thì mục đích của trận đấu này ở đâu?"
Hoàng lão yên lặng một lát, gặp được người không theo quy tắc như Lưu Hồng, ông hết sức phiền lòng!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cái tên kia đưa ra quyết định, lại đều hướng về quy tắc hợp lý.
Yên lặng một hồi, Hoàng lão gật gật đầu, không nói tiếp nữa.
Lưu Hồng mỉm cười, cất cao giọng nói: "Đã như vậy, vòng thứ hai quyết định như thế đi! Văn Minh sư động não nhiều vào! Quan sát kĩ xem các ngươi khắc chế người nào, nhằm vào người nào, không nên để người ta khắc chế, nhằm vào!"
Lúc này, ở dưới đài, Tô Vũ mở miệng hỏi: "Lão sư, thủ lôi chiến thì đội thắng lợi vẫn không thể xuống đài, hay là thắng một trận xong bèn có thể xuống đài, lựa chọn chọn thời cơ rồi mới tái chiến?"
"Mặt khác, nếu như thắng lợi hai trận, trận thứ ba lại không có đội nào khiêu chiến thì phải làm sao bây giờ?"
Lưu Hồng cười đáp: "Thắng một trận thì không cho phép xuống đài, thủ lôi đến đủ ba trận thắng mới thôi! Còn nếu thắng hai trận lại không ai khiêu chiến thì rất đơn giản, trong các đội còn lại, ngươi tùy ý chọn một đội, thắng, thì ngươi chính là thắng ba trận!"
"Thắng ba trận xong, ngươi tự nhiên có khả năng tấn cấp!"
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên có người nói: "Vậy tức là, dù cho thắng ba trận thì cũng không phải đã chắc thắng! Nếu có đội ngũ cuối cùng không có đối thủ khiêu chiến thì họ còn có thể đi khiêu chiến những đội đã thắng ba trận rồi, phải không?"
Lưu Hồng cười nói: "Đơn giản giải thích thế này, ví dụ như cuối cùng có hai đội ngũ đều mới chỉ thắng hai trận, vậy hai đội này sẽ giao thủ. Cho nên đến cuối cùng chắc chắn sẽ chỉ còn lại một đội thắng lợi một trận hoặc là hai trận. Đội ngũ đó có thể tùy ý chọn đội để chiến, khả năng là họ trực tiếp bị đào thải, cũng có khả năng là họ sẽ loại đội ngũ đã thắng 3 trận, chỉ đơn giản như vậy! Đừng nói không công bằng gì đó, đủ mạnh thì ngươi liền có thể thắng!"
"Thế chẳng phải đội thắng ba trận sẽ phải đánh thêm một trận?"
Có người nghi ngờ lên tiếng.
Lưu Hồng gật đầu, lại nói: "Nhưng đội cuối cùng kia cũng là kẻ ngu, trước mặt có đội yếu không chiến, nhất định cứ phải chọn đội mạnh, đến lúc đó lựa chọn đều chỉ còn là cường đội, còn không bằng ngay từ đầu tìm mấy đội yếu chiến một trận! Khó mà nói người nào kiếm tiện nghi hơn!"
Lần này không ai hỏi nữa.
Lưu Hồng nói cũng không sai, ngay từ đầu không đánh ngay ba trận, cuối cùng không còn ai mới đi khiêu chiến một đội ngũ đã thắng ba lần, nhưng nếu thắng ba lần thì nào có kẻ yếu.
(Đoạn giải thích quy tắc vòng thứ 2 này khá rối nên mình sẽ giải thích đơn giản cho những bạn nào chưa nắm rõ nhen:
- Có 20 lôi đài để 833 đội lựa chọn lên thủ, phải thủ thắng đủ 3 trận thì mới được xuống đài và tiến vào vòng 3, nếu bại thì loại ngay.
- Nếu có 2 đội mới chỉ "được" khiêu chiến 2 lần và thắng cả 2 trận thì đội này sẽ gặp nhau để chọn ra 1 đội.
- Đến cuối cùng nếu giả sử vẫn còn 1 đội chỉ được đấu 1 hoặc 2 trận (toàn thắng) và không có ai khiêu chiến, thì họ có thể chọn bất cứ đội nào đã thắng đủ 3 trận. Đội nào thắng sẽ vào vòng 3, thua bị loại.)
"Nếu đều không có ý kiến, vậy thì bắt đầu đi!"
"Lên trước chưa hẳn là bất lợi hơn, một chút cường giả thích áp trục, càng về sau, có thể sẽ càng khó!"
Lưu Hồng cười một tiếng, hô lớn: "Vòng tranh tài thứ hai, bắt đầu!"
Dưới đài, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Lên trước hay là chờ một chút lại nhìn?
Mà Tô Vũ lười nói nhiều, hắn nhảy thẳng lên lôi đài.
Trước cứ đánh xong rồi nói, còn có thể có thời gian khôi phục thực lực, đối phương muốn nhằm vào chính mình cũng là chuyện sớm hay muộn, không cần thiết chờ đợi.
Vẻ mặt đám Lưu Hạ biến hóa!
Cái tên này quả nhiên không theo lối mòn, nào có cường đội ngay từ đầu đã lên đài, những người khác bao gồm cả Chiêm Hải giờ phút này đều đang đứng xem kia kìa.
Lên trước rất dễ dàng bị người ta nhằm vào!
Tô Vũ rốt cuộc là tự tin hay là ngu xuẩn?
Tối thiểu chờ đám Chiêm Hải thắng ba trận rồi mới quyết định, nếu như vậy thì có thể tránh cùng giao thủ với các đội mạnh!
Người ôm theo cách nghĩ này cũng không ít!
Kết quả thì hay rồi, Tô Vũ lại là kẻ đầu tiên lên đài!
Tô Vũ cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi lên lôi đài, nhìn xuống phía dưới, cười nói: "Chúng ta liền tung gạch nhử ngọc, muốn khiêu chiến thì có thể lên đài! Luận bàn thông thường thì dễ nói, nếu cố ý nhằm vào... vậy khó nói trước rồi!"
Dứt lời, ánh mắt hắn nhìn về phía đội ngũ mạnh nhất trong đám người!
Đội mạnh nhất của Đơn thần văn hệ!
Hai học viên của Chu Bình Thăng đều ở trong đó, còn có cả học viên của Trịnh Ngọc Minh nữa.
Giờ khắc này, bốn phương đều hết sức an tĩnh.
Không ít người nhìn về phía đội ngũ do học viên Đơn thần văn hệ tạo thành, những người kia sẽ lên chiến sao?
Hay là chờ đám Tô Vũ chiến hai trận rồi mới lên đài?
Những người khác cũng không ngốc, giờ phút này không ai nguyện ý làm đá dò đường cho Đơn thần văn nhất hệ, không ai muốn đi dò xét thực lực đội Tô Vũ hay tiêu hao thực lực của bọn họ.
Cho nên khả năng lớn nhất là đội của Tô Vũ sẽ tao ngộ ba đội đều là học viên do Đơn thần văn nhất hệ tạo thành.
Trên khu Quan chiến, bờ môi Tôn Các lão khẽ động, cấp tốc truyền âm xuống.
Một đội có mấy người đều là Đơn thần văn hệ lúc này không lên, còn chờ lúc nào mới lên?
Muốn giải quyết Tô Vũ thì đây là cơ hội tốt nhất!
Lưu Hồng làm việc quả nhiên rất thỏa đáng, thế mà quang minh chính đại tranh thủ cho bọn hắn cơ hội này!