Trần Vĩnh chợt thấy đồng tình với sư đệ nhà mình!
Gặp học sinh như Tô Vũ, đại khái mỗi lần đều tức đến muốn phun máu mất.
Không nói chuyện này nữa, Trần Vĩnh nói sang chuyện khác: "Cuộc tranh tài ngày mai ngươi khẳng định muốn tham gia?"
"Vâng."
Tô Vũ gật đầu, "Lưu Hồng đưa ra thể lệ 5 người ngẫu nhiên tổ đội để đấu, xem ra là chuẩn bị kéo chân sau của ta..."
Trần Vĩnh cau mày hỏi: "Gã muốn động tay sắp xếp người à?"
"Hẳn là vậy."
"Lá gan không nhỏ!" Trần Vĩnh lạnh lùng nói: "Ngày mai ta cũng đi, để xem gã gian lận như thế nào!"
Tô Vũ cười rộ lên, "Sư bá không cần tức giận, thật sự phơi bày ra thì cũng không phải chuyện gì tốt, đây là cơ hội mà rất nhiều học viên ký thác hi vọng! Thật sự phơi bày, Đơn thần văn nhất hệ cùng lắm thì chỉ mang danh xử lý bất lực, dẫu sao trước đó họ đã cho một vài Các lão danh ngạch. Cứ như vậy, Đơn thần văn nhất hệ bị người oán hận, nhưng chúng ta sẽ càng phiền toái hơn, những người kia đại khái sẽ hận chết chúng ta!"
Việc này làm lớn chuyện là không cần thiết, chọc tới Đơn thần văn nhất hệ thì đối phương trả lại cho học phủ 1 vạn công huân, trực tiếp hủy bỏ tranh tài, dù sao trước đó nhóm Các lão cũng đã lấy được danh ngạch về cho mình rồi.
Thực sự không được thì lại bí mật phân phối cho Các lão một chút danh ngạch, nhưng đám học viên cũ của học phủ, đại khái sẽ không oán hận Lưu Hồng, mà là đổ hết hận thù lên đầu Tô Vũ.
Đây chính là nhân tính!
Làm lớn chuyện thì sẽ là hậu quả này, còn về Lưu Hồng, ngược lại gã sẽ không tổn thất gì.
Trần Vĩnh nhíu mày, "Vậy thì không tham gia!"
"Thế thì không được!"
Tô Vũ nói: "Ta nhất định phải đi vào, không thể để cho bọn hắn chiếm tiện nghi! Sư bá yên tâm, ta ít nhiều gì còn có chút nắm chắc, thế nhưng hiện tại có chuyện phải làm phiền sư bá."
"Ngươi nói đi."
"Ta muốn đem Hỏa Nha đến chỗ Triệu Lập lão sư, sư phụ cùng sư tổ không ở trong trung tâm nghiên cứu, sư bá ngài xem có thể giúp ta vận chuyển được không?"
"Hỏa Nha?"
"Đúng, nó nói nó sẽ giúp ta thối luyện văn binh, dùng bản mệnh hỏa diễm của nó, ta không quá yên tâm về nó, tốt nhất có Triệu lão sư giám sát, ngài ấy là đại sư chế tạo văn binh, như vậy sẽ yên tâm hơn."
"Cái này... Được rồi!"
Trần Vĩnh cảm thấy có điểm ngoài ý muốn: "Hỏa Nha thế mà nguyện ý dùng bản mệnh hỏa diễm cho ngươi thối luyện văn binh, đây đối với nó mà nói sẽ là tổn thất to lớn, ngươi làm sao thuyết phục được nó?"
"Ta giảng đạo lý, đàm đạo về tương lai, nó đã bị ta cảm hóa."
"..."
Trần Vĩnh coi như không nghe thấy, vô nghĩa tào lao!
Ta tin tiểu tử gian xảo nhà ngươi mới là lạ!
...
Nửa giờ sau.
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, khu giam giữ.
Trần Vĩnh một mặt bình thản, trực tiếp mở ra chiếc lồng kim loại số 6.
Hỏa Nha còn chưa nhúc nhích, tay Trần Vĩnh đã vồ một cái, trực tiếp bóp chặt nó trong tay, lưỡi của Hỏa Nha đều lè ra, mạnh mẽ bị Trần Vĩnh bóp thành một viên thịt nhỏ.
Trần Vĩnh nắm viên thịt ở trong tay, nhìn thoáng qua Thủy Nhân trong lồng số 1, bình tĩnh nói: "Cho ta một chút thủy tinh hoa!"
Thủy Nhân không nói gì.
Trần Vĩnh cũng không nhiều lời, trực tiếp mở ra lồng giam số 1, thản nhiên nói: "Tự mình cho, hay để ta tới lấy?"
"Trần Vĩnh..." Thủy Nhân nhu hòa cất tiếng, "Ta mà cho nữa, thực lực sẽ giảm xuống..."
"Nói nhảm nhiều quá!"
Trần Vĩnh hừ một tiếng, bàn tay lớn chộp tới hướng lồng giam, sau một khắc, trong lồng giam, Thủy Nhân ra sức giãy giụa, ý chí lực bùng nổ, Tô Vũ thấy hoa mắt, cảm nhận được sóng lớn rợp trời!
Nhưng mà, chẳng qua là chỉ nhoáng một cái.
Ý chí lực của Thủy Nhân tạo thành hết thảy, trong nháy mắt lại bị hủy diệt!
Trần Vĩnh cầm trong tay một thứ dẻo như cao su, y cũng không nhiều lời, bàn tay lớn dùng sức nhéo một cái, dần dần, một giọt nước trong suốt xuất hiện!
Trần Vĩnh lắc tay một cái, ném cục cao su dẻo vào trong lồng, đóng cửa chiếc lồng lại.
Trong khu Giam giữ, mấy vị đại yêu khác đều run lẩy bẩy!
Trong lồng số 1, Thủy Nhân miễn cưỡng khôi phục hình dáng, lần nữa hiện ra bộ dạng Thủy Nhân, lại không tỏa sáng như ngày thường mà mờ đi rất nhiều, từ trong suốt biến thành màu xám xịt.
"Trần Vĩnh... Đã nhiều năm như vậy, ngươi thế mà còn chưa tấn cấp... Thật là biết nhẫn nại!"
Giọng Thủy Nhân êm dịu, có chút cảm giác nhu mềm nói không ra lời.
Nó là Lăng Vân thất trọng, dù cho hiện tại hết sức suy yếu, thế nhưng không đến mức không có chút sức chiến đấu nào, kết quả nó lại bị Trần Vĩnh tùy tay bóp chẹt, trực tiếp bóp ra thủy tinh hoa của nó.
Trần Vĩnh mặc kệ nó, y nhìn về phía Tô Vũ, cười bảo: "Hỏa Nha rèn văn binh cho ngươi, thế nhưng ngươi chưa hẳn có thể chịu đựng được bản mệnh hỏa diễm của nó, thủy tinh hoa là đồ tốt, ngũ hành tinh hoa cũng đều là đồ tốt. Có thủy tinh hoa thì có thể giúp biển ý chí của ngươi không bị hỏa diễm làm xáo trộn."
"Tạ ơn sư bá!"
"Không cần khách khí!"
Trần Vĩnh dặn dò: "Đám yêu vật này đều là bầy yêu nhỏ yếu, không cần quá coi trọng tụi nó, không được thì giết, ta thấy ngươi có ý thu phục bọn chúng, hoàn toàn không cần thiết! Sư phụ còn cất trong nội thất vài đầu Sơn Hải đại yêu, nếu cần vật cưỡi thì ta sẽ bảo sư phụ thuần phục một đầu Sơn Hải đại yêu cho ngươi. Đám đại yêu ấy bị giam giữ nhiều năm, sư phụ đã chuẩn bị giết bán thịt, ngươi nguyện ý thu phục thì đại khái chúng chắc chắn sẽ thần phục."
Tô Vũ nghe vậy liền khiếp sợ!
Còn có Sơn Hải đại yêu?
Ta đệch!
Sư tổ của ta rốt cuộc là làm gì?
Còn nuôi dưỡng đại yêu Sơn Hải cảnh, thế thì cũng quá trâu bò rồi!
Mà trong lồng giam, năm đầu đại yêu nghe thế liền đổi sắc mặt, Tô Vũ trước đó tới tìm chúng nó, chúng nó còn có chút cẩn thận, giờ phút này, Trần Vĩnh tự mình chạy tới, chỉ vì thối luyện văn binh cho Tô Vũ mà trực tiếp chiếm lấy thủy tinh hoa của Thủy Nhân, rồi lại còn muốn phân phối vật cưỡi Sơn Hải cho Tô Vũ...
Thế này thì... Chúng nó chẳng phải là xong đời?
Giờ khắc này, dù cho là chủng tộc mạnh như Toan Nghê thì cũng không nhịn được, Toan Nghê vội vàng bán mình: "Trần... Trần đại nhân, tiểu yêu nguyện làm vật cưỡi cho Tô đại nhân!"
Trần Vĩnh nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt đầy lạnh lẽo!
"Ngươi cũng xứng sao? Ồn ào!"
Ầm ầm một tiếng!
Trực tiếp nhất kích đánh vào lồng giam, Toan Nghê đâm đầu vào lồng kim loại, trên thân bị lôi điện giật ra từng vết máu.
“Đằng Không cửu trọng tép riu mà cũng đòi làm thú cưỡi cho sư chất của ta?"
Trần Vĩnh lạnh lùng nói: "Tự nhìn rõ lại chính mình đi! Các ngươi chẳng qua là thịt để ăn, Trên Chư Thiên chiến trường, đừng nói là Toan Nghê Đằng Không cảnh như ngươi, dù cho là Lăng Vân cảnh cửu trọng thì ta cũng từng giết vài con!"
"..."
Tô Vũ mờ mịt nhìn Trần Vĩnh, thật không?
Nhưng mà... Sư phụ không phải đã nói, sư bá rất nhiều năm đều không tới Chư Thiên chiến trường rồi sao?
Còn có, sư bá hôm nay hết sức bá đạo!
Sư bá, ngài đang gài bẫy người ta, ngài biết không?
Trần Vĩnh cũng không nhiều lời, trực tiếp nắm lấy Hỏa Nha đã biến thành viên thịt, mang theo Tô Vũ cùng rời đi.
Chờ ra cửa, y mới cười bảo: "Đối với những yêu vật này, lôi kéo không cần thiết, dùng ân uy đi! Ngươi muốn thu phục thì sư bá không ngăn cản ngươi, thế nhưng không để chúng nó thấy sự lợi hại, cẩn thận chúng sẽ cắn trả ngươi."
"Đa tạ sư bá!"
Tô Vũ nói lời cảm tạ, hắn cũng đã nhìn ra, Trần Vĩnh muốn giúp hắn lập uy, một kẻ diễn vai phản diện, một người đóng vai chính diện.
Còn về phần hiệu quả như thế nào, chờ xem đi.