Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 631: Tổn Thất Nặng Nề (2)




Chu Bình Thăng nhìn những học viên quỳ rạp xuống đất, trong cơn hoảng hốt, đồng thời y cũng vô cùng phẫn nộ!

Y chẳng qua là bảo mấy tên khốn kiếp kia giải quyết Ngô Gia, tại sao lại truyền thành dạng này?

Khiến cho toàn bộ học phủ thậm chí là cường giả của Đại Hạ phủ quan tâm!

Cuối năm còn có cuộc thanh tra lớn!

Điều này đại biểu cho cái gì?

Đại biểu rằng năm nay bọn họ phải bổ sung tất cả thâm hụt, nhiều lắm, tổn thất nặng nề đến cực hạn, đây không phải vấn đề mấy ngàn điểm công huân có khả năng so được.

Không nói những cái khác, chỉ riêng một Tàng Thư các, tối thiểu cũng phải bổ khuyết thâm hụt 3 vạn điểm công huân trở lên!

Còn có những nơi khác nữa!

Bao gồm cả phủ khố của học viện, sở nghiên cứu, khu phân công nhiệm vụ, phòng hối đoái...

Toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ hôm nay chỉ cần đơn giản kiểm tra một thoáng, tối thiểu cũng sẽ phải bổ sung 200 ngàn điểm công huân thì may ra mới đủ!

Mà trước lúc này, bọn hắn đã tổn thất mấy chục vạn điểm công huân!

Từ nay về sau, Đơn thần văn nhất hệ thật sự phải thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày.

Một vài sở nghiên cứu không thể không từ bỏ.

Một ít hạng mục không thể không dừng lại.

Đây là tổn thất về tiền tài, một khi có nhiều thứ bị thẩm tra thì rất có thể một bộ phận nghiên cứu viên sẽ bị phạt tới tiên phong doanh, vận khí tốt còn có thể còn sống mà trở về, vận khí không tốt... chỉ có thể chết ở Chư Thiên chiến trường!

Bây giờ, nghiên cứu viên của Đơn thần văn nhất hệ đều hận chết Chu Bình Thăng!

Đâu chỉ Đơn thần văn nhất hệ, mà nghiên cứu viên của các hệ khác trong học phủ thấy được y thì cũng mang dáng vẻ cừu thị vô cùng!

Bởi vì hành vi của y mà dẫn đến rất nhiều nghiên cứu viên đều kinh hồn táng đảm!

Nơm nớp lo sợ!

Vì cái gì chứ?

Trước hôm nay y còn muốn trở thành mạch chủ, trở thành Quán trưởng, trở thành Các lão!

Mà bây giờ, hết thảy đều thành hoa trong gương, trăng trong nước!

Trên quảng trường, Hoàng lão kể từ khi làm viện trưởng giám sát viện, lần đầu tiên lộ diện ở trước mặt mọi người.

Ông quát lạnh một tiếng: "Hành hình!"

"Bốp!"

Mấy vị quân hộ vệ dùng hết sức lực quất ra một roi!

"A a a a a!!!"

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên không ngừng, sau lưng các học viên xuất hiện từng đạo huyết ấn, da tróc thịt nứt!

Hoàng lão nhìn quanh bốn phương, lạnh lùng nói: "Tại học phủ có quy củ! Trong quân có kỷ cương! Đại Hạ phủ có quy củ của Đại Hạ phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng có nội quy của Đại Hạ Văn Minh học phủ!"

"Mặc kệ là học viên hay nghiên cứu viên, đều phải tuân thủ quy củ!"

"Nhân tộc có thể sừng sững trong top mười chủng tộc mạnh nhất, nếu ở đây cứ để mặc các ngươi tùy ý làm càn, sau này ra chiến trường thì vô tri làm loạn, còn có thể có được an nhàn như bây giờ sao?"

"Có công không thưởng, có tội không phạt, ai sẽ còn vì nhân tộc mà ra sức?"

"Đánh!"

Quát lạnh một tiếng, những hộ vệ kia càng them dùng sức!

Giám sát viện có người đang giám sát!

Không dùng sức thì bọn hắn đều phải bị trừng phạt.

Huyết dịch văng khắp nơi!

Không được nhúc nhích, không được dùng Nguyên lực cùng ý chí lực chống cự, đơn thuần dựa vào thân thể để tiếp nhận, thân thể Văn Minh sư vốn không coi là quá mạnh. Hoảng Khải Phong trước đó từng thụ thương, giờ phút này vài roi quất xuống thì đã hôn mê bất tỉnh.

Không chỉ gã mà một vài học viên yếu như Hoàng Hạo, giờ phút này đã triệt để hôn mê, mặc cho roi ở trên người rút ra từng vết máu!

...

Bên ngoài.

Trần Vĩnh nhìn một hồi, liếc qua Chu Bình Thăng cách đó không xa, y mang theo Ngô Gia quay người rời đi.

Ngô Gia nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, không xem nữa à?"

"Không nhìn, miệng thối đã bị thu thập, lần sau cũng không dám. Đáng tiếc có vài người không bị trừng phạt."

Chu Minh Nhân?

Trần Vĩnh liếc qua một tòa nhà cao tầng xa xa, nơi đó, một bóng người sừng sững.

Y khẽ cười, cũng là một vị lão sư tốt, vì học sinh của ngươi mà sai lầm này cũng dám đứng ra chống đỡ.

Trên tòa nhà cao tầng.

Chu Minh Nhân cũng đang nhìn Trần Vĩnh, tầm mắt ông đầy vẻ thâm thúy, Trần Vĩnh... ta đã quá khinh thường ngươi!

Lần này, Đơn thần văn nhất hệ tổn thất nặng nề tới cực điểm.

Thanh danh bị đốt trụi!

Bao gồm cả Chu Minh Nhân, làm cường giả nửa bước Nhật Nguyệt, cường giả như vậy tại cả Nhân cảnh đều sẽ rất ít khi nhận trừng phạt công khai, mà ông thì lại là kẻ lọt khỏi dòng!

Chu Minh Nhân không nhìn Trần Vĩnh nữa mà là nhìn về phía người ngồi trên ghế bên cạnh, nói khẽ: "Ngọc Minh, ngươi nói xem Đơn thần văn nhất hệ có phải phế đi rồi hay không? Nhiều người như vậy mà đấu không lại vài người..."

Già đấu không lại Hồng Đàm, đời sau đấu không lại Trần Vĩnh, Đằng Không đấu không lại Bạch Phong, học viên đấu không lại Tô Vũ...

Người đông thế mạnh?

Hữu dụng không?

Người ta chỉ có vài người mà đủ sức nắm đầu ngươi xoay quanh, Sơn Hải bị phế, chức phó phủ trưởng bị tước đoạt, nghiên cứu viên không được tấn thăng, học viên bị phạt roi thị chúng!

Còn có khoản thâm hụt kếch xù!

Một khi bổ túc chút thâm hụt này xong, bọn hắn muốn mở ra bí cảnh lần này cũng khó khăn, thế nhưng nếu không mở ra bí cảnh... thì sẽ khó ăn nói với tất cả mọi người. Giờ phút này, đã không phải là chuyện bọn hắn muốn làm gì thì làm nữa, những Các lão cầm được danh ngạch trong tay nhất định sẽ không đáp ứng!

Chỉ khi nào mở ra bí cảnh, đám Địch Phong bị phạt không cho phép vào thì bọn họ mới để yên.

Mấu chốt là hao phí to lớn, cũng sẽ hao tổn hết mọi tích cóp của họ.

Trịnh Ngọc Minh than nhẹ một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Lão sư, chúng ta đã đánh giá thấp những tên kia rồi! Bây giờ bị đùa bỡn xoay quanh, không chỉ như thế, còn đắc tội không ít người của những phái hệ khác, nhất là cuộc thanh tra cuối năm..."

Chu Minh Nhân gật đầu, không sai, đây là chuyện động tới lợi ích của tất cả mọi người, thế nhưng, người khác sẽ không oán hận Giám sát viện mà chỉ cảm thấy là do Đơn thần văn nhất hệ mang tới phiền toái.

Bằng không, Giám sát viện đang êm đẹp tự dưng mở cuộc thanh tra lớn làm gì!

"Lão sư, không có công huân, vật tư, chút chuyện này đều có thể giải quyết... Tìm Đại Chu phủ để đòi!"

Trịnh Ngọc Minh cắn răng nói: "Đại Chu phủ bên kia phải cung cấp những tổn thất này, đền bù tổn thất của chúng ta!"

Chu Minh Nhân yên lặng một hồi, khẽ gật đầu.

"Mặt khác, hai vị Các lão Mã, Phương cũng triệu hồi tới đi..."

"Lão Mã bị phạt đi Sơn Hải tiên phong doanh! Vừa vặn cũng có thể chiếu cố ngươi, lão Phương thì ta sẽ nghĩ biện pháp triệu hồi!"

"Mã lão bị phạt đi tiên phong doanh sao?"

Trịnh Ngọc Minh còn không biết việc này, Chu Minh Nhân gật đầu nói: "Ngày Hồng Đàm về thì hắn liền bị phạt, vừa vặn, vốn ta cũng muốn sắp xếp để một người đi chiếu cố ngươi, còn chưa có lý do gì, hiện tại cũng không tệ!"

"Là ta làm liên lụy lão sư!"

Trịnh Ngọc Minh thở dài.

Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Không hẳn, lần trước ngươi xác định là do Trần Vĩnh tính toán ngươi?"

"Hẳn là y!" Trịnh Ngọc Minh thở dài: "Lúc ấy ta đang quan sát trận chiến, thứ ta nhìn thấy không phải Khải Phong thụ thương mà là đã chết, bị hành hạ đến chết, dưới cơn nóng giận, ta mới chuẩn bị đi đòi một lời giải thích, kết quả..."

"Y có thể quấy rầy ý chí của ngươi?"

"Có thể!" Trịnh Ngọc Minh gật đầu, "Lúc ấy y là người mạnh nhất ở Bách Cường lôi, không phải y quấy nhiễu thì không ai có thể làm được! Y hẳn đã chế tạo ảo giác cho ta, chưa chắc là quấy nhiễu ta, mà là quấy nhiễu khu vực lôi đài!"

Chu Minh Nhân gật gật đầu, không hỏi nữa.

Chuyện này không có chứng cứ, Trịnh Ngọc Minh nói cũng vô ích.

Giống như lần này vậy, trí nhớ của Hoàng Hạo tuyệt đối bị người ta thay đổi, thế nhưng họ lại không có chứng cứ, trừ phi một vị Vô địch tới dò xét sâu, bằng không, nói mà không có bằng chứng thì có thể nói cái gì?

Không thể hạ thủ với một vị Lăng Vân khi chưa có bằng chứng!

Huống chi, Hồng Đàm còn đang ở trong học phủ đây.