Bên kia, Triệu Minh với dáng vẻ cà lơ phất phơ, miệng thì uống nước, cười ha hả nói: "Ngô Gia, sư đệ ngươi chạy đi đâu rồi? Đã nói ba ngày sau lại đánh Bách Cường bảng mà, ta chờ đã mấy ngày, người đâu? Nhanh kêu hắn ra, tìm cho ta chút chuyện làm đi!"
Liên tục hai lần bị người cắt ngang, Ngô Gia cuối cùng đã khôi phục bình tĩnh hoàn toàn.
Náng nổi giận đùng đùng nhìn thoáng qua mấy người, cũng không để ý tới Triệu Minh, cúi đầu, một mạch trở về!
Nàng biết mấy tên khốn kiếp này đang muốn kích thích nàng động thủ, nhưng nàng thật sự nhịn không được.
Sắp tức nổ phổi rồi!
Lên lôi đài... Lên lôi đài, nàng cũng không phải là đối thủ của Địch Phong, huống chi cũng không có tư cách khiêu chiến Địch Phong, súc sinh Hoàng Khải Phong kia, khẳng định không dám lên lôi đài!
Địch Phong cùng Hoàng Khải Phong cực kỳ hậm hực.
Triệu Minh!
Tên đáng chết!
Cái tên này lại chạy tới quấy rối!
Hôm nay xem ra mọi chuyện đã thất bại.
Địch Phong liếc mắt ra hiệu với Hoàng Khải Phong, không vội, với tính khí nóng nảy của Ngô Gia, chỉ cần kiên trì mấy ngày, nàng không sớm thì muộn cũng sẽ nổ tung!
Mấy người bọn họ không lên tiếng nữa, cấp tốc rời đi.
Chờ bọn hắn đi rồi, Triệu Minh khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua hướng mà Ngô Gia biến mất, tiểu nha đầu kia, thực lực không ra sao, hết lần này tới lần khác tính tình lại quá nóng nảy. Đơn thần văn nhất hệ không đối phó được những người khác, hiện tại cũng chỉ có thể để mắt tới Ngô Gia.
Ai bảo đa thần văn nhất hệ có tiểu hồ ly có thể ra mặt, có thể nhẫn nhịn dọa người như Tô Vũ.
Tính đi tính lại, Ngô Gia đích thật là cửa ải dễ đột phá nhất.
"Trần Vĩnh..."
Liếc qua Tàng Thư các xa xa, Triệu Minh nói thầm một tiếng, y cũng không có cách, thấy được thì còn có thể giúp đỡ một chút, không thấy thì y cũng không có khả năng một mực đi theo.
Ngô Gia nha đầu này, tự mình thu liễm một chút đi.
Đổi thành tiểu tử gian xảo Tô Vũ, đại khái căn bản là hắn sẽ không coi ra gì.
...
Cùng lúc đó.
Khu Bí Cảnh.
Ngọc phù trên thân Tô Vũ chấn động một cái.
Tô Vũ hơi sững sờ, trong bí cảnh mà cũng có thể truyền tin?
Hắn còn tưởng rằng sẽ bị ngăn cách.
Xem ra truyền âm ngọc phù này có hiệu quả không tệ.
Thầm nghĩ như vậy, Tô Vũ mở ngọc phù nhìn thoáng qua, trong mắt lấp lánh hung quang!
Muốn chết à?
Hoàng Khải Phong bị hắn đánh thành như thế, thế mà còn dám ló đầu, thật sự không sợ chết sao?
Còn Địch Phong nữa!
Những tên hỗn trướng này thật sự tưởng mình không dám giết người?
Sinh Tử lôi đài...
Đầu Tô Vũ lóe lên một suy nghĩ, không phải cần lão sư ký tên sao?
Lần trước nếu không phải Bạch Phong không ở nhà thì hắn liền đánh chết tươi Chu Hạo rồi!
"Quả nhiên, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!"
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, những người này bị hắn thu thập thành như vậy mà còn dám ló đầu, thật không biết sống chết!
Sư tổ nói Đơn thần văn nhất hệ là tấm mộc, nhưng tấm mộc này lại không biết sống chết, không biết chừng mực, vậy thì nên giết chết, đổi thành một tấm mộc khác!
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ truyền âm cho Hạ Hổ Vưu.
Tên kia mặc dù không gia nhập hội hỗ trợ, bất quá lần trước Hạ Hổ Vưu thấy mình cho Trần Hạo truyền âm phù, nhất định cứ đòi Tô Vũ phải cho cậu ta một cái. Tô Vũ cũng cho luôn mà không nhiều lời, giờ phút này vừa vặn có thể truyền âm.
Mấy người khác của hội hỗ trợ không có năng lực ngăn cản, Hạ Hổ Vưu thì hẳn là có thể nghĩ biện pháp kéo dài mấy ngày.
"Chờ ta ra ngoài, sẽ xử đẹp các ngươi!"
Ánh mắt Tô Vũ lấp lánh, hung mang tràn lan.
Giờ phút này, hắn mở ra không phải Khai Thiên đao khiếu huyệt, mà là khiếu huyệt của Cường Thân quyết, Tô Vũ bây giờ đã mở ra trọn vẹn 210 khiếu!
Cường Thân quyết còn thiếu một chút mới có khả năng hoàn thành.
Hoàn thành rồi lại đi mở ra Khai Thiên đao khiếu huyệt, nhiều nhất là ba ngày, hắn sẽ có thể ra khỏi bí cảnh!
"Giết người hợp lý nhất..."
"Sinh Tử lôi đài, hoặc là chủ động ra tay với ta dưới đài!"
Lần trước hắn thiếu chút nữa đã thành công kích thích Địch Phong ra tay với mình, đầu óc tên Địch Phong kia cũng chỉ như thế, tính tình gã cũng nóng nảy, Tô Vũ âm thầm tính toán một phen.
"Hoàng Khải Phong... Địch Phong... Chu Bình Thăng..."
Từng cái danh sách lóe lên trong đầu hắn, mấy tên này thật không biết sống chết, vì chức Quán trưởng mà có thể bất chấp liêm sỉ.
Lão sư của Hoàng Khải Phong là Trịnh Ngọc Minh đang trọng thương, cái tên kia lại ngoi đầu lên, đại khái là gã tự biết không có ai để dựa vào, cho nên gã muốn móc nối quan hệ với Chu Bình Thăng.
"Trần Khải..."
Trong lòng hắn lại nảy lên một cái tên, cũng có thể tìm hiểu một chút tình huống từ y, thuận tiện hỏi xem mấy tên kia kiêng kỵ nhất cái gì!
Ta phải khiến cho các ngươi vừa không vào được bí cảnh, lại vừa tàn đời với ta!
…
Tàng Thư các.
Tầng cao nhất.
Trần Vĩnh trầm mặc một hồi, khẽ thở dài: "Sắp tới đừng đi ra ngoài, ở yên tại đây bế quan tu luyện đi, chờ thức hải bí cảnh mở ra thì ngươi trực tiếp tiến vào bí cảnh tu luyện."
"Sư phụ!" Ngô Gia phẫn nộ nói: "Bọn hắn đang bịa chuyện, mà lại còn truyền khắp học phủ!"
Nàng cực kỳ tức giận, hết sức phẫn nộ!
Những tên khốn kiếp kia quá ức hiếp người.
"Bọn hắn muốn hủy ngươi, hiểu chưa?"
Trần Vĩnh thở dài, Ngô Gia tức giận nói: "Ta biết, ta muốn tìm Hoàng Khải Phong đánh Sinh Tử lôi!"
"Thần văn của Hoàng Khải Phong mặc dù đã bị sư đệ ngươi phế đi, nhưng thực lực thân thể vẫn còn, dù cho đánh Sinh Tử lôi thì ngươi cũng chưa chắc có thể thắng..."
"Vậy liền chết trận quang vinh!"
"..."
Đau đầu!
Trần Vĩnh nhìn thoáng qua đồ đệ của mình, không chịu động não, bướng bỉnh muốn chết.
Phẫn nộ xong, Ngô Gia lại vội vàng nói: "Sư phụ, bọn hắn hạ nhục ngài, ngài là nghiên cứu viên, không thể tìm bọn hắn tính sổ hay sao? Lần trước Hạ Ngọc Văn đã phạt điểm công huân của sư đệ đó!"
Trần Vĩnh nói khẽ: "Bọn hắn không chỉ mặt gọi tên..."
"Bọn hắn đã trực tiếp mắng ta!"
Ngô Gia không phục, này còn gọi là không chỉ mặt gọi tên ư?
Trần Vĩnh day day cái trán, nửa ngày sau mới nói: "Có thể tìm bọn hắn, bất quá phạt điểm công huân cũng là hết mức, rõ chưa?"
Ngô Gia nhìn y, không thể hiểu rõ.
Dù sao cũng phải trả thù mới được!
Phạt điểm công huân vẫn không đủ.
Trần Vĩnh thấy đồ đệ vẫn chưa hiểu thì khẽ thở dài: "Nói với ngươi mấy cái này, thật mệt mỏi!"
Chê ta!
Ngô Gia ủy khuất, lần này nàng cảm nhận được rằng nàng mới bị sư phụ sỉ nhục rồi.
Trần Vĩnh nhẹ phun ra một hơi, khoát tay một cái: "Đi về nghỉ ngơi đi, ta biết rồi, hai ngày tới đừng ra cửa!"
"Sư phụ..."
"Không nghe lời à?"
Ngô Gia bất đắc dĩ, tức giận căm phẫn đi vào phòng, trong lòng nàng vẫn oán giận, sư đệ không ở đây, bằng không thì hắn khẳng định sẽ đánh chết mấy tên khốn kiếp kia, đáng tiếc thực lực của nàng quá yếu, tức chết người đi được!
Chờ Ngô Gia đi rồi, Trần Vĩnh mới lắc đầu, cũng nghĩ đến nếu có Tô Vũ ở đây thì dễ trao đổi hơn nhiều.
Trầm ngâm một lát, trong tay Trần Vĩnh xuất hiện một khối truyền âm ngọc phù, loay hoay một phen, y thu hồi ngọc phù, tiếp tục nhắm mắt.
Đồ đệ của y quả thật không đủ kiên nhẫn.