Hoàng lão cũng lười nói nhiều, ông thu công huân, một cước đá Tô Vũ đi vào, tức giận nói: "Lệnh bài của lão Triệu đến tay hắn thì cho mượn dùng khắp nơi. Lão Triệu cho hắn mượn dùng, cái tên này... thật đúng là không hề coi đó là việc to tát."
"Tự hắn có thể đi vào, mượn chính là để cho người khác dùng, lão Triệu đều không nói gì, ngươi có thể có ý kiến sao?"
Nhiếp lão cũng không quá để ý, lại lần nữa căn dặn: "Đi Giám sát viện, nhất là sắp đến kì giám sát cuối năm thì nghiêm túc một chút, chớ học theo lão Hà! Lão Hà ba phải cũng nổi tiếng rồi, chớ có như hắn! Học phủ nên thanh lý thì thanh lý, giám sát cuối năm tốt nhất cứ giết gà dọa khỉ! Bây giờ học phủ có vài người đều quên còn có Giám sát viện, vòng thứ nhất khảo sát đều cảm thấy là qua loa, năm nay để bọn hắn biết không dễ đâu!"
"Biết rồi!"
Hai người vừa trò chuyện, vừa nhìn về phía cổng bí cảnh, lần này tiểu tử kia đi vào lại không biết muốn ở trong đó bao lâu.
Đơn thần văn nhất hệ sắp tổ chức tranh tài đoạt danh ngạch.
Xem dáng vẻ của Tô Vũ, bây giờ hắn tới đây học Khai Thiên đao, khả năng chính là vì chuẩn bị cho trận đấu sắp tới.
...
Cùng một thời gian.
Ở khu nhà của Đơn thần văn.
Trong văn phòng.
Chu Bình Thăng nhìn về phía vài học viên trẻ tuổi trước mặt, chậm rãi nói: "Lão sư mặc dù đáp ứng nhường ra 5 danh ngạch, thế nhưng không nói nhất định là phải cho người khác. Kết quả tốt nhất là toàn bộ bị chính chúng ta cầm về. Dù không phải là người của chúng ta thì cũng không thể cho những kẻ đối địch lấy đi."
"Mấy người các ngươi có thực lực không tệ trong số học viên trẻ, thế nhưng gặp những học viên cũ có thâm niên thì dù là Địch Phong, cũng chưa chắc có thể thắng..."
Địch Phong hiển nhiên không phục, thế nhưng cũng không nói gì.
Cũng phải, những lão gia hỏa kia ai cũng cao tuổi hơn cả ông nội gã, thế mà còn tới tranh, gã đều cảm thấy xấu hổ thay.
"Chưa hẳn có thể thắng, vậy cũng không sao, thực lực các ngươi đều không yếu, thật sự gặp đối thủ mạnh mẽ, người trước hao tổn thì người sau cũng có thể mài chết bọn hắn!"
Nói xong, hắn lại dặn dò: "Lần này chủ yếu là muốn ngăn cản đám Tô Vũ. Hạ Kỳ, Ngô Nguyệt Hoa đều chỉ lấy được một danh ngạch, chắc hẳn sẽ không cam lòng, mục đích của các ngươi là ngăn cản bọn hắn đục nước béo cò, kết quả lại cướp được danh ngạch!"
Địch Phong gật đầu, mở miệng hỏi: "Lão sư, Tô Vũ không báo danh, không phải là hắn sẽ không tới tham gia đó chứ?"
"Có khả năng!"
Chu Bình Thăng cũng không xác định, suy nghĩ một chút bèn nói: "Tới thì để hắn chịu không nổi, không đến vậy hắn không có cách nào tiến vào thức hải bí cảnh. Chờ các ngươi đi bí cảnh xong, vận khí tốt liền là Đằng Không, vận khí kém chút thì cũng đều có thể tới dưỡng tính đỉnh phong!"
"Đến lúc đó sẽ không cần quá để ý đến hắn!"
Nói là nói như vậy, nhưng Chu Bình Thăng lại rất hi vọng Tô Vũ sẽ đến, cái tên này đả thương nhiều vị thiên tài của Đơn thần văn hệ, lần này dự thi có rất nhiều người, cường giả như mây, Chiêm Hải tới đều chưa hẳn tự tin sẽ giữ chắc đệ nhất.
Tô Vũ tới, âm thầm động đậy tay chân, khiến cho hắn chịu không nổi!
Chu Bình Thăng lại nói: "Lần này Hồng Đàm cũng lấy được một cái danh ngạch, hiển nhiên là cho Ngô Gia. Ngô Gia không thể tiến vào Bách Cường bảng. Nhưng nếu nàng tiến vào thức hải bí cảnh, thực lực sẽ tăng cường, các ngươi chỉ sợ cũng ngăn không được nàng về lại bảng Bách Cường. Hồng Đàm trở về, thương thế của nàng chỉ e cũng đã khôi phục."
Địch Phong nhịn không được nói: "Sư tổ làm sao lại chừa danh ngạch cho bọn chúng, Ngô Gia tăng cao thực lực, muốn ngăn cản nàng ở Bách Cường thì rõ ràng độ khó sẽ tăng nhiều!"
Chuyện này sẽ có bất lợi đối với lão sư của gã!
Vốn dĩ Ngô Gia không lên bảng, Chu Bình Thăng rất có hi vọng trở thành Quán trưởng, hơn nữa còn có thể mượn cơ hội trở thành mạch chủ, trở thành Các lão, nhưng mà hiện tại thì rất khó!
"Sư tổ ngươi có tính toán của ngài!"
Chu Bình Thăng dĩ nhiên cũng không vừa lòng, nhưng hắn không có cách nào thay đổi, đó là quyết định của sư phụ cùng vài vị Các lão khác.
Chu Bình Thăng cũng lười nói chuyện này, nghiêm túc căn dặn: "Sau khi Ngô Gia hết thương tích, gần đây vẫn một mực ở trong Tàng Thư các! So với tiểu hồ ly Tô Vũ thì Ngô Gia non nớt hơn nhiều lắm. Thương thế của Hoàng sư đệ ngươi đã có sư tổ tự mình ra tay rồi, hiện tại gần như đã hoàn toàn khôi phục..."
"Khôi phục rồi?"
Địch Phong cảm thấy ngoài ý muốn, thương thế nghiêm trọng như vậy mà lại khôi phục rồi?
Thế thì cần trả giá lớn cỡ nào a!
Sư tổ thật đúng là chịu bỏ ra được!
Chu Bình Thăng liếc mắt nhìn gã, không để ý tới gã, tiếp tục nói: "Ngô Gia hận sư đệ ngươi, dù sao lần trước kém chút đã phế đi nàng, có rảnh thì đi tìm sư đệ ngươi. Nếu gặp Ngô Gia... không cần ta dạy cho ngươi chứ? Tốt nhất trước khi nàng tiến vào thức hải bí cảnh, phế bỏ nàng!"
Nói xong, ánh mắt hắn âm tàn vô cùng: "Nhớ kỹ, phải giữ quy củ! Để đa thần văn nhất hệ không thể đào ra lỗ hổng. Hoàng sư đệ ngươi trước đó làm rất không tệ. Nếu không phải Tô Vũ, bọn hắn nào có cơ hội lật bàn!"
Y vẫn hết sức tán thưởng Hoàng Khải Phong!
Mặc dù không phải là học sinh của mình mà là đệ tử của Trịnh Ngọc Minh, thế nhưng không trở ngại việc y tán thưởng.
Thực lực kém một chút, vận khí cũng kém nhưng tên kia ra tay hung chuẩn!
Nếu không phải bỗng nhiên xuất hiện Tô Vũ, Ngô Gia năm nay xác định là đừng hòng lên bảng, dù cho Hồng Đàm trở về, kết quả cũng không thể thay đổi.
"Hoàng sư đệ nguyện ý không?"
Địch Phong không xác định, lần trước bị Tô Vũ đánh thành như thế, Hoàng Khải Phong còn dám ngoi đầu lên sao?
"Nằm trong quy củ thì sợ cái gì!"
Chu Bình Thăng hừ lạnh: "Chẳng lẽ còn phải chờ nhất hệ bọn chúng lật bàn? Một khi đa thần văn nhất hệ tro tàn lại cháy, dùng thiên phú và thực lực của bọn hắn, đến lúc đó tài nguyên của Thần Văn học viện tối thiểu phải chia ba thành cho bọn họ! Ngươi cảm thấy, các ngươi còn có thể giống như bây giờ sao?"
"Bây giờ các ngươi không thiếu công pháp, không thiếu văn binh, không thiếu đan dược, không thiếu thần phù..."
Chu Bình Thăng hừ một tiếng, đến lúc đó, ngày tháng của các ngươi sẽ không còn tốt như vậy nữa!
Trong lòng mọi người trùng xuống, Chu Bình Thăng khoát tay một cái, "Được rồi, dựa theo lời ta nói mà đi làm! Mặt khác, luận gây sự, ta tin tưởng các ngươi không thể thua kém tên Tô Vũ kia. Hắn có thể kích động toàn học phủ nhằm vào các ngươi, các ngươi lại không thể khiến học phủ nhằm vào Tô Vũ, nhằm vào Ngô Gia sao? Đều là phế vật à?"
Địch Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Lão sư, ta hiểu! Ngài yên tâm, lần này tuyệt đối không để Ngô Gia có cơ hội tiến vào thức hải bí cảnh!"
"Đi đi!"
Chu Bình Thăng cũng không nói nhiều, phất tay đuổi mấy học sinh đi.
Chờ bọn hắn đi rồi, hắn mới cau chặt mày.
Cũng không biết sư phụ nghĩ thế nào!
Vị trí mạch chủ bất định, Tàng Thư các bên này bởi vì Hạ Ngọc Văn bị thương, sư phụ thế mà cũng bắt đầu dao động, then chốt ở chỗ, chức Quán trưởng Tàng Thư các là tranh thủ vì hắn, lại không phải là vì Hạ Ngọc Văn!
Không có chức Quán trưởng làm tư lịch, hắn làm sao có thể vào Các?
Dù cho thành mạch chủ thì cơ hội cũng không lớn!
"Việc sư phụ quan tâm hơn vẫn là chính ông vào Nhật Nguyệt, mà không phải chúng ta..."
Chu Bình Thăng hừ lạnh một tiếng, bao gồm cả việc trước đó sư phụ nói muốn đào thần văn cho Trịnh sư huynh, kết quả thế nào?
Đến bây giờ, Trịnh Ngọc Minh còn đang nằm một chỗ, thần văn phá toái, tiếp tục như thế, đưa đến Chư Thiên chiến trường thì chưa hẳn còn có thể sống sót!
Gõ bàn một cái, suy nghĩ một chút, ánh mắt Chu Bình Thăng lóe lên, có lẽ... hắn nên làm chút gì đó, không thể một mực hi vọng vào sư phụ được!
Ít nhất, chức Quán trưởng thì hắn phải tự mình bắt lại!