Buổi chiều.
Đại Hạ thành chủ phủ.
To lớn và cực kỳ hùng vĩ!
Tô Vũ lần đầu tiên tới Đại Hạ thành chủ phủ, khu vực hạch tâm của Đại Hạ phủ, nơi này đã sinh ra vô số nhân vật truyền kỳ.
Đại Hạ vương, Hạ Long Võ, Hạ Hầu gia, cùng với Phủ chủ đời trước, cha của Hạ Long Võ cũng là một vị cường giả đỉnh cấp, chiến tại Chư Thiên chiến trường.
Tô Vũ là mang theo lòng kính trọng mà tới!
Thanh danh Hạ gia ở Đại Hạ phủ vẫn rất tốt, ngoại trừ danh tiếng Hạ Hầu gia có chút thối, bất quá vị này bình thường cũng chỉ lột da phú hào, người nghèo thì y cũng lười quản, có lột cũng không được bao nhiêu, y sẽ không làm chuyện này.
Đi theo Hồng Đàm, Tô Vũ tiến vào một phòng khách chờ đợi Hạ Hầu gia đến.
Hắn đã từng gặp Hạ Hầu gia một lần, chính là vào ngày đại chiến cách đây vào hôm, bất quá đôi bên cũng không nói chuyện gì với nhau.
Đối với Hạ Hầu gia, Tô Vũ vẫn chỉ dừng lại ở ấn tượng bởi những lời đồn thổi trong truyền thuyết.
Thương nhân lòng dạ hiểm độc!
Thương nhân chuyên lột da người!
Gian thương!
Thường xuyên làm chuyện xấu, thế nhưng có Hạ gia tẩy trắng nên bình thường cũng không có hậu quả gì.
Nghe nói Hạ Hầu gia dùng Nguyên Khí dịch để rửa tay, dùng Nguyên Khí dịch để súc miệng, dùng văn binh để trải thảm, dùng thần phù sưởi ấm, dùng thần đan mà ăn vặt, dùng vạn tộc công pháp nguyên bản để chùi đít...
Thế nhưng, không ai nói Hạ Hầu gia rất mạnh, nhưng lần trước hắn đã tận mắt chứng kiến rồi, thực lực của y kinh người.
Y giao thủ với một vị đỉnh cấp do thần văn hóa thân, y thắng!
Đúng, hình như y tên là Hạ Tiểu Nhị!
Giờ khắc này, một vị mập mạp đứng sau lưng Tô Vũ, gương mặt cực kỳ khó coi, chính là Hạ Tiểu Nhị!
Tiểu tử, ngươi biết không?
Ngươi chỉ là một tên dưỡng tính, trong lòng ngươi nghĩ cái gì mà liên quan đến ta thì ta đều có thể biết!
Ta là Nhật Nguyệt đó, ngươi biết không?
Bịch một tiếng!
Chính thức gặp mặt lần đầu tiên, Tô Vũ té xỉu!
Hắn bị người đánh lén!
Một vị Nhật Nguyệt đánh lén hắn!
Nện cho hắn ngất ngay tại chỗ!
Hồng Đàm trợn trắng mắt, ôi không, một vị Nhật Nguyệt mà đánh lén một học viên dưỡng tính, lão tử đều phục ngươi, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Tô Vũ đáng thương ngã xuống đất ngất đi.
Không ai để ý tới hắn!
Mặt Hạ Hầu gia đen thui, lớn giọng mắng: "Hỗn đản này là do ngươi mang tới? Nếu không phải ngươi mang tới thì đêm nay ta liền chôn sống hắn!"
Thứ đồ chơi hèn mạt!
Hạ Tiểu Nhị... Đó là sỉ nhục của đời ta, nếu không phải ta đánh không lại cha ta thì ta đã đánh luôn ổng rồi!
Tô Vũ không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ cảm giác đầu hắn đau dữ dội.
Trong cơn hỗn loạn hắn dường như nghe được có người đang nói chuyện.
Miễn cưỡng mở mắt, tỉnh lại thì hắn mới phát hiện mình ngồi ở trên ghế, giống như vừa ngủ thiếp đi.
Ngủ thiếp đi?
Không có khả năng!
Hắn rõ ràng muốn tới gặp Hạ Hầu gia, làm sao có thể bỗng nhiên ngủ quên, mà đầu hắn còn đang rất đau nữa!
Ta bị tập kích ư?
Sư tổ không phải ở bên cạnh ta sao?
Mở mắt, hắn thấy được sư tổ đang nói chuyện phiếm với một tên mập mạp, chính là Hạ Hầu gia.
Bên kia, Hạ Hầu gia quay đầu nhìn Tô Vũ, trên mặt nở nụ cười: "Tỉnh rồi? Tiểu hài tử bây giờ liều mạng mà tu luyện, một chút cũng không biết tiết chế, kém chút nữa biển ý chí đã phát nổ, thật sự là càn rỡ!"
Tô Vũ mờ mịt.
Có ý gì?
Ý là... ta tẩu hỏa nhập ma ấy hả?
Không phải chứ, dù ta tu luyện hết sức cố gắng thế nhưng không có cảm giác chính mình có chỗ nào khó chịu a.
Dù trong lòng nghi hoặc nhiều hơn nhưng Tô Vũ vẫn đứng dậy, khom người ân cần thăm hỏi: "Bái kiến Hầu gia!"
"Miễn lễ!"
Hạ Hầu gia một mặt nhu hòa, cười ha hả nói: "Không cần đa lễ, lần sau tu luyện chú ý một chút, còn may là hôn mê ở phủ thành chủ, nếu là trên chiến trường, đây chẳng phải là tự mình nộp mạng hay sao?"
Tô Vũ mờ mịt nhìn về phía Hồng Đàm.
Ta thật sự tẩu hỏa nhập ma à?
Hồng Đàm không nhìn hắn, cúi đầu xem bàn cờ, vừa rồi ông đang cùng Hạ Hầu gia đánh cờ.
Còn chuyện Tô Vũ bị đánh lén ngất xỉu... Quên đi thôi, ngươi bị một vị Nhật Nguyệt đánh ngất, sư tổ ngươi cũng không có cách nào, không giúp được ngươi.
Tô Vũ trong lòng còn ôm hồ nghi, thế nhưng giờ phút này cũng không biết mình rốt cuộc là làm sao, đành phải tạm thời bỏ qua việc đó, không nói thêm gì mà chỉ cảm tạ: "Đa tạ Hầu gia nhắc nhở!"
Hạ Hầu gia khẽ gật đầu, cũng không nói cái gì, trong lòng thì lại thầm vui vẻ.
Đây chính là đánh một bồ cào!
Đánh ngươi mà ngươi vẫn phải nói lời cảm tạ.
Lợi hại không?
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Hầu gia tiện tay đẩy bàn cờ qua một bên, làm rối loạn quân cờ, không đợi Hồng Đàm mở miệng thì y đã hỏi: "Ngươi muốn học《 Khai Thiên đao 》?"
Tô Vũ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng!"
"Ngươi biết《 Khai Thiên đao 》có mấy phiên bản không?"
"Ta không biết."
Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Hạ gia cũng không phải là hạng người của mình mình quý!《 Khai Thiên đao 》những năm qua cũng truyền thừa cho không ít người, Đại Hạ phủ càng mạnh thì Hạ gia cũng sẽ càng mạnh, chỉ cần không phải phản đồ, không phải phế vật, Hạ gia đều nguyện ý truyền thừa!"
"Phản đồ thì không nói, phế vật... cũng không có tư cách học tập《 Khai Thiên đao 》, miễn làm cho Hạ gia mất hết thể diện!"
Dứt lời, y nhìn về phía Tô Vũ, cười hỏi: "Sư tổ ngươi nói, ngươi muốn học không phải《 Khai Thiên đao 》bình thường, mà là bản khai khiếu 144 cái, phải không?"
"Vâng!"
"Ta thấy ngươi đã khai khiếu không ít, đại khái đủ năng lực để mở 144 khiếu huyệt, thế nhưng ngươi có thể hợp khiếu bao nhiêu?" Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Đừng nói với ta hợp 7 - 8 khiếu là được! 144 khiếu, tiến vào Vạn Thạch, vậy phải hợp 16 khiếu làm một thì mới là toàn hợp! Văn Minh sư không đặt nặng thân thể, dù cho thiên tài, yêu nghiệt hợp khiếu 10 cái cũng đủ rồi. 10 khiếu hợp nhất vậy thì chính là Vạn Thạch chân chính!"
"Thế nhưng, công pháp Hạ gia không phải để cho các ngươi tu chơi, cho nên《 Khai Thiên đao 》tại Chiến Tranh học phủ có một ít người sẽ đạt được truyền thừa, tại Văn Minh học phủ thì ngoại trừ Hạ gia, những người khác rất ít khi được truyền thừa."
Tô Vũ trầm giọng nói: "Nếu Hầu gia nguyện ý truyền, ta đương nhiên sẽ cố gắng hợp 16 khiếu làm một!"
"Cố gắng?”
Hạ Hầu gia cười nhạt: "Không phải cố gắng, mà là nhất định phải làm được. Làm không được thì Hạ gia sẽ thu hồi công pháp! Cái gọi là thu hồi, chính là phế bỏ 144 khiếu huyệt kia của ngươi, bắt ngươi chuyển tu công pháp khác! Dù cho ngươi biết khai khiếu thế nào, ngươi lại mở ra thì ngươi cũng không dám dùng!"
Tô Vũ nhìn về phía Hồng Đàm, Hồng Đàm gật đầu: "Hạ gia có quy củ này, thế nhưng cũng không nói nhất định phải hợp khiếu toàn bộ, hợp 12 khiếu trở lên cũng sẽ không truy cứu, Hầu gia, ngươi nói đúng không?"
Hạ Hầu gia lười biếng đáp: "Hợp 12 khiếu, vậy còn không bằng tu luyện《 Chiến Thần quyết 》đi, khai khiếu càng ít, hợp khiếu càng đơn giản hơn, hà tất truy cầu《 Khai Thiên đao 》làm gì."
Tô Vũ trầm giọng nói: "Hầu gia, nếu Hạ gia nguyện ý truyền công pháp, ta lại không cách nào hợp 16 khiếu làm một, vậy thì khi đến Vạn Thạch cảnh, ta cũng sẽ không dùng《 Khai Thiên đao 》, ngài cảm thấy thế nào?"
Hạ Hầu gia cười lớn, "Thiên tài gặp ta, đều là nói như vậy! Những năm gần đây không ít thiên tài đều hết sức kiêu ngạo, cảm giác mình chắc chắn có khả năng thành công, cảm thấy 《 Khai Thiên đao 》cũng chỉ thế mà thôi, nói thật cho ngươi biết, ở Hạ gia, người có thể tu luyện《 Khai Thiên đao 》Thiên giai đỉnh cấp cũng không nhiều."
"Ngươi muốn đạt được truyền thừa, cũng được thôi, ta khảo nghiệm ngươi một thoáng!"
Khảo nghiệm!
Tô Vũ hít sâu một hơi, cung kính nói: "Hầu gia xin cứ tự nhiên!"
"Cũng tự tin lắm!"
Hạ Hầu gia cười một tiếng, tiện tay vứt xuống một viên kim loại, vừa rơi xuống đất, kim loại trong nháy mắt biến thành một hình người, chính xác là một con rối!
"Hạ gục nó, ta liền truyền công pháp cho ngươi!"
"Thất bại, từ đâu tới thì về lại chỗ đó!"
Dứt lời, người kim loại đột nhiên một quyền đánh về phía Tô Vũ!