Hạ Vân Kỳ ngồi gần đó nở nụ cười, hắn cũng đã quen.
50 năm trước, Hồng Đàm vốn là tiểu đệ một mực chịu khi dễ.
Bây giờ mặc dù Hồng Đàm mạnh nhất, nhưng mấy chục năm sau, mọi người tụ tập cùng một chỗ, ôn lại một màn này vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất ấm áp, nếu như cái tên kia không giả chết thì hẳn là càng thú vị.
Hạ Vân Kỳ hắng giọng một cái, nôn ra một ngụm máu, phì cười bảo: "Giết thì đã giết, không sao! Hôm nay Văn Ngạn bùng nổ chiến lực Nhật Nguyệt, những người kia ít nhiều gì sẽ có mấy phần cố kỵ. Cũng tốt, triển lộ một lần, biểu hiện ra uy phong tranh thủ cho đa thần văn nhất hệ một chút địa vị cùng không gian sinh tồn, miễn cho những người khác thật sự nghĩ rằng chúng ta đều đã chết!"
Nói xong, Hạ Vân Kỳ lại tằng hắng một cái, vẻ mặt trắng bệch: "Bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, cẩn thận bị người ta âm thầm hạ thủ! Tên mới rồi… là súc sinh năm đó à?"
"Khẳng định là hắn!" Hồng Đàm gật đầu, trầm giọng nói: "Hạ mập mạp chỉ biết ba phải, giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo cái gì chứ, nếu ta là giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo thì đã trực tiếp đi đào mộ Hạ gia rồi, chuyện quái gì cũng đều vu oan cho lão..."
Ông vừa nói xong, Hạ Hầu gia liền rơi xuống đất ngay bên cạnh đám người bọn họ!
Mặt y đen sì, khó chịu càu nhàu: "Ta phải nói thế nào? Mấy người các ngươi trong lòng cũng nắm chắc đúng không? Cũng biết có bao nhiêu vô địch đang nhìn chằm chằm các ngươi. Hạ gia ta không đáng tín nhiệm như thế à, ngay cả Vân Kỳ đều không muốn tin?"
Hạ Vân Kỳ vui vẻ gọi: "Tiểu Nhị..."
"Ngươi muốn luận bàn với ta?" Vẻ mặt Hạ Hầu gia tối sầm.
"Khụ khụ... Nhị ca, nhị ca đúng không? Không sai chứ?"
Hạ Hầu gia lớn hơn hắn 2 tuổi, khi còn bé gọi Tiểu Nhị quen miệng rồi, Hạ Vân Kỳ vội vàng sửa lại xưng hô, cười rộ lên bảo: "Không phải là không tín nhiệm ngươi, cũng không phải không tin Đại bá. Việc này, ta đoán rất nhiều lòng người đều có chút nghi hoặc, có chút tính toán, nhưng mà không có cách nào giải quyết!"
Hạ Vân Kỳ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, "Giải quyết như thế nào bây giờ? Theo dõi từng người? Không tra được! Đối phương trừ một lần ra tay vào 50 năm trước thì không ra tay thêm lần nào nữa. Khi đó các vị vô địch đều có việc, có người đang bế quan, có người ở Chư Thiên chiến trường, còn có người thậm chí đang hành động ở tiểu giới khác, thế thì làm sao mà tra?"
"Hắn nói hắn có thù với Ngũ đại!" Hạ Hầu gia nói.
Hạ Vân Kỳ nghe xong lời này, không khỏi cười khổ: "Ngươi còn không biết tính tình Ngũ đại à? Kẻ thù của ngài ấy khắp thiên hạ! Ngoại trừ một ít vị của Đa thần văn nhất hệ, Đơn thần văn nhất hệ thì kẻ thù của ông quá nhiều!"
"Vô địch rất ít!"
"Đúng, vô địch chính là không nhiều nhưng ngươi biết là thật hay giả?"
Hạ Vân Kỳ vẫn lắc đầu, nói: "Nếu nói là kẻ thù phải dồn vào tử địa thì thật sự không có, ai biết có phải ngụy trang hay không. Đúng rồi, lần này không có chút manh mối gì sao?"
Hạ Hầu gia lắc đầu.
"Vậy các ngươi bức Văn Ngạn ra làm cái gì?"
Hạ Hầu gia cau mày, đáp: "Cái gì gọi là ta bức ra? Ta căn bản không có tâm tư phản ứng với hắn! Chuyện đào mộ không phải do ta chỉ điểm, ta chỉ là thuận tiện theo nước đẩy thuyền, tám chín phần mười là do tên Vạn Thiên Thánh kia làm!"
Hạ Vân Kỳ cũng cau mày, nói: "Vạn Thiên Thánh? Hắn muốn làm gì? Lúc này dù cho tên kia thật sự xuất hiện thì các ngươi có thể thu thập hắn? Đại bá ở trong phủ à?"
Đại bá cũng chính là Đại Hạ vương, nếu ông không ở trong phủ, dù đối phương thật sự ra mặt thì cũng vô dụng, căn bản không có khả năng bắt một vị vô địch.
"Không, có điều có Long Võ ở đây thì cũng có phần nắm chắc!" Hạ Hầu gia giải thích một câu, lại nói: "Lão đầu tử bên kia đang ngó chừng mấy người, loại trừ mấy người! Những năm qua đã loại trừ không ít người, không thể gióng trống khua chiêng mà tra, nhưng âm thầm điều tra một chút vẫn không có vấn đề gì. Lão đầu tử mấy năm qua phạm vào đam mê tuổi già, không có việc gì liền thích kéo người ta ra đánh một chầu, lúc đánh nhau, người khác cũng không thể phân ra thần văn hóa thân, Lão đầu tử vẫn rất có nhãn lực!"
Y lại tiếp tục nói: "Mà kỳ thật ta cũng đoán được, đối phương sẽ không sơ ý như vậy, dù hắn thật sự tới, tám chín phần mười chỉ là thần văn hóa thân!"
Dứt lời, y lại cảm khái: "Cũng chịu bỏ sức ghê, trọn vẹn 3 thần văn! Đều là Vĩnh Hằng thần văn, tổn thất này đủ cho hắn khóc thét!"
Ngô Nguyệt Hoa bỗng nhiên cả giận mắng: "Nếu không chắc chắn, các ngươi còn bố trí ván cờ này, muốn hại chết Liễu Văn Ngạn sao?"
Hạ Hầu gia trợn trắng mắt, nói thầm, nữ tử này...
"Ta đều đã nói rồi, ta chính là thuận nước đẩy thuyền! Mà nếu Liễu Văn Ngạn không xuất hiện một lần, triển lộ một thoáng, đối phương có thể sẽ âm thầm đi Nam Nguyên, gần đây lão gia tử ít có thời gian trở về, không thể nhìn chằm chằm mãi được!"
"Dù cho đánh rắn động cỏ thì cũng phải khiến cho hắn kiêng kỵ một chút, bằng không thì Liễu Văn Ngạn chẳng lẽ cứ một mực trốn tránh sao?"
Mấy chục năm trước Đại Hạ vương sẽ thỉnh thoảng trở về một lần, hơn nữa lúc trước Liễu gia cũng cường thịnh, cũng có thể phái người tới trông coi.
Hiện tại, Đại Hạ vương không có quá nhiều thời gian trở về.
Dù cho đánh rắn động cỏ, làm cho đối phương thu liễm một chút cũng là chuyện tốt, miễn cho Liễu Văn Ngạn bị người ta vô thanh vô tức giết chết ngay tại Nam Nguyên.
Nói xong, Hạ Hầu gia rầu rĩ than thở: "Thần văn của Liễu Văn Ngạn tuyệt đối có vấn đề, bằng không đối phương không có khả năng nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí muốn giết hắn! Năm đó đối phương lấy đi những tài liệu kia khả năng là không quá hoàn chỉnh, có lẽ liên quan tới thần văn nữa, cho nên đối phương mới có thể mạo hiểm, lần này ra tay hẳn là muốn xem thử có thể cướp đi thần văn hay không."
Mấy người xung quanh đều không lên tiếng, cỏ vẻ là như thế thật.
Đối phương lấy đi tư liệu, tám chín phần mười là không hoàn chỉnh, hoặc là cần thần văn phối hợp, cho nên tên kia mới có thể nhìn chằm chằm vào Liễu Văn Ngạn, những năm qua đều một mực âm thầm trợ giúp ông cụ hiện.
Ngô Nguyệt Hoa suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Mặc kệ tên kia, rốt cuộc Chu Phá Long muốn làm gì?"
"Đừng hỏi ta!" Hạ Hầu gia vô tội đáp: "Ta không quen hắn! Cái tên này... dù sao các ngươi cẩn thận một chút! Hắn không phải muốn câu tên súc sinh kia, mà là thật sự muốn tiêu diệt các ngươi, dẫu gì đối với hắn mà nói các ngươi cũng không phải vật gì tốt, hố chết cha hắn..."
"Ngươi..."
Ngô Nguyệt Hoa giận dữ, Hồng Đàm cũng cạn lời: "Liên quan gì tới chúng ta à?"
Hạ Hầu gia nhún nhún vai, phủi sạch trách nhiệm: "Không liên quan tới ta! Ta nói thật, mục đích của Chu Phá Long đại khái có thể đoán được một ít, Liễu Văn Ngạn không đưa thần văn cho hắn, hắn không sẽ bỏ qua. Hắn muốn thần văn chưa chắc là vì tấn thăng vô địch, thế nhưng thần văn ở trên tay người nào, tên lúc nãy đại khái sẽ đi tìm kẻ đó!"
Bên Đại Chu phủ, mục đích của Chu Phá Long thật sự là y có khả năng đoán được một chút.
Mục đích cũng đích thật là vì thần văn!
Vì để bản thân tấn cấp cũng được, vì câu cá cũng được, dẫu sao thần văn ấy là cực kỳ then chốt!
Tên vô địch âm thầm kia cũng cần viên thần văn này!
Hôm nay tất cả những việc đã xảy ra đã chứng minh điều đó!
Do đó, Chu Phá Long tìm không thấy tên kia, nhất định sẽ đến đòi thần văn này, tất nhiên, nếu không tới thì cứ dứt khoát cướp đoạt!
Dù sao nếu gã cướp thì cũng có mấy phần danh chính ngôn thuận.
Hồng Đàm bất đắc dĩ thở dài, "Phiền toái! Chu Phá Long hỗn đản kia, chúng ta cũng đã sớm nói là không có tư liệu, thần văn cụ hiện không ra, nhất định cứ muốn đến gây chuyện, bây giờ thực lực ta đã bại lộ, cái tên này không chừng sẽ cho là ta cố ý lừa hắn!"
"Chẳng lẽ không à?" Hạ Hầu gia cười tủm tỉm nói: "Đa thần văn nhất hệ các ngươi có không ít bí mật đấy! Nào là thiên phú tinh huyết, nào là thần văn dung hợp, nào là chia tách chiến kỹ..."
"Cái gì mà chia tách?" Hồng Đàm tức giận mắng: "Ta vốn phác họa là một bộ chiến kỹ, hai thanh chiến kỹ hợp thành nguyên bộ, chia cái gì mà chia!"
Ông còn tưởng rằng Hạ Hầu gia đang nói mình.
Ánh mắt mấy người Ngô Nguyệt Hoa quỷ dị mà nhìn ông, một bộ ngươi còn giả vờ giả vịt à?
Hồng Đàm kinh ngạc nói: "Làm gì hả, ta nói thật mà, ta vốn chỉ có một khiên một kiếm!"
"Thế Bạch Phong thì sao?"
"Bạch Phong làm sao? Tiểu tử thúi kia chẳng phải chỉ có một thanh kiếm à?"
"Phải không?"
Mấy người khẽ cười, Hạ Kỳ thấp giọng mắng: "Đủ rồi, đừng giả bộ nữa! Bạch Phong còn có một thanh kiếm, đồ long kiếm trước sau đã xuất hiện bốn thanh, bất quá đã bị phế đi nhiều thanh rồi..."
Dứt lời, ông lại lo lắng nói: "Bạch Phong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Kỷ thự trưởng dẫn hắn rời đi rồi..."
"Chờ một chút!" Hồng Đàm hốt hoảng hỏi lại: "Cái gì mà 4 thanh kiếm? Cái gì mà phế đi nhiều thanh? Cái gì mà Kỷ thự trưởng mang người đi?"
Mấy người lại một lần nữa nhìn chằm chằm ông!
Ngươi thật sự không biết, hay là đang giả vờ thế?
Diễn kịch mà diễn thành dạng này, quá mức rồi!
Người một nhà mà cũng muốn lừa gạt?