"Phản bội nhân tộc?"
Bóng người đã đốt cháy hầu như không còn, phá ra cười lớn như thể vừa nghe chuyện tiếu lâm: "Ta phản bội nhân tộc ư? Ta cũng đang giết địch, ta cũng đang bảo vệ Nhân cảnh! Ta chẳng qua là bất hòa với tên kia, chúng ta có thù, ta báo thù không được à? Báo thù, ở Chư Thiên chiến trường lừa giết kẻ thù là việc hết sức phổ biến, không phải sao?"
"Không thể bởi vì tên kia là thiên tài, ta lừa hắn giết hắn thì tức là ta phản bội nhân tộc! Hạ Tiểu Nhị, đừng giả bộ đại công vô tư như vậy, lão tử nhà ngươi năm đó tại Chư Thiên chiến trường cũng lừa giết kẻ thù của chính mình, hắn có thể làm được, ta không làm được à?"
Hạ Hầu gia lạnh lùng mắng: "Đánh rắm! Lão gia tử nhà ta dù có muốn lừa giết, cũng là giết Vạn Tộc giáo chúng..."
"Đúng a!" Bóng người cười ha hả: "Vậy... Ngũ đại trong miệng ngươi chẳng lẽ không phải là Vạn Tộc giáo chúng?"
Bóng người cười nói: "Hạ Tiểu Nhị, ngươi quá ngây thơ! Hắn không phải đúng không? Ngươi cảm thấy hắn chưa từng hợp tác với Vạn Tộc giáo sao? Ngươi nghĩ, chẳng qua đó là thứ ngươi tự cho rằng! Ngũ đại... hy vọng của Văn Minh sư nhân tộc thì nhất định sẽ là người tốt sao? Hắn không có khả năng phản bội nhân tộc sao?"
Bóng người cười càng ngày càng lớn!
Dần dần, thần văn tự hủy hầu như không còn, cuối cùng lưu lại một câu: "Đừng đánh giá quá cao cái gọi là Ngũ đại, năm đó dù cho không có ta, hắn cũng không có cách nào chứng đạo thành công!"
"Cuối cùng ta tặng ngươi một câu... Đừng tra xét nữa, không cần thiết, ta sẽ không ra tay nữa, điều tra chỉ khiến lòng người bàng hoàng, nếu Vô địch đều không tin lẫn nhau, ha ha, Nhân cảnh sẽ coi như xong đời!"
"Hèn mạt! Đáng chết!"
Hạ Hầu gia giận dữ mắng một tiếng!
Y đang cố kỵ chuyện này, cho nên Hạ gia biết một ít gì đó thì cũng không dám nói lung tung, không dám loạn truyền.
Sau một khắc, Hạ Hầu gia xé rách kết giới, giận dữ hét: "Hèn mạt, giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo, khá lắm, ta chờ ngươi tới Đại Hạ phủ, bản tôn mà đến, đừng dùng chiêu này nữa!"
"..."
Y giận dữ hét: "Long Võ vệ nghe lệnh, xuất kích! Tiêu diệt cứ điểm Vạn Tộc giáo!"
"Rõ!"
Từng tiếng bạo hống truyền ra, từng đội, từng đội Long Võ vệ tập hợp xuất kích!
Vào thời khắc này, bên ngoài phủ thành Đại Hạ phủ, một vệt ánh đao chiếu rọi khắp đô thành.
"Ầm ầm!"
Tiếng vang rền thật lớn, trên không, một vòng Nhật Nguyệt bay lên, trong nháy mắt đã bị phá diệt.
Vô số người nhìn lại nơi đó, ánh đao đã dập tắt.
Bên cạnh Tô Vũ, Trịnh Bình ngoài ý muốn nói: "Phủ chủ... Giết người nào nhỉ?"
Giết một vị Nhật Nguyệt cảnh!
Hạ Hầu gia bay lên không, trong mắt y hào quang bắn ra bốn phương, y lớn giọng quát: "Giáo chủ Huyết Hỏa giáo đã bị giết, chết chưa hết tội, lá gan Vạn Tộc giáo không nhỏ, thật đúng là dám đục nước béo cò!"
Trịnh Bình giật mình, giáo chủ Huyết Hỏa giáo, cái tên đó thế mà đã âm thầm xâm nhập bên này!
Cũng đủ xui xẻo, kinh động đến Hạ Long Võ đang bế quan, trực tiếp bị chém!
Hạ Long Võ cũng không hiện thân, ngoại trừ một đạo ánh đao thì không còn cái gì khác.
Đại quân Long Võ vệ bắt đầu xuất kích!
Cấp tốc chạy về phía bốn phương!
...
Trên không, Liễu Văn Ngạn không lên tiếng.
Ông nhìn thoáng qua Hạ Hầu gia cách đó không xa, ánh mắt lộ ra một vệt dị sắc, ông không xen vào nữa, đột nhiên, một búa quay người đánh thọc sườn!
Phù một tiếng!
Đan Thiên Hạo trực tiếp bị cắt thành hai nửa, Hạ Hầu gia đưa tay, muốn nói lại thôi...
Liễu Văn Ngạn không cho y cơ hội, lần nữa quơ búa, phốc phốc hạ xuống!
Bịch một tiếng!
Thân thể gã bị đập tan, thần văn toàn bộ vỡ nát.
Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Nhảy nhót lâu rồi! Đại Hạ phủ bên này, ta trả lại mấy phần tình mọn, ngoài Đại Hạ phủ thì thôi. Muốn giết Nhật Nguyệt, kết quả lại là giả, thật đáng tiếc!"
Nói xong, ông nhìn về phía Hạ Hầu gia, cười bảo: "Hạ mập mạp, ta nể mặt ngươi, không giết những người này của Đại Hạ phủ, nhưng kẻ ngoại lai tới, ngươi sẽ lưu mặt mũi cho ta chứ?"
Dứt lời, ông liền mặc kệ Hạ Hầu gia, phóng lượn hành tẩu ở trong hư không, một búa đánh xuống!
Một vị Sơn Hải muốn trốn chạy nhưng trong nháy mắt đã bị đập nát, bịch một tiếng, nổ tung, ngã xuống!
Vẻ mặt Liễu Văn Ngạn tái nhợt, vừa hành tẩu ở trong hư không, vừa thở dài nói: "Xem ra có một số việc ta không có cách nào nghiên cứu kỹ, còn trông cậy vào Hạ gia, xem ra cũng là hi vọng uổng công rồi!"
Hạ Hầu gia phẫn nộ mắng: "Uổng công? Nếu không phải Hạ gia bảo đảm cho ngươi, Liễu gia đã lụi bại hy vọng bảo vệ cho ngươi. Những năm qua ngươi ở Nam Nguyên, lão đầu tử nhà ta thủ hộ ở Nam Nguyên trọn vẹn 8 năm!"
"Mẹ nó, không nhớ ơn huệ thì thôi, còn dám nói thế nữa!"
Liễu Văn Ngạn cũng không tiếp lời, bốn phía, những Sơn Hải ngoại lai đang dồn dập trốn chạy. Sơn Hải cửu trọng như Đan Thiên Hạo còn bị một búa bổ chết rồi, bọn hắn nào còn dám lưu lại!
Cảnh tượng hôm nay đã quá mức khiến họ chấn động!
Bên kia, Chu Minh Nhân khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cất tiếng: "Liễu Văn Ngạn, nỏ mạnh hết đà, ngươi thật sự muốn lấy mạng đổi mạng sao?"
Liễu Văn Ngạn nhìn ông ta, "Chu lão, nếu ngươi tấn cấp Nhật Nguyệt, ta liền bổ không chết ngươi, không thì ngươi tiếp một búa của ta, ta mặc kệ ngươi có hiệp nghị gì với Hạ gia hay không, ngươi muốn đào mộ Trương Nhược Lăng, đây là tự ngươi tìm đường chết!"
Chu Minh Nhân nhíu mày, bên kia, Kim Vũ Huy đang bị Hồng Đàm đè ép điên cuồng oanh kích, đã là thân thể tàn phá, thần văn bị chấn vỡ không biết bao nhiêu viên, nghe thế ông bèn quát: "Liễu Văn Ngạn, ta sẽ tiếp một búa của ngươi..."
"Chạy con mẹ ngươi!"
Hồng Đàm giận dữ mắng một tiếng, ngươi muốn chạy à?
Nằm mơ!
Liễu Văn Ngạn đã là nỏ mạnh hết đà, đánh nát một viên Vĩnh Hằng thần văn, hiện tại ông lại vừa giết Đan Thiên Hạo cùng một vị Sơn Hải, nào có thực lực lại đi giết thêm vị nửa bước Nhật Nguyệt cảnh này nữa.
Ngươi muốn chạy trốn?
Trường kiếm của Hồng Đàm hoành không chém xuống, ầm ầm một tiếng, lá cờ trước mặt Kim Vũ Huy triệt để bị đập tan!
Kim Vũ Huy cũng triệt để liều mạng!
Một viên thần văn hiện ra, huyết hải trùng thiên, đầy khắp núi đồi đều là máu!
"Hồng Đàm, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể thắng ta?"
Kim Vũ Huy quát lên một tiếng lớn!
Cùng lúc đó, nhiều vị Sơn Hải cảnh vội vã phóng tới bên chỗ bọn họ, "Hồng Đàm, ngươi muốn dẫn tới đại chiến giữa hai đại học phủ sao?"
Hồng Đàm giận dữ mắng một tiếng, một kiếm đánh xuống, bổ ra huyết hải!
"Đại chiến?"
"Liên quan cái rắm gì tới ta, Vạn Thiên Thánh mới là phủ trưởng, ta không phải!"
Dứt lời, ông liên tục trảm ra mấy chục kiếm, ma diệt hàng loạt huyết hải, một viên thần văn một lần nữa hiện ra có chút ảm đạm, Hồng Đàm trảm xong liền co cẳng bỏ chạy!
Vài vị Sơn Hải dồn dập đánh tới, vừa muốn truy sát thì Kim Vũ Huy đã tỉnh táo lại, ông ta phất tay, nhìn thoáng qua bên kia, quát: "Đi!"
Không nói thêm gì, dù cho Chủ Thần văn bị phá thì ông ta cũng không dây dưa nữa, cấp tốc mang theo Các lão của Cửu Thiên học phủ rời đi.
"Rút lui!"
Những phương hướng khác, mấy vị Sơn Hải cũng dồn dập rời đi.
Bên chỗ Chu Minh Nhân, mấy người Tôn Các lão vội vã chạy tới, Chu Minh Nhân cũng không sợ, bình tĩnh nói: "Mấy người các ngươi đều là nỏ mạnh hết đà, Hồng Đàm còn có mấy phần thực lực, Liễu Văn Ngạn, ngươi còn muốn giữ chúng ta lại hay sao?"
Liễu Văn Ngạn dư quang nhìn thoáng qua mấy người Hạ Vân Kỳ, trạng thái của họ quả thật đều không ổn.
Đối diện còn có mấy vị cường giả Sơn Hải cảnh.
Chu Minh Nhân đã là nửa bước Nhật Nguyệt, Hồng Đàm mặc dù mạnh hơn ông ta một chút, nhưng trước đó đối phó với Kim Vũ Huy cũng đã tiêu hao rất lớn, nếu giữ đối phương lại thì chỉ sợ sẽ lâm vào tình cảnh khó xử.
"Tốt, ngươi tiếp ta một búa mà không chết, vậy chuyện hôm nay chúng ta sẽ coi như xong!"
Chu Minh Nhân phất phất tay, ra hiệu những người khác rời đi, bình tĩnh nói: "Ngươi có khả năng thử xem, nếu là chiêu thứ nhất của ngươi thì còn có thể giết ta, hiện tại, ngươi ra mấy chiêu cũng chẳng đủ!"
Liễu Văn Ngạn lười nói thêm gì.
Ông gầm nhẹ một tiếng, một búa đánh xuống!
Trên bầu trời, một vầng thái dương đột ngột xuất hiện, tiếp đó, sóng biển ngập trời, cột đá giăng đầy, núi lớn hiện ra!
Oanh!
Cột đá nổ tung, sóng biển hủy diệt, núi lớn vỡ nát, cuối cùng, mặt trời ảm đạm, Chu Minh Nhân phun ra một ngụm máu tươi, cũng không nói nhảm, quay người liền đằng không rời đi!
Mấy người Tôn Các lão nhao nhao chạy theo!
Hồng Đàm vừa muốn truy kích, bỗng nhiên ông lại biến sắc!
Trên không, mấy người Liễu Văn Ngạn đồng loạt rơi xuống.
Không phải một người, mà cả đám Hạ Vân Kỳ đều là như thế, dồn dập rơi xuống, thương thế cực nặng!
"Sư huynh!"
"Không sao..."
Liễu Văn Ngạn dứt lời liền ngoẹo đầu... hôn mê bất tỉnh.