Hạ Hầu gia gặm hết mớ hạt dưa trong tay, toét miệng cười nói: "Chờ ngươi đã lâu, thật là, đệch, giấu không nổi nữa chứ gì?"
Khi y nói chuyện, bóng người lưu tại chỗ đã vỡ nát!
Mọi người còn chưa phát hiện ra cái gì, chỉ thấy một lão đầu mập xuất hiện ở trên không, bắt lấy quả đấm kia, ầm ầm phá vỡ không gian, đi sâu vào không gian ấy!
"Tới rồi thì chớ đi, lão Hồ, lão Triệu, nhanh lên, đó là Vĩnh Hằng thần văn, đừng phá nó, phải tóm lại, ta muốn tra xem rốt cuộc là ai dùng thần văn hóa thân!"
"Tuân lệnh!"
Hai vị Nhật Nguyệt dồn dập đáp lại!
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên!
Hai đại cường giả hiện tại không giấu giếm thực lực nữa, Hồ tổng quản thậm chí còn mạnh hơn Triệu tướng quân, một tay lão che trời, che phủ bóng dáng vừa xuất hiện trước đó!
"Bắt ta?"
Bóng người nọ cười gằn một tiếng, ầm ầm vang dội, một viên thần văn xuất hiện, sau một khắc, trong nháy mắt đã vỡ nát!
Ầm một tiếng, tay Hồ tổng quản bị chấn nổ tung, mà viên thần văn hóa thân kia cũng nát bấy!
Hồ tổng quản nhíu mày, bắt lấy vụn tàn của thần văn bắn nổ đó vào trong tay.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều giống như bị ý chí lực tràn ngập, vô số ý chí lực tràn lan, còn có thần văn bao hàm lưu chuyển tại hư không.
Một viên Vĩnh Hằng thần văn đã vỡ!
Tô Vũ trên cao choáng váng đến tột độ, không nghĩ ngợi nhiều được, thần văn bên trong biển ý chí của hắn đang cấp tốc hấp thu thần vận, hấp thu những ý chí lực đó, từng thần khiếu của hắn đang mau chóng mở ra!
Hắn không còn kiểm soát được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đã xảy ra chuyện lớn, ngắn ngủi trong nháy mắt, giống như đã phá nát hai viên Vĩnh Hằng thần văn!
Liễu Văn Ngạn phá một viên, Hồ tổng quản phá một viên!
Tình huống gì vậy?
Là ai?
Vị kia là Vô Địch cảnh ư?
Mà lúc này Hạ Hầu gia đã biến mất, chỉ có thể nghe được trong hư không không ngừng truyền ra âm thanh chấn động, thanh âm Hạ Hầu gia hô to gọi nhỏ liên tục truyền đến!
...
Cùng lúc đó.
Trong Tu Tâm các.
Ánh mắt Vạn Thiên Thánh lưu chuyển giống như đang nhìn cái gì, rất lâu sau ông cau mày nói: "Không phải... Giả, không tới! Hạ mập mạp đần độn... đánh rắn động cỏ rồi!"
Ông khẽ mắng một tiếng!
Vạn Thiên Thánh cực kỳ phẫn nộ!
Đồ đần độn này căn bản không muốn bắt người, y chính là muốn đánh rắn động cỏ, mong muốn làm cho đối phương kinh sợ thì phải!
"Cái đồ hỗn đản, vô địch thì làm sao? Vô địch... cũng nên giết!"
Ông biết Hạ Hầu gia nghĩ gì, nhưng ông không vừa lòng, rất bất mãn!
Rất nhanh, Vạn Thiên Thánh hít sâu một hơi, ngồi xuống, không vội, ta còn có thể chờ!
Lần này không được, vậy thì chờ lần sau!
Nếu ra tay một lần, thì sẽ có lần thứ hai, ta... đã thấy một chút!
Trong đầu ông cấp tốc lóe lên mấy đạo nhân ảnh.
Chính là một người trong số đó!
Ta phát hiện ngươi rồi!
Đừng hòng ẩn nấp!
Ánh mắt ông lưu chuyển, Nhật Nguyệt hiện ra, trong mắt phảng phất thấy được vũ trụ tinh không, một bóng người hư ảo dần thành hình trong đầu ông!
Chỉ là gương mặt không rõ ràng lắm.
Khí tức không quá ổn định.
Vạn Thiên Thánh rất tức giận, còn không được, tên kia quá giảo hoạt!
"Ta chờ ngươi ra tay lần sau!"
Hít sâu một hơi, Vạn Thiên Thánh nhắm mắt, ta có thể chờ được!
…
Vạn Thiên Thánh phẫn nộ vô cùng, lựa chọn tiếp tục ngủ đông.
Mà Hạ Hầu gia bỗng nhiên đuổi theo tới một không gian khác, ngay lúc này, trong tay y chộp bắt lấy một người!
Không phải người!
Là một thần văn, không ngừng chuyển đổi trạng thái giữa hình người cùng thần văn.
Tay Hạ Hầu gia như cối xay, không ngừng nghiền ép thần văn ấy.
Thần văn và hình người không ngừng chuyển đổi, truyền ra tiếng cười thăm thẳm: "Hạ Tiểu Nhị, ngươi giấu rất sâu a! Nhật Nguyệt bát trọng, thật là không nhìn ra!"
Hạ Hầu gia vốn còn đang cười ha hả, nghe vậy thì bỗng nhiên nổi giận!
Giận như muốn hủy thiên diệt địa!
Y phất tay chế tạo ra một tầng kết giới, sợ tên của mình bị người khác nghe được.
"Tạp mao, ngươi lại dám gọi tên lão tử, ngươi nhất định phải chết!"
Hạ Hầu gia nổi giận thật rồi.
Đúng vậy, tên y là Hạ Tiểu Nhị, cha y là kẻ bất lương, cực kỳ vô trách nhiệm, đừng hy vọng lão sẽ đặt cho con cái một cái tên hay ho gì.
Cho nên, ở bên ngoài, người ta chỉ biết y là Hạ Hầu gia!
"Chết?"
Bóng người hư ảo cất tiếng cười thăm thẳm, bóng người bắt đầu không ngừng nát vỡ, "Ta biết các ngươi muốn dụ ta tới, nhưng... ta là ai chứ? Chiến Thần điện, Cầu Tác cảnh có nhiều Vô địch lắm, ta chỉ là một trong số đó, đây chỉ là một viên thần văn, bản tôn của ta chưa đến, các ngươi đi thăm dò xem!"
"Ha ha ha!"
Đi thăm dò thử xem!
Dám tra sao?
Có thể tra được sao?
Tra không được!
Hoài nghi trong số Vô địch của nhân tộc có phản đồ cũng không phải là lần đầu tiên, mấu chốt là thần văn đều là thứ tuyệt mật, Vô Địch cảnh bình thường đều ẩn dật, cường giả Chiến Thần điện cũng có thần văn, làm sao mà tra?
Người nào tới tra?
Ngươi biết thần văn của ai bể nát, ai vẽ ra bao nhiêu thần văn ư?
Bóng người vẫn điên cuồng cười gằn, "Hạ Tiểu Nhị, có biết những người kia vì sao không tới không? Tới thì có ích gì không? Sẽ chỉ mất đi tín nhiệm lẫn nhau, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì chứ! Ta nhằm vào chẳng qua là đa thần văn nhất hệ, chứ không phải tất cả mọi người, ta cùng tên kia có thù không được à? Hắn đều đã chết, chẳng lẽ Vô địch còn sống như ta lại còn không bằng một tên ngụy Vô địch đã chết?"
Vẻ mặt Hạ Hầu gia cực kỳ khó coi!
Đúng, đây chính là tâm thái Vô địch!
Không phải một người, mà là rất nhiều người.
Cái tên này những năm gần đây chỉ làm một chuyện, đó là lừa giết cường giả đa thần văn nhất hệ, không biết là người nào, ngoại trừ đối phó với đa thần văn nhất hệ thì chưa bao giờ xuất thủ.
Tra?
Làm sao mà tra được!
Căn bản không có cách nào đi thăm dò!
Vô địch có phản đồ, Hồng Đàm còn có thể đoán được, những cường giả kia làm sao có thể đoán không ra chứ!
Thế nhưng thủ đoạn của Vô địch quá nhiều, trừ phi từng kẻ mở rộng biển ý chí cho người ta đi sâu dò xét. Nhưng đó căn bản là chuyện không có khả năng, người nào cũng làm không được!
Hôm nay, thứ tới đây chẳng qua là mấy thần văn hóa thân, căn bản không phải bản tôn!
Hạ Hầu gia lạnh mặt nhìn hắn, "Đừng quá càn rỡ! Ngươi thật sự cho rằng đào không ra ngươi là ai? Chờ đi! Lão đầu tử nhà ta sớm đã có manh mối, lần này ngươi dám cho thần văn hóa thân tiến vào Đại Hạ phủ, ngươi không trốn thoát đâu!"
"Trốn?"
Bóng người vừa lập lòe ẩn hiện vừa cười nói: "Vì sao phải trốn? Chứng cứ đâu? Lung tung bắt một vị Vô địch? Nhân cảnh có bao nhiêu Vô địch đủ cho Đại Hạ vương giết? Không bằng giết chết Liễu Văn Ngạn, ta liền triệt để thu tay lại, thế nào?"
"Cút con mẹ ngươi đi!" Hạ Hầu gia giận dữ mắng một tiếng, cắn răng nói: "Ngũ đại có phải lưu lại đồ vật gì đó rồi bị ngươi đánh cắp đúng không?"
"Ha ha ha, ngươi không phải đã đoán được sao?"
"Cẩu vật!"
Hạ Hầu gia giận dữ!
Quả nhiên!
"Quả nhiên là ngươi, lúc trước Lão đầu tử nhà ta đã nói, Ngũ đại lúc sắp chết từng nói ông ấy lưu lại đồ gì, không có lý nào lại không thấy, Hồng Đàm cũng không có lý gì mà phải cất giấu!"
"Quả nhiên là súc sinh nhà ngươi làm!" Hạ Hầu gia phẫn nộ, "Vì sao? Ngươi đã tấn cấp Vô địch, nhân tộc đối xử lạnh nhạt với ngươi? Vạn tộc là cha ngươi? Ngươi vì sao phải phản bội nhân tộc?"