"Phế vật, cút!"
Cự kiếm của Hồng Đàm quét ngang, bịch một tiếng, đập cho Chu Minh Nhân bay ngược, Hồng Đàm đạp xuống một cước thẳng về phía Kim Vũ Huy!
"Nhật Nguyệt!"
Không ít người kinh hô, Hồng Đàm tiến vào Nhật Nguyệt rồi?
Nhanh như vậy ư?
"Còn chưa phải, tiếp cận thôi..."
Đan Thiên Hạo điên cuồng gào thét, Hồng Đàm còn chưa tới Nhật Nguyệt, chẳng qua là sắp tiếp cận mà thôi!
"Nhanh, bắt Liễu Văn Ngạn lại!"
Đan Thiên Hạo điên cuồng đánh tới chỗ Liễu Văn Ngạn, mấy người Triệu Minh Nguyệt bị thương không nhẹ, nhưng thấy hành động của gã thì đều dồn dập gầm thét tiến lên, có điều khó mà ngăn cản Đan Thiên Hạo đã là Sơn Hải cửu trọng.
Liễu Văn Ngạn được bảo vệ ở phía sau vẫn luôn một mực cau mày.
"Không có Nhật Nguyệt tới..."
Liễu Văn Ngạn âm thầm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Hầu gia xa xa, ngươi cũng đang chờ ta ra một kiếm này sao?
Những năm qua, ngươi cũng đang truy xét?
Ra một kiếm này, sẽ có người xuất hiện ư?
Vị Nhật Nguyệt cảnh nào sẽ ra tay đây?
Nếu còn không ra tay thì chính ông sẽ bỏ mạng!
"Đi!" Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên mở miệng nói: "Vân Kỳ, các ngươi ngăn bọn hắn, ta đi trước, Nhược Lăng giao cho các ngươi, ta về Nam Nguyên, nhớ tới Nam Nguyên tìm ta..."
"Được!"
Mấy người đồng loạt hô ứng, Triệu Minh Nguyệt gầm lên: "Ngô Nguyệt Hoa, còn ngớ ra làm gì, tiễn hắn đi!"
Ngô Nguyệt Hoa liếc bà một cái, còn cần ngươi nói à!
Một cái đỉnh đánh bay đối thủ của bà rơi xuống đất, nâng Liễu Văn Ngạn lên liền bay ra bên ngoài.
Có người quát: "Liễu Văn Ngạn, ngươi trốn được hôm nay không trốn được ngày mai, hôm nay ngươi đi rồi thì món nợ này vĩnh viễn sẽ không tính xong!"
Liễu Văn Ngạn không nói gì.
Bên kia, Chu Minh Nhân cùng Kim Vũ Huy gian nan ngăn cản Hồng Đàm, Chu Minh Nhân cũng quát: "Liễu Văn Ngạn, không để lại thần văn thì đó chính là mầm tai vạ, ngươi làm hại đa thần văn nhất hệ còn chưa đủ à?"
"..."
Liễu Văn Ngạn vẫn không nói gì, lúc bấy giờ ông đã sắp ra khỏi chiến khu.
Một khi ra ngoài, ông đi rồi thì đại chiến hôm nay cũng sẽ chấm dứt.
Vì bức Liễu Văn Ngạn mà đã hao phí cái giá quá lớn.
Ngay tại khi Ngô Nguyệt Hoa vừa muốn bước ra khỏi chiến khu, trong hư không bỗng có một bàn tay khổng lồ hạ xuống, Ngô Nguyệt Hoa gầm thét một tiếng, một đỉnh đánh ra, ầm ầm, cự đỉnh răng rắc một tiếng, bay ngược trở lại, kém chút vỡ nát!
Sơn Hải bát trọng, nhất kích mới rồi suýt chút nữa đã phá nát văn binh của bà!
"Nhật Nguyệt!"
Ngô Nguyệt Hoa kinh hãi, giận dữ hét: "Ai?"
Trong bóng tối, không ai đáp lời, bàn tay khổng lồ chộp tới hướng Liễu Văn Ngạn.
Cách đó không xa, Hạ Hầu gia vội vàng đứng lên.
Ánh mắt y ngưng trọng.
Nhật Nguyệt cảnh ra tay rồi, Nhật Nguyệt cảnh chân chính chứ không phải là người mới vào.
"Khốn nạn!"
Ngô Nguyệt Hoa nắm lấy Liễu Văn Ngạn, bà muốn ném ông ra ngoài chiến khu, cự đỉnh trở về đang muốn liều mạng giết ra ngoài. Liễu Văn Ngạn lại bắt lại tay của bà, không cho bà cơ hội ném ông ra bên ngoài.
"Ngươi..."
Ngô Nguyệt Hoa giận dữ, đồ đần độn này còn không chịu chạy?
Nhật Nguyệt cảnh đến rồi!
Bên kia, Hồng Đàm cũng bạo hống một tiếng, trường kiếm điên cuồng chém xuống, đánh cho hai người Kim, Chu không ngừng đổ máu.
"Ngươi dám!"
"Lão tử làm thịt ngươi!"
Hồng Đàm nổi giận, nhưng mà không còn kịp nữa rồi, khoảng cách quá xa, giờ phút này, bàn tay mở lớn đã bao trùm tới, Ngô Nguyệt Hoa bùng nổ thần khiếu, từng thần khiếu trong nháy mắt hợp nhất, bà cầm trong tay cự đỉnh muốn xông liều mạng với tên Nhật Nguyệt kia!
Liễu Văn Ngạn lại bắt lấy tay của bà, thở dài kéo người quay trở về, "Đừng đi tìm chết..."
Nói xong, ông nhìn về phía bàn tay khổng lồ, "Chờ ngươi lâu rồi!"
Dứt lời, biển ý chí của ông rung động kịch liệt!
Sau một khắc, trong tay ông xuất hiện một cây búa to!
Đúng vậy, búa.
Cái búa này bây giờ cực kỳ ảm đạm, nó vừa xuất hiện, bốn phương trong nháy mắt an tĩnh một lát...
Liễu Văn Ngạn nhìn cái búa trên tay, rầu rĩ nói: "Rất lâu rồi không ra tay..."
"Đều sắp quên luôn ta là Liễu Văn Ngạn!"
Sau một khắc, ông ngửa đầu nhìn bầu trời, cười lớn, "Là ngươi!"
"Giết!"
Ông quát to một tiếng, vang vọng đất trời!
Thời khắc này Liễu Văn Ngạn cầm búa lớn trong tay, trong nháy mắt hào quang quanh búa bừng sáng như nhật nguyệt, một búa trực tiếp bổ tung bàn tay to kia, huyết dịch bay đầy trời!
Giữa đất trời, giờ phút này chỉ có một búa ấy.
Bên ngoài, Tô Vũ chứng kiến cảnh tượng đó liền không khỏi chấn động.
Ngay giây phút Liễu Văn Ngạn ra tay, dường như cuộc chiến của tất cả Sơn Hải đều không còn tồn tại, toàn bộ thế giới chỉ còn có cái búa kia.
"Liễu Văn Ngạn!"
Trong hư không, có người thổn thức một tiếng, một vầng trăng sáng hiện ra, trăng sáng rơi về phía búa lớn!
Phù một tiếng!
Trong nháy mắt, trăng sáng vỡ nát!
"Phốc..."
Có người đổ máu, lẩm bẩm nói: "Khi tức Vô địch... Ngươi... dung hợp thành công..."
"Chém!"
Liễu Văn Ngạn không trả lời, nổi giận gầm lên một tiếng, ông cầm búa trong tay đánh về phía bóng đêm!
Liễu Văn Ngạn chưa bao giờ cường đại như thế.
Một kích phá Nhật Nguyệt!
Bóng tối trong chiến khu dần dần bị thắp sáng lên, một cái bóng mờ hiện ra bao trùm tới.
Ánh mắt Hạ Hầu gia sáng rực mà nhìn bên kia, tiếp theo, ánh mắt y khẽ động, không quản bên chỗ bọn họ nữa.
Y nhìn về phía Hồ tổng quản, Hồ tổng quản vội vàng ưỡn thẳng sống lưng!
Ngay một khắc này, trên thân Liễu Văn Ngạn bộc phát ra khí tức Vô địch nhàn nhạt quét sạch tứ phương. Tô Vũ vội vã kéo theo Hạ Hổ Vưu trực tiếp nằm áp xuống mặt đất, chỉ cảm thấy trong hư không tràn đầy uy áp, căn bản chẳng thể nào chống cự.
Hắn cũng không định chống cự, dù sao kia cũng là lão sư của mình, nằm xuống thì cứ nằm xuống thôi.
Tô Vũ không thể che giấu hết sự rung động, Liễu lão sư... mạnh như thế?
"Phá!"
Ầm ầm một tiếng, trong hư không, hư ảnh vừa hiện ra trực tiếp bị phá vỡ!
Sau một khắc, sắc mặt Liễu Văn Ngạn đại biến!
"Giả!"
Giờ phút này, ở nơi vỡ nát có một viên thần văn chợt nổ tung!
Đó là thần văn hóa thân!
Không phải người thật sự!
Có người có thể chế tạo ra thần văn giả Nhật Nguyệt!
Lại có thể so với Nhật Nguyệt thực sự!
Mà ngay một khắc này, sau lưng Liễu Văn Ngạn, hư không nát bấy, một ngón tay hiện ra, phóng thẳng đến đầu của ông!
Cùng một thời gian!
Trước đó vài vị quan chiến không nhúc nhích đã đột phá hư không, trong nháy mắt phóng tới!
Hồ tổng quản một mực bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giờ khắc này tựa như viễn cổ yêu ma, khí huyết ngút trời, đột nhiên lão đánh tan hư không, bạo hống một tiếng, bước vào bên trong hư không. Người ở bên ngoài không thấy được tình huống, giống như lão đang cùng cái gì đó giao chiến, trong chớp mắt đã xuất hiện bên người Liễu Văn Ngạn, bịch một tiếng, lão bóp gãy ngón tay đang nhắm thẳng hướng Liễu Văn Ngạn!
"Không phải!"
Hồ tổng quản khẽ quát một tiếng!
Bên kia, người ngoài vẫn cảm thấy Triệu tướng quân chẳng qua là Sơn Hải đỉnh phong, lúc bấy giờ ông cũng đột ngột trở nên mạnh mẽ khiến cho người ta rung động. Trong nháy mắt Hồ tổng quản dứt lời, Triệu tướng quân đã cầm trường thương nơi tay, một thương xuyên phá thiên địa!
Dường như đã phá vỡ hư không, trong hư không có một bóng người hiển hiện.
"Đều đang đợi ta sao?"
Bóng người truyền ra tiếng cười, cũng không thèm để ý, gã biết có người đang chờ mình!
Gã lại ra tay, một tay bắt lấy trường thương của Triệu tướng quân, trên bầu trời, năm vầng nhật nguyệt hiện ra!
Nhật Nguyệt ngũ trọng!
Người ngoài cho rằng Triệu tướng quân chỉ là Sơn Hải, hóa ra lại là cường giả Nhật nguyệt ngũ trọng!
Trường thương dung nhập Nhật Nguyệt, một kích giết tới!
Ầm ầm!
Không gian đổ sụp, bóng người lại vẫn không thèm để ý, lần nữa giơ ra một tay đánh tới phía Liễu Văn Ngạn!
Hồ tổng quản cấp tốc đánh tan hư không, đánh tới phía bàn tay ấy.
Đúng vào lúc này, Liễu Văn Ngạn gầm nhẹ một tiếng, một búa bổ lên bầu trời!
Trên không xuất hiện một thông đạo, một nắm đấm trực tiếp hạ xuống!
"Thật ghê gớm!" Hạ Hầu gia thầm cảm khái một tiếng, "Vì giết hắn thật đúng là nhọc lòng!"
Búa lớn cùng nắm đấm va chạm, hào quang bắn ra bốn phương.