Tô Vũ lúc bấy giờ đã ôm theo Hạ Hổ Vưu đi tới bên cạnh Trịnh Bình, nhỏ giọng hỏi: "Trịnh gia gia, đại chiến kịch liệt như vậy, ngài có bình luận gì không?"
Trịnh Bình tỏ vẻ mặt khó hiểu, bình luận?
Tiểu tử, ngươi xem không hiểu nên muốn ta nói vài lời đúng không?
Da mặt cũng dày quá nhỉ!
Cũng đang quá nhàn rỗi, Trịnh Bình liền thoải mái đáp ứng lòng hiếu kỳ của hắn, "Người vừa ra tay là Kim Vũ Huy, phủ trưởng Cửu Thiên học phủ, Sơn Hải đỉnh phong, xem như nửa bước Nhật Nguyệt đi! Dưới kia có ba người mạnh nhất, một là Hồng Đàm, một là Kim Vũ Huy, một là Chu Minh Nhân, đều xem như nửa bước Nhật Nguyệt cảnh!"
"Bên trái Hồng Đàm là khiên, bên phải là kiếm, đó chính là thần văn chiến kỹ của hắn. Chu Minh Nhân nắm giữ 8 viên thần văn, trước đó cột nhà là chữ "Thạch", hiện tại biển nước là chữ "Sóng", chủ thần văn của Chu Minh Nhân không phải mấy thứ này mà là một chữ "Nhật", mặt trời hoành không, một khi vận dụng Chủ Thần văn thì chính là chiến đấu đến thời khắc đỉnh cao nhất."
Tô Vũ cấp tốc hỏi: "Vì sao Kim Vũ Huy muốn ra tay ạ?"
"Ân oán đời trước, khi Ngũ đại phủ trưởng của các ngươi còn sống đã ép hắn không ngóc đầu lên được, mà cái tên này lại nghiên cứu thần văn dung hợp nhiều năm. Nhất hệ các ngươi trước đó đưa ra học thuật về thần văn dung hợp, về sau lại niêm phong, Kim Vũ Huy cảm thấy rất hứng thú với mấy thứ này, cộng thêm thần văn của Ngũ đại có thể là liên quan tới nữa, cho nên hắn ra tay tranh đoạt thì cũng không kỳ quái."
Tô Vũ gật gật đầu, lại hỏi: "Trịnh gia gia, Liễu Văn Ngạn lão sư trước đó có thể rời đi, vì sao ngài ấy không rời đi, ra khỏi chiến khu có phải sẽ không sao nữa?"
"Rời đi?" Trịnh Bình lắc đầu, "Đi không được, hắn ra khỏi Nam Nguyên liền đi không được! Nam Nguyên kỳ thật tương đương với lồng giam của hắn, hiện tại hắn chạy ra ngoài là đạt được tự do, thế nhưng cũng mất đi bảo hộ. Tại Nam Nguyên, năm mươi năm qua cơ hồ không có ai dám đi gây chuyện."
"Nhưng đã năm mươi năm rồi, rất nhiều người đều đã đợi không nổi nữa! Cho nên sau khi hắn rời khỏi Nam Nguyên, nếu không giao ra thần văn thì hắn không thể quay về!"
Tô Vũ cau mày, nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn bị nhốt dưới lá cờ lớn, đám người Triệu Minh Nguyệt rất mạnh, nhưng dĩ nhiên đều không địch lại nổi Kim Vũ Huy.
"Vậy Hạ Vân Kỳ tiền bối có thực lực gì?"
"Khoảng chừng Sơn Hải thất trọng!"
Ánh mắt Trịnh Bình cũng rất nhạy, rất nhanh ông liền nói: "Bùng nổ thì chỉ sợ sẽ tiếp cận Sơn Hải cửu trọng, bất quá... Ta cảm giác bọn hắn dung hợp thần văn vẫn tồn tại một vài vấn đề, chiến lực không bền bỉ, vả lại có vẻ dung hợp chưa đủ, hiện tại chỉ có thể nói là miễn cưỡng dung hợp thành công."
Dứt lời, ông lại cảm khái: "Nếu là Sơn Hải cảnh, vậy thì không có lợi lắm! Mấy tên này không dung hợp thần văn, hiện tại yếu nhất cũng nên có thực lực Sơn Hải thất trọng, Sơn Hải cửu trọng cũng có hi vọng, không vào Nhật Nguyệt thì năm đó dung hợp thần văn liền thua lỗ!"
Không vào Nhật Nguyệt, năm đó dung hợp liền không có lời.
Năm mươi năm, đủ cho những người này tự mình tu luyện tới Sơn Hải cảnh.
"Năm đó mục đích là vì để cho bọn hắn cấp tốc tiến vào Nhật Nguyệt cảnh, không phải là vì để bọn hắn dừng lại tại dưỡng tính 50 năm, xem ra thần văn truyền thừa này vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, đáng tiếc!"
Trịnh Bình thở dài một tiếng, có chút tiếc hận.
Bất quá ông cũng không quá để ý, Văn Minh sư chính là như vậy, có đôi khi vì một hạng mục nghiên cứu mà bỏ ra vô số tinh lực, vật lực, cuối cùng vẫn là thất bại, chuyện này cũng không có cách nào.
Rõ ràng, năm đó truyền thừa không tính thành công, cứ như vậy thì thật là đáng tiếc, hiện tại không ít người kỳ thật vẫn đang chờ xem kết quả.
Mấy người Triệu Minh Nguyệt đã trở về, đều là Sơn Hải, hơn nữa còn không thể ổn định chiến lực, nếu như vậy thì thần văn truyền thừa liền có vẻ như cũng không thiết yếu.
Tô Vũ cũng thấy thật đáng tiếc!
Không thể đi vào vào Nhật Nguyệt, năm mươi năm trôi đi, thiên tài năm đó không có một ai yếu hơn Hồng Đàm, kết quả hiện tại chiến lực còn chẳng bằng được ông, lưng còn phải đeo bêu danh, khuất nhục mấy chục năm, nói ra thì hoàn toàn là không đáng.
Hơn nữa còn có rất nhiều người đã chết đi!
Tỉ như Trương Nhược Lăng đã được mai táng ở đây!
Không lo được những chuyện này, Tô Vũ vội vàng hỏi: "Bọn họ bắt Liễu lão sư, chẳng lẽ thật sự muốn giết ngài ấy?"
"Liễu Văn Ngạn nếu không cụ hiện thần văn thì những người này… khó nói..."
Tô Vũ lại hỏi tiếp: "Đại Hạ phủ bên này, người như Trịnh gia gia không định làm gì sao?"
Trịnh Bình bất đắc dĩ đáp: "Hạ gia không ra tay, chúng ta nghiêm túc mà nói đều là binh tướng của Hạ gia! Hạ gia không muốn dính vào, vậy thì chúng ta phải nghe theo lệnh! Ta đồng tình với các ngươi, thế nhưng không có biện pháp giúp các ngươi, bao gồm cả lão Triệu, lão Hồ, người nhà của họ đều ở dưới kia, ngươi cảm giác bọn hắn không quan tâm sao?"
Trịnh Bình thở dài: "Hồ Bình, Triệu Minh Nguyệt đều là thân nhân của họ, họ quan tâm hơn bất cứ ai, nhưng mà Hạ Hầu gia không phát lệnh, vậy chúng ta không thể nhúng tay."
"Ngay cả người nhà mình đều không để ý, vậy còn có thể trông cậy bọn họ đi bảo vệ ai? Chư Thiên chiến trường còn cần phải đại chiến sao?" Tô vũ hỏi vặn lại.
"Cái này..."
Trịnh Bình nghèo nàn vốn từ, lúng túng nói: "Người nhà của ta ở đó, ta khẳng định sẽ lên, mấy người bọn hắn không dám thì ta cũng không có cách, thế nhưng người nhà của ta lại không ở dưới đó, ta ra sân quyết đấu sinh tử với bọn họ là không cần thiết, có đúng không?"
Tô Vũ nghe vậy liền vô cùng hối hận, sớm biết thế đã giật dây Trịnh Vân Huy đến đây, dĩ nhiên, đến đây cũng không dễ nói, một học viên dưỡng tính, sở sẩy liền sẽ bị giết chết.
Bên kia, Triệu tướng quân và Hồ tổng quản đều không lên tiếng.
Hai người lại nhìn về phía Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia cũng không lên tiếng, thấy hai người nhìn mình thì nhỏ giọng bảo: "Đừng nóng vội, Kim Vũ Huy... để cái tên này bức một thoáng xem thử còn thủ đoạn gì nữa không!"
Hai vị Triệu, Hồ liếc nhìn nhau, đành phải gật đầu.
Hạ Hầu gia không quản bọn họ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng Đại Hạ Văn Minh học phủ xa xa, lão già Vạn Thiên Thánh kia rốt cuộc bây giờ đang làm gì?
...
Cờ lớn dần dần hạ xuống, Triệu Minh Nguyệt đã ngăn cản không nổi nữa, miệng bà tràn đầy máu tươi, không ngừng bị trấn áp.
Nơi xa, Hồng Đàm hóa thân thành cự nhân, vẻ mặt khó coi.
"Chu Minh Nhân, ta cho ngươi mặt mũi, luận bàn với ngươi nãy giờ, ngươi xác định không nhường đường?"
"Ngươi thắng tự nhiên ta sẽ nhường ngươi!"
Chu Minh Nhân nhàn nhạt đáp lại, giờ phút này, mặt trời của ông ta hiện lên sáng chói, chiếu rọi trên người Hồng Đàm, hào quang lấp lánh, tấm khiên của Hồng Đàm không ngừng bị hòa tan!
"Các ngươi không phải là muốn nhìn xem liệu ta có tư liệu tấn cấp của sư phụ lưu lại hay không sao?"
"Ta nói cho các ngươi biết, không có, cũng không cần!"
"Con đường của người xưa chẳng qua là để tham khảo, nếu có thể theo con đường của người xưa thì sẽ bước vào vô địch ư?"
Hồng Đàm khẽ quát một tiếng, "Chu Minh Nhân, ngươi đừng hối hận!"
Dứt lời!
Hồng Đàm bạo hống một tiếng, tấm khiên và trường kiếm bỗng nhiên bắt đầu dung hợp, một thanh trường kiếm mới cấp tốc sinh ra!
"Các ngươi không phải muốn xem sao?"
"Vậy ta cho các ngươi xem!"
"Hợp!"
Ông gầm lên giận dữ, hai kiện binh khí trong nháy mắt dung hợp làm một thể!
Giờ khắc này, một cỗ ý chí lực cực kỳ cường hãn từ trên người Hồng Đàm bạo phát ra!
"Nếu muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Ông cầm cự kiếm, kiếm như nhật nguyệt, hào quang lấp lánh, ầm ầm một tiếng, kiếm còn chưa rơi, mặt trời trên không đã vỡ nát, Chu Minh Nhân ho ra máu, cấp tốc thu hồi mặt trời, đó là Chủ Thần văn của ông ta!
Cột đá bị đập tan, sóng lớn bị phá diệt!
Thiên băng địa liệt!
"Kim Vũ Huy, ngươi đang tìm cái chết!"
Hồng Đàm không quản Chu Minh Nhân đang cấp tốc trốn chạy, thân ảnh ông xuyên phá hư không, chóng vánh xuất hiện tới chỗ đám người Liễu Văn Ngạn, một kiếm chém xuống!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, cờ lớn tan biến, xuất hiện trong tay một vị lão giả, trong bóng tối, lão giả cầm cờ lớn vội vàng ngăn cản, xoạt một tiếng, cờ lớn lại bị xé nát.
Lão giả đổ máu, liên tục rút lui về sau.
Thân thể Hồng Đàm giờ phút này to như ngọn núi nhỏ, ông lại tiến lên, một kiếm chém xuống!
Vẻ mặt Kim Vũ Huy khó coi, quát lớn: "Chu Minh Nhân, cùng tiến lên!"
Bên kia, Chu Minh Nhân cũng không chần chừ, cấp tốc phá không mà tới, trên tay lại xuất hiện mặt trời, một chưởng vỗ đến!