Trường thương như rồng, Hạ Vân Kỳ vây nhốt một vị Sơn Hải thất trọng lại vẫn trấn áp thô bạo một vị Sơn Hải cảnh khác, đang đè ép đối phương mà đánh.
Mà Hồ Bình thì đang chống lại Đan Thiên Hạo, cái gã này cũng đã là Sơn Hải cửu trọng, bà không nói nhiều, một thanh trường kiếm của bà huyền diệu như không, dưới đêm tối kiếm khí như sương, tung hoành tứ phía.
Binh khí của hai vị này không phải văn binh bình thường!
Tô Vũ thấy được bóng dáng của thần văn chiến kỹ, từng viên thần văn lấp lánh.
Rõ ràng đều là cường giả công sát!
"Hổ Vưu, giúp ta giới thiệu một chút về họ đi..."
Tô Vũ nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, hắn muốn biết những người tới đây hôm nay là ai.
Hắn hiểu biết quá ít, không biết về các vị Sơn Hải.
Hạ Hổ Vưu là con trai của Phủ chủ, hầu như đều có ấn tượng đối với Sơn Hải, dù cho chưa thấy qua thì chắc chắn cũng từng điều tra tư liệu của bọn họ.
Hạ Hổ Vưu cũng không phản bác, thấp giọng nói: "Ngô Nguyệt Hoa Các lão thì ngươi biết rồi, người đang giao thủ với bà rồi bị đè lên đánh chính là Cửu Thiên học phủ Thang Vân Phi!"
"Bên kia..."
Hạ Hổ Vưu chỉ về một phía, chỉ thấy nơi xa là một vị trung niên tráng hán, giờ phút này ông cưỡi trên một con mãnh hổ, dũng mãnh vô cùng, cầm trong tay đại kích, đánh cho nam tử đối diện không ngừng bay ngược ra.
"Vị cưỡi hổ chính là Hạ Kỳ Các lão của Thuần Thú hệ, người của phe các ngươi, đối diện là Cửu Thiên học phủ Khâu Vân Hoa Các lão..."
"Bên kia..."
Tô Vũ lại nhìn sang một vị lão giả, bốn phía nổi lên lơ lửng vô số thần phù, có băng sương, có kiếm khí, có lôi đình...
"Đó là Phạm Cẩn Các lão của Thần Phù hệ, cũng là người của các ngươi, đối thủ của ông ấy là Vương Minh Các lão của Vấn đạo học phủ..."
...
Hạ Hổ Vưu nhận mặt hầu hết cường giả nơi đây.
Sơn Hải rất nhiều!
Đến từ các nơi đều có!
Đa thần văn nhất hệ bên này cũng có không ít cường giả, chỉ là trong học phủ thôi liền có 4 vị Các lão tham dự, không tính mấy người Hồng Đàm, cộng thêm 3 người họ thì trong học phủ đã có 7 vị Sơn Hải cảnh gia nhập chiến đấu.
Mà ngoài học phủ, Cửu thiên, Vấn đạo học phủ đều có Sơn Hải Các lão đến giúp, cũng có Sơn Hải cảnh phe kẻ địch xuất hiện, người của kẻ địch cực kỳ nhiều.
Giờ phút này, nơi đây đã tụ tập trên 20 vị Sơn Hải!
"Đó là Đan Thiên Hạo, viện trưởng của Thần văn học viện thuộc Đại Chu Văn Minh học phủ, Sơn Hải cửu trọng..."
Hạ Hổ Vưu không khỏi nhấn mạnh giới thiệu về Đan Thiên Hạo, "Gã có một cháu trai, chính là yêu nghiệt của Đại Chu phủ trong miệng mọi người, trong vòng nửa năm thì vị ấy đã tiến cấp Đằng Không! Bất quá cháu trai gã không có nhiều quan hệ với gã, y là đệ tử cuối cùng của phủ trưởng Đại Chu Văn Minh học phủ, Chu Phá Long, do một tay ông ấy dạy dỗ!"
Tô Vũ gật đầu, hắn đã sớm nghe vị thiên tài của Đại Chu phủ có ông nội là nghiên cứu viên cao cấp, thì ra chính là người này!
Hắn đều đã nhớ kỹ mặt mũi bọn họ.
Tô Vũ nói khẽ: "Có vài người hình như không thù không oán với hệ bọn ta, vì sao họ lại muốn tham dự vào?"
"Lợi ích!"
Chỉ đơn giản như vậy!
Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng đáp: "Thần văn của Ngũ Đại, ai mà không muốn xem? Ai mà không muốn có? Đại Chu phủ biểu hiện ra tư thái này, thậm chí cho mời người đến, những người kia muốn lấy lòng Chu Phá Long chứ không phải là vì ích lợi của chính mình..."
"Lấy lòng?" Tô Vũ nhíu mày, "Không sợ đắc tội Hạ gia à?"
Hạ Hổ Vưu suy nghĩ một chút, cẩn thận nói ra phán đoán của mình: "Không sợ, bởi vì Văn Minh sư chủ yếu dựa vào Cầu Tác cảnh, nói như vậy, chiến tranh đạo của Hạ gia thuộc về đỉnh phong! Đại Hạ vương cùng Hạ phủ chủ đều trực tiếp đi theo chiến tranh đạo, tại Cầu Tác cảnh, Hạ gia không mạnh, phủ trưởng Hạ Trường Thanh và ông chú Hạ Vân Kỳ hệ nhà các ngươi chính là đỉnh phong của bên này rồi."
Giờ khắc này, Tô Vũ mơ hồ giống như đã có chút hiểu rõ!
Hắn lại hỏi: "Đại Chu vương là cường giả của Cầu Tác cảnh?"
"Đúng vậy!" Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Ngươi cuối cùng đã hiểu rồi đó. Văn Minh sư thật ra là lấy Đại Chu phủ vi tôn, nhất là bên chỗ Đại Chu phủ, Chu Phá Long phủ trưởng có thể sẽ tấn cấp vô địch, trở thành nhân vật đứng đầu Cầu Tác cảnh kế tiếp!"
Tô Vũ đã hiểu!
Khó trách, dù cho là ở địa bàn của Hạ gia, những người này tuân thủ quy củ Hạ gia nhưng đồng thời cũng dám nhúng tay vào chiến đấu, bởi vì kẻ mà Văn Minh sư dựa vào nhất, kỳ thật không phải là Hạ gia.
Trái lại, Hạ gia còn cần dựa vào Văn Minh sư.
Trấn Ma quân, Long Võ vệ, đều cần rất nhiều Văn Minh sư.
"Hạ gia quản không được bọn họ sao?"
"Quản được!" Hạ Hổ Vưu thở dài, "Làm sao có thể không quản được, vậy ngươi cũng quá coi thường Hạ gia! Bất quá dựa theo ước định của Hạ gia cùng Văn Minh sư năm đó, nếu không vào trong quân thì Hạ gia cũng sẽ không quá quản bọn họ. Văn Minh sư đều tương đối để ý đến tự do... Nhân tài lưu động cũng rất bình thường, nếu họ thật sự chạy tới Đại Chu phủ, chúng ta cũng không thể làm gì, dĩ nhiên, dưới tình huống bình thường mà phải ly biệt quê hương thì cũng không có gì tốt."
Tô Vũ gật gật đầu, không hỏi nữa.
...
Bên trong chiến khu vẫn là tình cảnh sát khí ngút trời!
Tô Vũ kỳ thật không nhìn thấy gì, cùng lắm chỉ thấy một ít bóng dáng thoáng ẩn thoáng hiện.
Liễu Văn Ngạn vẫn đứng yên tại chỗ, bên người ông đã không còn Sơn Hải thủ hộ, chỉ có vài vị Lăng Vân vừa mới tới, cảnh giác bảo vệ cho ông.
Liễu Văn Ngạn nhìn thoáng qua bốn phía, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta vẫn là một câu cũ, thần văn chưa cụ hiện ra, nếu có thể thì hậu duệ của những người năm đó theo sư phụ ta chết trận đều có thể quan sát, những người khác thì không được!"
"Mộ của Trương Nhược Lăng các ngươi nhất định muốn đào sao? Ta sẽ dời mộ phần về Nam Nguyên, không trở lại Đại Hạ phủ nữa, thế nào?"
"Cụ hiện không được?" Có người quát lạnh: "Hạ Vân Kỳ cùng Hồ Bình đã xuất hiện, bọn hắn đều có thể cụ hiện mà chỉ mỗi ngươi không được? Liễu Văn Ngạn, ngươi quá ích kỷ! Thần văn của Ngũ Đại không phải của riêng ngươi mà là của mọi người!"
"Không sai, năm đó vì Ngũ Đại mà Văn Minh sư thương vong vô số, Liễu Văn Ngạn ngươi lại độc chiếm thần văn của Ngũ Đại, chúng ta không phải không cho ngươi thời gian, trọn vẹn 50 năm, đến hôm nay mà ngươi còn kiếm cớ!"
Vô số vị cường giả Sơn Hải cảnh gầm thét!
Liễu Văn Ngạn bình tĩnh nói: "Thần văn đích thực không phải của một mình ta, thế nhưng... Có vài người cũng không có tư cách nói lời này! Bạn bè mà năm đó sư phụ ta mang đi lưu lại hậu duệ không nhiều, một đám người bọn ngươi tên nào bảo là sư huynh, tên kia nói là sư đệ, quan hệ bắn đại bác cũng không tới thì có tư cách gì nói lời này?"
"Bọn hắn không có tư cách, ta thì sao?” Có người phẫn nộ quát: "Năm đó cha ta theo Ngũ Đại chết trận, thậm chí thần văn truyền thừa đều không phải là lưu cho ta mà là để lại cho thứ được gọi là thiên tài, cha ta chết tại Đại Hạ Văn Minh học phủ của các ngươi, ai biết thật hay giả!"
Liễu Văn Ngạn nhận ra người vừa lên tiếng, khẽ thở dài: "Tề huynh, năm đó Tề thúc trọng thương ngã gục, chờ khi báo được cho ngươi thì Tề thúc đã không chịu nổi, cho nên lựa chọn Lưu Nhiễm để truyền thừa thần văn, Lưu Nhiễm đã qua đời..."
Trong bóng tối, người kia lại quát: "Ta không cần nghe mấy thứ này! Lưu Nhiễm đã chết, ta cũng khinh thường đi đào mộ hắn, cứ để thần văn của cha ta an nghỉ dưới mặt đất, ta chỉ muốn biết, ta có tư cách nhìn tư liệu nghiên cứu mà năm đó cha ta để lại hay không? Tư liệu Ngũ Đại tấn cấp vô địch rốt cuộc là ở đâu? Cha ta năm đó cũng hao phí vô số tâm huyết, đi theo Ngũ Đại cùng nhau nghiên cứu, kết quả cha ta chết trận nên hết chuyện của chúng ta rồi?"
Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: "Sư phụ ta thật sự không để lại bất luận tư liệu gì, điểm này người ngày đó thấy đều biết, chỉ có một ít tư liệu không quá quan trọng cũng không hoàn chỉnh, ví dụ như là về thần văn dung hợp. Cho nên sau này Hồng Đàm công khai ra ngoài Hệ dung hợp thần văn, là Hồng Đàm tự mình mở rộng về sau nên mới hình thành..."
Tư liệu nghiên cứu mà Ngũ Đại lưu lại cơ hồ đều đã công khai.
Thần văn dung hợp trước mắt cũng tính là một thành quả nghiên cứu cực kỳ trọng yếu, năm đó Hồng Đàm trực tiếp công khai ra ngoài, chẳng qua là kỹ thuật dung hợp quá khó khăn, cuối cùng lại bị niêm phong, rất nhiều cường giả đều biết.