Tô Vũ vẫn thản nhiên, không chút e ngại, "Hạ lão sư mở miệng câu trước là quy củ, câu sau là quy tắc, câu nữa là quân pháp, chẳng lẽ y không biết thua thì phải nhận nợ! Thua không trả tiền, loại người này cũng xứng làm lão sư sao? Loại người này có thể nói ta không tôn trọng sư trưởng? Học sinh mới của y vừa vào học, ta cảm thấy hẳn là không có tiền, thế thì không phải nên do làm lão sư chi tiền hay sao?"
"Đã bắt lỗi quy củ thì tất cả mọi người đều phải tuân theo, bằng không, phạt công huân của ta và lão sư, y lấy đâu ra tư cách? Cũng bởi vì... đây là Đại Hạ phủ ư?"
Giọng Tô Vũ đột nhiên cất cao!
"Đại Hạ phủ là có thể không có quy củ à?"
"Đại Hạ phủ, nên người của Hạ gia liền có thể không kiêng nể gì cả?"
"Đại Hạ vương, Hạ phủ chủ đều phải tuân theo quy củ, Hạ Hầu gia buôn bán đều phải nộp thuế, vậy Hạ Ngọc Văn chẳng lẽ liền có thể hoành hành bá đạo?"
"..."
Vì 10 điểm công huân, Tô Vũ chỉ thiếu chút nữa là nói Hạ Ngọc Văn làm người cũng không xứng!
Chu Bình Thăng nổi nóng, quát: "Ta trả cho ngươi!"
"Ngươi ư?"
"Chu quán trưởng, ngươi là cha của Hạ Ngọc Văn hay là con của y?"
"... Câm miệng!"
Chu Bình Thăng giận dữ mắng.
Tô Vũ đạm mạc nói: "À, vậy chắc là quan hệ thầy trò? Bằng không, ngươi dựa vào cái gì thanh toán thay y? Nếu đúng thế thì ngươi cứ đưa ta, Chu quán trưởng nguyện ý trả thì ta cũng nguyện ý tiếp nhận!"
Nổi nóng!
Phẫn nộ!
Cái tên Tô Vũ này, không những công phu cứng rắn mà miệng lưỡi cũng không kém.
Đây không phải là muốn ép Hạ Ngọc Văn tự mình đến đưa công huân cho hắn thì hắn mới bỏ qua sao?
Mà đúng lúc này, một cái hộp ngọc bay tới!
Bịch một tiếng, rớt vào trong võ đài!
"Cho ngươi!"
Giọng Hạ Ngọc Văn bình tĩnh, xa xa truyền đến, "10 giọt Nguyên Khí dịch, đã đủ chưa?"
Hộp ngọc, khảm khắc vào mặt đất.
Con ngươi trong mắt Tô Vũ hơi co lại!
Lôi đài này, hắn và Chu Hạo đấu thành như thế mà cũng chỉ là lưu lại một chút ấn ký, Hạ Ngọc Văn cách không quăng một cái hộp ngọc tới thế mà trực tiếp đánh xuyên mặt đất!
Rất mạnh!
Sau một khắc, Tô Vũ cười nói: "Đủ rồi! Bất quá, quy củ của học phủ, không phải học viên khiêu chiến mà ác ý phá hư lôi đài thì phải phạt! 100 điểm công huân, hình như là thế, Hạ lão sư, còn mời ngài giao tiền thêm một lần nữa!"
Hắn nhìn về phía Lưu Hồng, cười nói: "Lưu lão sư làm trọng tài, ngài chẳng lẽ không hiểu chút quy củ nào sao? Như thế mà cũng có thể làm trọng tài à? Quy củ của học phủ chính là bị một số người không tuân theo quy củ, không hiểu quy củ phá hỏng!"
Lưu Hồng nhịn không được đi lên, chậm rãi nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, ta vẫn là lần đầu tiên làm trọng tài, không hiểu rõ lắm! Hạ huynh, vậy thì ngươi mau trả công huân, đừng phá hư quy củ, ta không tiện ăn nói đâu."
"..."
Trên đài dưới đài, đều có chút xấu hổ nho nhỏ.
Hạ Ngọc Văn ném hộp ngọc, trực tiếp khảm nạm xuống đất rõ ràng chính là vì để nhục nhã chấn nhiếp Tô Vũ, kết quả... kết quả lại lúng túng rồi!
Phá hư lôi đài thì bị phạt công huân!
Học viên giao chiến phá hư không sao, trên thực tế cũng rất khó phá hư, quy củ này đã rất nhiều năm không ai dùng!
Tô Vũ hỗn đản này không tu luyện à?
Ngày ngày không có việc gì lại đi nghiên cứu quy tắc của học phủ?
Nơi xa, Hạ Ngọc Văn không lên tiếng, không biết là tức giận hay là vì không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, lại có them một hộp ngọc bay tới.
Không có tiếng động!
Hạ Ngọc Văn lần này không lên tiếng, Lưu Hồng cười ha hả bắt lấy hộp ngọc, cười nói: "Việc này đến đây chấm dứt, Tô Vũ, ngươi còn khiêu chiến nữa không?"
Tô Vũ mỉm cười, cúi người đập nát hộp ngọc, lộ ra 10 giọt Nguyên Khí dịch bên trong.
Hắn tùy ý thôn phệ một giọt, xong xuôi Tô Vũ mới cười đáp: "Dĩ nhiên!"
Nói xong, hắn nhìn về hướng bia thủy tinh Bách Cường.
Rồi hắn lại nhìn xuống phía dưới, chậm rãi lên tiếng: "Các vị học trưởng xếp hạng trước ta, không biết có vị học trưởng nào có thể cho ta chút ân tình được không. Hôm nay Tô Vũ không muốn đánh với người không thuộc Đơn thần văn hệ, mong rằng các vị học trưởng giơ cao đánh khẽ, để cho ta có cơ hội lãnh giáo thực lực của cường giả của Đơn thần văn hệ đằng trước!"
Nghe vậy, dưới đài bỗng có thanh niên giơ tay lên: "Để ta! Ta xếp hạng 60, cao hơn ngươi một bậc, vừa vặn có cơ hội khiêu chiến học viên trong top 50, ta không phải đối thủ của Tô sư đệ, nếu là ngày thường cũng muốn lãnh giáo một chút, hôm nay thì thôi vậy, ta nhận thua cho!"
"Đa tạ Giang sư huynh giơ cao đánh khẽ!"
Tô Vũ rất khách khí, khẽ khom người với đối phương, mỉm cười nói: "Chờ ta đánh tàn phế vài vị học trưởng Đơn thần văn hệ bên trên xong, sư huynh có thể tiến lên mấy bậc rồi, cũng sẽ không khiến sư huynh tụt hạng đâu, ít nhất sẽ đánh tàn một vị, sư huynh cứ yên tâm!"
"..."
Dưới đài, học viên họ Giang dở khóc dở cười, lời này không thể tiếp!
Đáp lời thì Đơn thần văn nhất hệ đại khái sẽ hận chết hắn.
Hắn nhận thua thì còn được, dù sao cũng là cho Tô Vũ cơ hội đi khiêu chiến, nhưng nếu đáp lời thì không được rồi.
"Người tiếp theo!"
Tô Vũ không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục điểm danh!
Trong đám người, một thanh niên tóc dài hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng, nhảy lên lôi đài!
"Tô Vũ, ta là..."
"Không cần giới thiệu, không muốn biết, trọng tài, có thể bắt đầu rồi!"
"Ngươi!"
Thanh niên tóc dài giận dữ, Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy thì tiếp tục, có thể kịp thời nhận thua! Bắt đầu!"
Vừa dứt lời, thanh niên tóc dài cấp tốc bóp nát một viên ngọc phù!
Ùng!
Một vòng bảo hộ bay lên!
Ý chí lực tiêu hao một chút, người này cũng không tới gần Tô Vũ mà liên tiếp lui về phía sau, Tô Vũ cứ yên lặng nhìn y, cũng không ra tay.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên tĩnh trở lại!
Tô Vũ không động đậy, đối phương bóp nát ngọc phù phòng hộ, cũng không động đậy.
Nhưng mà Hộ Thân phù ấy có hạn chế về thời gian.
Sự tình trở nên lúng túng rồi!
Y mong muốn điều khiển văn binh tập kích Tô Vũ, nhưng văn binh vừa ra liền có khả năng bị Phệ Hồn quyết ăn mòn, đốt cháy...
Nếu không xuất ra văn binh... vậy cũng chỉ có thể tiếp cận thân thể!
Cắn răng, y không thể chờ Hộ Thân phù mất đi hiệu lực, bằng không sẽ uổng phí, mà phía dưới còn có nhiều người đang nhìn!
Người này cấp tốc đánh tới hướng Tô Vũ, chuẩn bị cận thân tác chiến!
Còn về văn binh, hiện tại y quả thật không dám dùng ý chí lực, sợ bị Phệ Hồn quyết ăn mòn.
Tô Vũ vẫn không động đậy!
Hắn một mực yên lặng mà nhìn, nhìn tới mức trái tim người kia băng giá, nhưng bây giờ tên đã lên dây, không bắn ra không được!
Cắn răng, thanh niên tóc dài cấp tốc vọt tới!
Thân thể có chiến lực Vạn Thạch tứ trọng!
Không tính là yếu!
Người này cấp tốc giết tới, Tô Vũ vẫn bất động, y cũng mặc kệ, ngoan ác đánh ra một quyền về phía tay phải của Tô Vũ, vừa rồi cánh tay phải của Tô Vũ đứt lìa y đã thấy được, nơi này chính là nhược điểm của Tô Vũ!
Y đấm ra một quyền, đột nhiên, trong lòng kinh hãi!
Bên tai, truyền đến một tiếng than tiếc hận.
"Ngu xuẩn!"
Ầm ầm!
Một tiếng nổ đùng, khiếu huyệt nổ tung, phía sau y, Tô Vũ tung một kích《 Phá Thiên Sát 》thức thứ ba Toái Nguyên, trực tiếp đánh nát một khiếu huyệt của thanh niên tóc dài. Khiếu huyệt nổ tung, nguyên khí tràn lan, thanh niên tóc dài phun máu tươi, trọng thương ngã xuống đất!
Tô Vũ lắc đầu, thản nhiên nói: "Văn Minh sư không dùng ý chí lực, ngay cả huyễn cảnh của ta đều không phá được, thằng ngu nào cho ngươi chủ ý này vậy?"
Quá ngu!
Hộ Thân phù?
Không dùng ý chí lực?
Sau đó... bị ta dùng huyễn cảnh mê hoặc?
Không hiểu rõ logic của người này!
Tô Vũ nói lạnh nhạt, dưới đài, không ít người đỏ mặt.
Đệch!
Quên mất!
Chiến lực thân thể của Tô Vũ quá mạnh, rất nhiều người đều đã quên hắn là Văn Minh sư nắm giữ nhị giai thần văn!
Còn có nhị giai huyễn cảnh!
Thanh niên tóc dài cũng quên mất, y chỉ lo lắng về Phệ Hồn quyết, nên không dùng ý chí lực chiến đấu, mà là dùng thân thể tới gần, kết quả... bị trúng ảo giác!
Vốn dùng ý chí lực cũng đã khó đột phá huyễn cảnh rồi.
Kết quả là y còn không dùng, có thể thấy kết cục đã chú định, rất thê thảm!
Một khiếu huyệt bị Tô Vũ trực tiếp đánh nát, mặc dù còn có thể khôi phục nhưng khả năng mở lại khiếu huyệt này cũng khó khăn, không mất một hai tháng đừng hòng khôi phục!
Đánh nát khiếu huyệt của đối thủ xong, Tô Vũ đạp một cú rất mạnh, không chờ đối phương mở miệng đã đá ra!
Ầm ầm một tiếng, đập xuống dưới lôi đài.
"Học viên Đơn thần văn nhất hệ trong 50 vị trí đầu chỉ có đầu óc như vậy thôi sao?"
Tô Vũ nhíu mày, giống như hết sức nghi hoặc, khẽ lắc lắc đầu.
Gương mặt tỏ rõ sự tiếc hận!
Hắn nhìn về phía Chu Bình Thăng giống như đang nói, đầu óc thế này... thật sự có khả năng trở thành Văn Minh sư?
"Đáng chết!"
Đám Chu Bình Thăng nhíu chặt mày!
Phiền toái!
Nếu dùng ý chí lực, vậy thì phải cẩn thận bị Tô Vũ ăn mòn, đốt cháy.
Nếu không sử dụng, hắn tạo ra huyễn cảnh, trừ phi mạnh giống như Chu Hạo, nguyên khí cường đại đến mức có thể trực tiếp đánh tan huyễn cảnh, mà loại nguyên khí ấy thì Vạn Thạch tứ ngũ trọng thông thường không bạo phát ra được.
Đó là Thiên giai đỉnh cấp công pháp của một vị Thiên Quân cửu trọng tu luyện, cũng không phải rác rưởi!
"Người tiếp theo!" Tô Vũ thở dài, "Cho ta chút bất ngờ có được hay không?"