Ba người hàn huyên một hồi.
Chuyện lúc trước, cả ba đều không nhắc lại.
Những việc này cách bọn họ quá xa vời, nói ra cũng chẳng làm được gì.
Bạch Phong bỗng nghĩ tới điều gì đó, anh mở miệng hỏi: "Tiểu A Vũ, bảo ngươi nhắn cho sư bá, ngươi đã làm chưa?"
Tô Vũ lắc đầu.
Hắn nhiều chuyện lắm, đâu có thời giờ, đừng nói là Liễu lão sư mà đến cả Vạn phủ trưởng hẹn gặp hắn còn chưa đi cơ mà, hắn cứ cảm thấy lão đầu kia không có lòng tốt.
"Nhắn đi!"
Bạch Phong nói: "Thần văn của sư bá... Khụ khụ, ta rất nhớ sư bá, ngươi mời sư bá tới chỗ ta làm khách, hiểu chưa? Chẳng có chút lễ tiết nào cả, uổng công sư bá dạy ngươi đến mấy năm!"
Tô Vũ im lặng!
Ngài rõ ràng là muốn giải phẫu Liễu lão sư, đừng kiếm cớ.
Trần Vĩnh liếc Bạch Phong, lười phán xét, y đứng lên nói: "Ta phải về rồi, Gia Gia đang đợi, không chừng hiện tại nàng đang nóng ruột lắm, ta đi đây!"
Ngô Gia mang theo hơn 8000 điểm công huân, Trần Vĩnh biết tính tình của nàng, hiện tại chắc nàng đã cuống đến phát khóc, sợ bị cướp.
Quá nhiều!
Từ khi Ngô Gia nhập học đến bây giờ, nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
"Xong rồi ta sẽ chuyển điểm công huân ngươi..."
Tô Vũ vừa định làm đại gia một lần, hắn suy nghĩ một chút, thấy mình bây giờ hình như hơi thiếu điểm công huân, cười nói: "Vâng, sư bá, chuyển cho ta 5000 là được, còn lại là phí dịch vụ của ngài, có người chi trả thêm cho ta rồi."
"Ngươi thật là!"
Trần Vĩnh bật cười, y đã đoán được là ai.
Y suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ: "Hạ gia bên kia có thể tiếp xúc, thế nhưng không nên giao thiệp quá sâu!"
Y nhắc nhở: "Gần đây Hạ gia cũng không yên ổn, Hạ phủ chủ bế quan chuẩn bị tấn cấp Vô Địch, một khi hắn đột phá, sẽ tuyển lại Phủ chủ Đại Hạ phủ, ngươi phải biết rằng rất nhiều người sẽ tranh chức vị phủ chủ này!"
Trần Vĩnh nói: "Hạ Ngọc Văn là ứng cử viên mạnh nhất!"
"Hạ Ngọc Văn ư?"
Tô Vũ muốn nói lại thôi, lần trước Hồ Tông Kỳ có nhắc đến, nghĩ vậy, Tô Vũ bèn trầm giọng nói: "Sư bá, có người nói Chu Bình Thăng muốn thay thế ngài trở thành Quán trưởng. Mà vị trí phó Quán trưởng là cho Hạ Ngọc Văn."
"Hắn cút con mẹ nó đi!"
Bạch Phong bỗng nhiên giận dữ!
"Bảo sao những năm trước chẳng có gì, năm nay Đơn thần văn nhất hệ bỗng nhiên để mắt tới sư huynh, ra là vì cái này!"
Bạch Phong hừ lạnh một tiếng, giờ phút này anh cực kỳ tức giận, nghiến răng nói: "Hạ Ngọc Văn có dã tâm không nhỏ, lại không nhìn xem y có xứng làm Phủ chủ hay không!"
Tô Vũ nhìn về phía Bạch Phong.
Vị lão sư này của mình rất ít khi nổi giận, cùng lắm thì rung động một thoáng, ngẩn người một lúc, còn nổi giận thì gần như chưa từng thấy.
Giờ phút này, hình như anh thật sự tức giận.
Thấy Tô Vũ nhìn mình, Bạch Phong hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói: "Ta thừa nhận Hạ Ngọc Văn có thiên phú hơn người, thực lực cũng rất cường đại! Nhưng người này lòng dạ quá đen tối lạnh lùng, y mà làm Phủ chủ, Đại Hạ phủ nhất định sẽ loạn!"
Có vẻ anh biết chuyện gì đó nhưng lại không muốn nhiều lời, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư huynh, dù thật sự mất đi vị trí Quán trưởng, thì thà cho phế vật Chu Bình Thăng kia chứ tuyệt đối không thể để Hạ Ngọc Văn ra trận! Nghĩ đẹp thật, cũng không nhìn lại xem đức hạnh mình thế nào!"
Trần Vĩnh liếc mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hạ Ngọc Văn có thiên phú rất cao, thực lực cũng mạnh, y đã tiến vào Lăng Vân cảnh. Lúc trước y còn từng lôi kéo ngươi, sư đệ không cần căm thù y như vậy, người nào làm Phủ chủ Đại Hạ phủ cũng không quan hệ gì với chúng ta."
Bạch Phong nổi nóng: "Ta không phải người thua mà không chịu phục!"
Hai người đồng thời nhìn anh!
Bạch Phong tức giận: "Được rồi được rồi, ta đúng là thua không nổi đấy, tên vương bát đản Chiến Tranh học phủ kia đánh ta... Khụ khụ, thắng ta, mặc dù ta tức nhưng vẫn có thể khen gã một tiếng lợi hại! Hạ Ngọc Văn khốn kiếp kia lại không phải người tốt, lần trước tại chiến trường Chư Thiên, tên hỗn đản này dùng một đội hộ vệ trăm người làm mồi nhử thu hút cường giả vạn tộc, ta tận mắt nhìn thấy trăm hộ vệ chết sạch, tên hỗn đản này dùng mạng người để câu cá!"
Anh nói tiếp: "Khi ta chạy đến, thế mà tên kia còn trách ta đánh rắn động cỏ, mẹ nhà nó! Sau đó ta đi Trấn Ma quân kiện y, tên khốn kia lại còn nói đó là chấp hành nhiệm vụ bình thường, mẹ nó!"
Bạch Phong mắng liên tục! Hiển nhiên anh thật sự phẫn nộ.
Lấy một đội hộ vệ trăm người để câu cường giả vạn tộc, giờ phút này Tô Vũ còn chưa có khái niệm rõ ràng nhưng cũng cảm thấy khinh thường.
Hắn đang nghĩ ngợi, Bạch Phong bỗng nhiên lại nói: "Tô Vũ, ngươi nói xem, nếu đội hộ vệ trăm người kia do cha ngươi dẫn đầu, ngươi sẽ làm sao?"
Lời này vừa dứt, vẻ mặt Tô Vũ liền thay đổi!
Trước đó còn không có cảm xúc quá rõ ràng, trong chớp nhoáng ấy, hắn đã đỏ con mắt, cả giận mắng: "Cặn bã! Súc sinh! Loại người này mà xứng làm Phủ chủ ư? Giết cho chó ăn còn không đáng! Thứ súc sinh, y mà là người Hạ gia sao? Dư nghiệt Vạn Tộc giáo mới đúng!"
"Nếu gặp phải trực tiếp chém chết y!"
Bạch Phong nhìn về phía Trần Vĩnh, nhún nhún vai, thấy chưa.
Không phải ta ghen ghét, cũng không phải ta không phục.
Ngươi xem sư chất ngươi đi, bây giờ còn mắng nặng hơn ta kia kìa.
Tô Vũ hết sức phẫn nộ, sau phẫn nộ, hắn bỗng nhiên lạc lõng nói: "Vừa rồi khi lão sư nói y dùng trăm người làm mồi câu, kỳ thật ta không có cảm xúc gì quá lớn, thậm chí cảm thấy, nếu thật sự giết được một cường giả vạn tộc thì cũng đáng giá..."
Tô Vũ cảnh tỉnh bản thân: "Đến khi lão sư nói, trăm người này có thể do cha ta suất lĩnh, ta mới hiểu rằng, thường chỉ có người liên quan mới biết thống khổ. Nếu Hạ Ngọc Văn dùng trăm người này để giết được một vị vạn tộc Lăng Vân, về tới Đại Hạ phủ, người khác sẽ chỉ nói y anh minh thần võ, không ai để ý đến trăm vị quân sĩ bình phàm chết trận kia..."
Tô Vũ thở dài một tiếng. Giờ khắc này, hắn chợt cảm thấy có chút mờ mịt.
Hạ Ngọc Văn anh minh thần võ sao?
Có lẽ sẽ có người cảm thấy như vậy!
Suất lĩnh một nhánh hộ vệ trăm người, mình không trả bất cứ giá nào, lại chém giết được một vị Lăng Vân, bên quân đội có khen thưởng không?
Đại Hạ phủ có tuyên dương không?
Chỉ sợ biểu dương sẽ chiếm đa số!
Khi đó, ai còn cân nhắc đến trăm vị quân sĩ chết trận kia cơ chứ?
Bạch Phong nói Hạ Ngọc Văn lòng dạ tối tăm lạnh lùng, trước đó Tô Vũ còn cảm thấy anh ghen ghét người ta, bởi vì anh vẫn luôn bại bởi Hạ Ngọc Văn, nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy mình bái Bạch Phong làm thầy là không sai.
Tối thiểu thì lão sư mình không có trái tim lạnh lẽo như vậy.
Bằng không, anh sẽ không cần phải căm thù Hạ Ngọc Văn đến thế.
Anh từng bị một vị cường giả Chiến Tranh học phủ đánh, nhắc đến người này mà anh lại bội phục, Bạch Phong không phải người không thể chấp nhận thất bại.
Lúc này Trần Vĩnh cũng nghĩ lại bản thân một hồi.
Khi Bạch Phong nhắc đến chuyện này, y đã nghĩ thế nào?
Y có cảm thấy Hạ Ngọc Văn máu lạnh không?
Có lẽ... y cũng xem thường.
Trần Vĩnh thở dài nhìn về phía Bạch Phong và Tô Vũ, khẽ gật đầu, không nói gì.
Nếu là trước đây, y cảm thấy có thể tiếp xúc Hạ Ngọc Văn một chút, bây giờ lại nghĩ, chỉ sợ chuyện này không thích hợp.
Bạch Phong và Tô Vũ rõ ràng đều sẽ không có tiếng nói chung với Hạ Ngọc Văn, có lẽ sau này bọn họ sẽ thay đổi, mà giờ phút này còn chưa thể thay đổi.
Bọn họ vẫn còn một trái tim ấm áp!
"Ta về đây, Hạ Ngọc Văn sắp trở về rồi, dù không vừa lòng với y thì cũng chớ trêu chọc y, sư đệ, ngươi mới Đằng Không, đừng quên!"
Bạch Phong hừ một tiếng!
Đằng Không thì làm sao?
Chờ thiên phú thần văn của ta thành công, Lăng Vân ta cũng trảm!
Tô Vũ suy đoán, có phải Hạ Ngọc Văn đã có giao dịch gì với Đơn thần văn nhất hệ hay không, bằng không tại sao Đơn thần văn nhất hệ lại xông pha chiến đấu vì y?
Nếu vậy, phủ trưởng Hạ Trường Thanh thì sao?
Hình như vị này là trưởng bối cùng chi mạch của Hạ Ngọc Văn.