Tô Vũ cười vang: "Còn ý chí chi văn, mọi người tự đòi đi, ta sẽ không nhúng tay! Việc suy luận《 Phệ Hồn quyết 》còn cần ta tham dự công tác thí nghiệm hậu kỳ, đúng rồi, cám ơn 4 vạn điểm công huân của các ngài, mặc dù chúng ta chỉ nhận được một nửa nhưng thế cũng đủ rồi, việc suy luận《 Phệ Hồn quyết 》không thiếu công lao của khoản tiền tài trợ này, nếu không đúng là khó mà thành công!"
Tô Vũ tiêu sái rời đi!
Trần Vĩnh yên lặng đi theo, giờ khắc này y giống như trở thành học sinh của Tô Vũ, theo sau bảo hộ hắn.
Toàn trường tĩnh lặng!
Sau đó, Trịnh Vân Huy bỗng nhiên quát: "《 Phệ Hồn quyết 》 có thể làm nguyên khí biến dị ư?"
"Đúng!"
Tô Vũ không quay đầu lại, trả lời.
"Khai bao nhiêu khiếu?"
"36 khiếu huyệt, không nhiều, trong đó khiếu huyệt trùng hợp gần một nửa."
"Nghĩa là chỉ cần mở thêm khoảng 18 cái đúng không?"
"Đúng!"
Trịnh Vân Huy biến sắc, gã không nói gì nữa, co cẳng liền chạy!
Về nhà! Tìm lão gia tử đi!
Biến dị nguyên quyết có thể làm nguyên khí biến dị, nhằm vào ý chí lực, má, nguyên quyết này tốt thật!
Khai khiếu ngoài định mức không đến 20 cái, mặc dù khó khăn, nhưng đối với thiên tài mà nói đây là cơ hội lớn để gia tăng thực lực, giúp bọn họ có nhiều thủ đoạn để đối phó với Văn Minh sư hơn!
Trong đám người, mấy người yên lặng rời đi.
Có vài người báo cho phụ huynh, có người đi thông tri thế lực sau lưng.
Đây quả thật là một cơ hội to lớn.
Đám người Chu Minh Nhân cũng sáng mắt, bọn họ nhìn ra được ý tứ của Tô Vũ, sớm không ra muộn không ra, hiện tại ban bố rõ ràng là muốn đưa đa thần văn nhất hệ vào tầm ngắm của đại chúng!
Hắn lo lắng bị trả thù sao?
Mấy người Chu Minh Nhân không lên tiếng.
Trả thù... sau này rồi tính.
《 Phệ Hồn quyết 》 xuất hiện nhất định sẽ khiến trung tâm nghiên cứu Văn Đàm trở thành tiêu điểm, mấu chốt là công pháp này truyền bá ra ngoài sẽ có ảnh hưởng lợi và hại như thế nào?
Còn có, những người còn ở lại phải giải quyết ra sao?
Chu Minh Nhân vừa muốn mượn cơ hội này để rời đi, trong đám người, một tiểu cô nương rụt rè nói: "Chu phủ trưởng, ta muốn ba quyển ý chí chi văn, ta đã thắng ba lần, Tô Vũ cho ta thắng 10 lần, ta không đáp ứng..."
Tiểu cô nương lộ vẻ sợ hãi, thấy Chu Minh Nhân nhìn nàng, nàng sợ muốn khóc, nhát gan nói: "Đây là chính ta thắng được, cha ta không cho điểm công huân, nhưng cha ta muốn ta mạnh lên. Ta chỉ có 3 điểm công huân, trả hết rồi. Chu Gia Gia, ngài muốn quỵt nợ sao?"
Chu Minh Nhân nhìn nàng, cảm thấy hơi quen mắt.
Có nghiên cứu viên cấp tốc truyền âm nói: "Con gái của Kỷ thự trưởng Dục Cường thự, Kỷ Tiểu Mộng, con út!"
Chu Minh Nhân nhớ ra rồi!
Con gái lúc tuổi già, con gái duy nhất, năm đó khi cô bé lên mười, lão gia hỏa kia mời cường giả bốn phương tổ chức sinh nhật cho cô bé! Ưu ái hơn mấy đứa con trai nhiều lắm!
Hóa ra là nha đầu này!
Chu Minh Nhân đau đầu, đồ hỗn trướng, Tô Vũ... hèn mạt!
…
Khu lôi đài thế nào, Tô Vũ không quản nữa.
Hắn nhanh chóng trở về trung tâm nghiên cứu.
Trần Vĩnh không nói một lời đi theo hắn, đi một hồi, cách xa bên kia, Trần Vĩnh trầm giọng nói: "Hôm nay xem như chính thức vạch mặt!"
Tô Vũ quay đầu nhìn sư bá, nói khẽ: "Sư bá, ngài cảm thấy chúng ta cần ngủ đông nữa không?"
"Không phải ngủ đông. Thật sự là thực lực không bằng người ta."
Trần Vĩnh thở dài.
Tô Vũ gật đầu, vừa đi vừa nói: "Ta biết, nhưng không phản kích, bọn họ sẽ ngày càng quá phận, nếu tiếp tục như thế, chúng ta sẽ thật sự xong đời! Thừa dịp Trịnh Ngọc Minh bị phủ trưởng đánh trọng thương, Đơn thần văn nhất hệ cố kỵ nhiều, giờ phút này phản kích là cơ hội tốt nhất!"
Trần Vĩnh muốn nói lại thôi, mãi sau mới nói: "Phải tìm sư tổ ngươi về mới được."
Nhắc tới chuyện này, Tô Vũ cũng buồn bực: "Tại sao sư tổ chưa về?"
Không có Sơn Hải làm chỗ dựa, cứ cảm thấy trong lòng không vững vàng.
"Còn không phải vì sư phụ ngươi à!"
Trần Vĩnh cũng bất đắc dĩ, "Chiến trường chư Thiên xuất hiện một chủng tộc mới, hành tung bất định, sư tổ ngươi đến đó tìm kiếm, ai biết đi đâu. Máy thông tin không dùng được ở đó, cách lối đi một cái thế giới lận. Lúc trước sư phụ ngươi giật dây sư tổ ngươi đi tìm, bằng không chưa chắc sư tổ ngươi đã đi."
Trần Vĩnh lại hỏi: "Chuyện《 Phệ Hồn quyết 》 là thật hay giả?"
"Thật!"
Tô Vũ gật đầu: "Bằng không ta cũng không dám tuyên bố trước mặt mọi người, hiện tại chỉ hi vọng bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, dù sao học phủ cũng không chỉ có đám Đơn thần văn hệ bọn họ, vẫn còn nhiều phe phái khác."
Tô Vũ lại nói: "Sư bá, ta cảm thấy bọn họ không có gì đáng sợ, mặc dù tại học phủ thực lực Đơn thần văn nhất hệ rất mạnh, nhưng ta cảm thấy thực lực những phe khác cũng không yếu, bọn họ lại không thể một tay che trời."
Hắn cảm thấy không cần lo lắng quá mức. Cũng không phải Đơn thần văn hệ đương gia làm chủ.
Trần Vĩnh do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ngươi sai rồi! Tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, Đơn thần văn hệ không thể đương gia làm chủ, nhưng tại những học phủ khác, rất nhiều cường giả Đơn thần văn hệ đều là phủ trưởng!"
"Đơn thần văn hệ không chỉ đặc biệt ở học phủ chúng ta, mà là cả Nhân Cảnh!"
Trần Vĩnh thở dài: "Đồng dạng, đa thần văn hệ cũng không phải chỉ có chúng ta, mà là đa thần văn nhất hệ của cả Nhân Cảnh! Xét trong toàn bộ Nhân Cảnh, mấy chục năm qua, tu giả đa thần văn nhất hệ chỉ sợ không đến ngàn người, trên thực tế nếu có 500 người đã là tốt rồi! Mà Đơn thần văn nhất hệ chỉ trong học phủ chúng ta đã có trên vạn người, đừng nói là cả Nhân Cảnh!"
Tô Vũ cau mày: "Những phái hệ khác cũng sinh tồn rất tốt, có phe phái khác người còn ít hơn chúng ta, vì sao nhất định phải nhằm vào chúng ta?"
Nghe sư bá nói vậy, có vẻ là hiện trạng không chỉ ở một nơi!
Mà là cả Nhân Cảnh đều đang gạt bỏ đa thần văn nhất hệ!
Bọn họ muốn làm gì?
Trần Vĩnh yên lặng.
Tô Vũ thấy thế thì nhíu mày, chẳng lẽ trong đó có bí mật gì không thể nói ư?
Trần Vĩnh trầm mặc một hồi, mở miệng: "Đến trung tâm nghiên cứu rồi nói, gọi lão sư ngươi ra, cùng nói luôn!"
"Vâng!"
...
Mấy phút đồng hồ sau, hai người về tới trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Khi Bạch Phong bị kéo ra khỏi phòng thí nghiệm, anh còn đang hồ đồ.
Lại thế nào nữa?
"Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?"
"..."
Trần Vĩnh đồng tình nhìn anh, người làm lão sư như ngươi cũng chỉ có quyền biết sự việc sau cùng.
Tô Vũ nhanh chóng báo cáo trước: "Lão sư, hôm nay ta đi kiếm tiền, kiếm được mấy ngàn điểm công huân lận!"
Ánh mắt Bạch Phong sáng lên!
Lại kiếm được tiền à?
Sau đó, vẻ mặt anh tối đen, "Kiếm thế nào? Lại lừa gạt ai?"
"..."
Tô Vũ giải thích: "Không, là ta luận bàn nhận thua, sau đó kiếm được."
Bạch Phong mờ mịt, hỏi lại: "Đánh giả thi đấu à?"
Anh gật đầu nói: "Không tệ! Lão sư ngươi năm đó cũng từng giả thi đấu, thời điểm Bách Cường bảng tranh bá, có mấy tên dùng tiền hối lộ ta để tăng lên mấy hạng, ta đánh giả thi đấu nhưng không kiếm được nhiều, ai muốn đánh giả thi đấu với ngươi mà cho nhiều như vậy?"
Lịch sử đen!
Trần Vĩnh đứng một bên đổi sắc mặt, nhịn không được mắng: "Mấy năm trước ngươi đánh giả thi đấu trên Bách Cường bảng ư?"
Bạch Phong nói một cách đương nhiên: "Làm sao vậy? Ta không có tiền tu luyện, đánh mấy lần giả thi đấu thì làm sao, sư huynh đừng cổ hủ như vậy chứ!"
"..."
Trần Vĩnh cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ra là không phải chỉ Tô Vũ mới chơi trò đánh giả thi đấu, mà trước đó Bạch Phong sớm đã có tiền án tiền sự rồi.
Haizzzzz!
Y chỉ có thể thở dài!
Tô Vũ vội ho một tiếng, cười cười thuật lại: "Đúng vậy, lão sư, ta cũng đánh giả thi đấu, thua hơn tám nghìn lần..."
Bạch Phong nhìn hắn!
Tiểu tử, ngươi vừa thốt ra lời ấy, ta liền cảm thấy lại có đại sự xảy ra rồi.
Trong tình huống nào mới có thể thua hơn tám nghìn lần?