Lại một cuộc chiến nữa bắt đầu!
Lần này, Tô Vũ hoàn toàn cải biến đấu pháp.
Mãnh liệt!
Cương mãnh chân chính!
Như ngày hắn đối phó với Hoàng Khải Phong, Tô Vũ không lấy văn binh ra, ý chí lực cố thủ biển ý chí, cuộc đấu vừa bắt đầu, hắn đã triển khai toàn bộ khiếu huyệt, tiến lên công kích!
Nhanh!
Tốc độ nhanh, ra chiêu nhanh, đấu pháp vô cùng cương mãnh.
Giờ khắc này không ai cảm thấy hắn là Văn Minh sư, hắn phải là bạo đồ của Chiến Tranh học phủ mới đúng!
Không đến một phút đồng hồ, không ít người kinh hô một tiếng!
Tô Vũ mặc kệ một thanh tiểu đao xuyên thấu xương bả vai, tay phải hắn bắt lấy Hồ Vũ, trước khi gã hô nhận thua Tô Vũ đã đá ra một cước, ầm một tiếng, một cước này đánh gãy hơn mười căn xương sườn của Hồ Vũ!
Máu chảy xuống từ bả vai nhuộm đỏ quần áo, Tô Vũ giống như không biết đau đớn, hắn mặc kệ đao nhỏ chém ra một vết thương sau lưng, đạp xuống một cước!
Rắc một tiếng, hắn đạp gãy rất nhiều căn xương sườn của Hồ Vũ.
Một cước đá ra, bịch một tiếng, Hồ Vũ bị đạp xuống khỏi lôi đài.
Tô Vũ tiện tay nắm này thanh đao nhỏ của Hồ Vũ, hắn cười cười, tùy ý ném xuống bên cạnh Hồ Vũ, hắn hơi hoạt động bả vai, cười nhạt nói: "Học phủ luận bàn quá hòa khí, đáng lẽ nên trực tiếp chặt đứt cánh tay của ta, chỉ đâm xuyên thôi thì quá coi thường Tô Vũ ta rồi!"
"..."
Toàn trường im lặng!
Một vài nữ học viên lộ vẻ không đành lòng, trước đó luôn cảm thấy Tô Vũ nhu hòa, nhưng hôm nay bọn họ lại được chứng kiến sự cuồng bạo và tàn nhẫn của hắn.
Lần trước đối phó Hoàng Khải Phong thế nào, hôm nay cũng là như thế.
Không những tàn nhẫn đối với kẻ địch, Tô Vũ cũng tàn nhẫn với chính mình.
Sắc mặt một vài học viên Bách Cường hoàn toàn trở nên ngưng trọng.
Bọn họ từng cảm thấy Tô Vũ không có kinh nghiệm, mạnh lên quá nhanh, nhưng giờ phút này Tô Vũ chứng minh cho bọn họ thấy, so tàn nhẫn, bọn họ cũng không phải là đối thủ của hắn!
Xương bả vai bị đâm xuyên thống khổ thế nào, chỉ sợ chỉ có người từng trải mới biết.
Tô Vũ lại tỏ ra như không có việc gì!
...
Dưới đài, Trịnh Vân Huy bĩu môi, một đám ngu ngốc!
Tô Vũ không phải người mới không có kinh nghiệm, trên tay tên này cũng có không ít mạng người, lần trước gã điều tra tư liệu Tô Vũ, dù có tư liệu bị giữ bí mật thì gã cũng biết tình huống, khi cái tên này còn chưa Thiên Quân đã xử lý không ít người Vạn Tộc giáo.
Đúng là kẻ liều mạng!
Ai nói Tô Vũ là thư sinh nho nhã, gã sẽ đánh kẻ đó gãy răng!
"Hoàng Vân, nhận thua không?"
Tô Vũ nhìn về phía một nữ sinh dưới đài, cười nói: "Ba trận đấu hôm nay, người cuối cùng chính là ngươi, ngươi nhận thua không?"
Vẻ mặt Hoàng Vân cứng đờ, không lên tiếng.
"Vậy đợi ta nửa giờ!"
Tô Vũ nở nụ cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt Hoàng Vân lại cực kì lạnh lùng.
Rõ ràng là Tô Vũ đã triệt để bị chọc giận!
Đối thủ xuống đài người sau thê thảm hơn người trước!
Hoàng Vân cảm thấy áp lực, cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, sau đó nàng cắn răng nói: "Ta nhận thua!"
Nàng không có lòng tin có thể đánh một trận cùng Tô Vũ!
Cho dù Tô Vũ đã bị thương!
Nàng sợ chính mình cũng theo gót hai người kia, bị Tô Vũ đánh trọng thương, vậy thì không có lợi chút nào.
"Đa tạ học tỷ!"
Tô Vũ lạnh nhạt, nữ sinh ư?
Nữ sinh muốn chiếm tiện nghi thì mình cũng phải đánh cho nàng không xuống được giường!
Bây giờ, hắn không quan tâm chuyện gì khác!
Đã đạt được hiệu quả lập uy, rất không tệ.
Một vài học viên nhìn hắn đều có chút e ngại.
Đây không phải là điều Tô Vũ mong muốn, hắn cảm thấy mình là người tốt, người thành thật, là bằng hữu của tất cả mọi người, mọi người đừng nhìn ta như vậy!
Lập uy xong thì nên phát phúc lợi cho mọi người!
Tô Vũ nở nụ cười, nói: "Ta biết mục đích của mọi người, không phải là một bản ý chí chi văn thôi sao? Nếu các ngươi thành tâm, Tô Vũ ta cũng không phải người khó thương lượng!"
"Mà tất cả những kẻ có ý đồ xuống hạng để đối nghịch với ta, loại người này rất ghê tởm!"
"Triệu lão sư, nếu có ai khiêu chiến ta, ta sẽ không nhận! Ta đã đánh xong ba trận, hiện tại, ta muốn bắt đầu cuộc chiến không phải tranh Bách Cường bảng!"
Phía dưới, trong lòng mấy người hơi hơi rung động.
Nghĩa là sao?
Tô Vũ lớn tiếng nói: "Mọi người không có ý chí chi văn ư? Không sao, sau ngày hôm nay, mỗi người một bản! Tô Vũ ta nguyện ý luận bàn với tất cả học viên chưa Đằng Không! Cho một điểm công huân làm phí vất vả, ta sẽ luận bàn với bất cứ mọi người, và các ngươi nhất định sẽ thắng!"
"Còn có lấy được hay không thì xin lỗi, ta không hứa hẹn được, ta nghĩ, chắc Sơn Hải cảnh không đến mức không biết xấu hổ như vậy đi, cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ có người lấy được thôi!"
Tô Vũ cười ha hả: "Các ngươi không được khiêu chiến học viên Bách Cường ư, không sao, từ hôm nay ta sẽ không phải nữa! Đợi chút nữa phiền Lâm Thanh học tỷ hạng 100 khiêu chiến ta, đánh ta ra khỏi Bách Cường bảng, về sau, tất cả học viên đều có thể khiêu chiến ta!"
Lời này vừa nói ra, đám người liền oanh động!
Giờ khắc này, Trần Vĩnh bỗng nhiên bùng nổ ý chí lực, quát lớn: "An tĩnh! Xếp hàng đi! Từng người đăng ký một, lần lượt theo thứ tự, nộp 1 điểm công huân đổi lấy một bản ý chí chi văn, nhưng lấy được hay không thì chúng ta không hứa hẹn, dù sao người tuyên bố ban thưởng cũng không phải chúng ta!"
"Gia Gia, thu phí!"
Trần Vĩnh nhìn về phía Ngô Gia vẫn đang đờ đẫn, quát: "Ngẩn người làm cái gì? Những người khác xếp hàng báo danh, chắc chắn vẫn phải có cơ hội, xác suất nhận thưởng rất lớn, dù không được lấy Sơn Hải cảnh, tùy tiện một bản nào đó cũng quá trăm điểm công huân! Người đông thế mạnh còn sợ ai? Không cho, hẹn gặp ở Dục Cường thự!"
Giờ khắc này, các học viên cùng nhau đơ người.
Cường giả Đơn thần văn hệ dồn dập biến sắc!
"Trần Vĩnh, các ngươi..."
Trần Vĩnh bùng nổ ý chí lực, lạnh lùng nói: "Thế nào, các ngươi có ý kiến gì? Có thì cũng nín đi! Đây không phải là chúng ta kiếm chuyện, là chính các ngươi ưng thuận hứa hẹn, hi vọng các ngươi có thể hoàn thành, bằng không cứ làm lớn chuyện là được!"
Dứt lời, bỗng nhiên có người vọt tới lớn tiếng nói: "Ta báo danh, 1 điểm công huân là được sao? Tô Vũ nhất định sẽ nhận thua ư?"
"Nhất định!"
Trên đài, Tô Vũ cười nói: "Ta thích nhìn người khác phá sản, hi vọng mọi người báo danh nhiều vào!"
Lời này vừa dứt, những người khác không nhiều lời nữa, vội nói: "Ta vẫn chưa lên Bách Cường bảng, theo lý thuyết ta khiêu chiến thì không tính..."
"Vị kia cũng không nói nhất định phải công khai khiêu chiến, nhưng vì để đề phòng ông ấy quỵt nợ, ngươi chờ một chút, lát nữa ta xuống khỏi Bách Cường bảng rồi chiến, học viên Bách Cường hạng dưới ta có tư cách khiêu chiến ta, có ai nguyện ý lên đài không?"
Nghe hắn nói vậy, vài học viên Bách Cường đơ mặt nhìn nhau.
Trong đám người bên dưới, Trương Hào vội đẩy một người bên cạnh mình, người nọ nhìn về phía Trương Hào, thấp giọng nói: "A Hào, sẽ đắc tội..."
"Thần Phù hệ còn sợ cái này à? Sư huynh, chẳng lẽ lão sư bảo ngươi phải sợ Đơn thần văn nhất hệ ư?"
Nghe vậy, sắc mặt người nọ khẽ biến, không nói gì nữa, trong nháy mắt đã vọt lên, mở miệng hô: "Bách Cường hạng 88, Uông Khánh của Thần Phù học viện khiêu chiến!"
"Ta nhận thua!"
Tô Vũ cực kì dứt khoát!
Vừa dứt lời, bên kia Trịnh Vân Huy đã hét lớn: "Đến ta, ngươi rớt xuống hạng 88, ta có thể khiêu chiến ngươi rồi, đến lượt ta, Tô Vũ, nhanh nhận thua đi!"
Tô Vũ bật cười, mở miệng nói: "Ta nhận thua!"
"Ha ha ha, lão tử xếp hạng 88 rồi!"
Bên kia, Uông Khánh còn đang ngẩn người, có phải ta lên hạng 71 rồi không?
Ta chưa làm gì cả!
Vậy mà đã tăng 17 hạng ư?
Trịnh Vân Huy vừa mở miệng, bên kia, Ngô Lam vội vàng đẩy Lâm Thanh đứng cạnh, Lâm Thanh ngơ ngác nhìn thoáng qua lão sư của mình.
Ngô Kỳ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khẽ gật đầu.
Lâm Thanh vội vàng nói: "Bách Cường hạng 100, Lâm Thanh khiêu chiến Tô Vũ sư đệ!"
"Ta nhận thua!"
Lâm Thanh cũng đơ luôn, giờ ta hạng 91 rồi, tăng nhanh thật!
"Còn nữa không? Ta đã hạng 100 rồi, người nào cũng có thể khiêu chiến, ta sẽ xuống khỏi bảng!"
Dứt lời, Tô Vũ nhìn về phía người vừa mới báo danh, cười nói: "Vậy thì vị học trưởng này đi, bây giờ ngươi đã lên hạng 100 Bách Cường bảng, ta nhận thua!"
"..."
Toàn trường không nói gì!
Ngay sau đó, các học viên đều nhìn nhau, cả đám đều xúc động, tự hỏi muốn lên không?
Có lẽ sẽ không lấy được, mà nếu lấy được thì sao?
Giờ khắc này, vài vị cường giả Đơn thần văn nhất hệ dồn dập biến sắc, vội vàng chạy về hướng Tu Tâm các!
Phiền toái rồi!