Tô Vũ thật sự không biết việc người người đang tìm mình khiêu chiến.
Giờ phút này, hắn đang tiến vào một lĩnh vực thần kỳ.
Nghiên cứu thiên phú tinh huyết!
Chế tạo thiên phú tinh huyết!
Tầng ngầm thứ 3.
Phòng thí nghiệm chính.
Tô Vũ sợ hãi than nói: "Lão sư, ấn ký bên trong tinh huyết này có thể tháo rời, thần kỳ thật! Thứ này là ấn ký kỹ năng thiên phú sao?"
Trong tinh huyết đều có hình ảnh sinh vật đối ứng, hình ảnh rất mơ hồ, sinh vật có thực lực càng cường đại thì hình ảnh càng chân thực.
Giống như lần đầu tiên Tô Vũ mua tinh huyết Thiết Dực điểu đã thấy một con chim nhỏ màu vàng kim như bị nhốt trong tinh huyết.
Giờ phút này, bọn họ đang nghiên cứu tinh huyết Phệ Hồn trùng.
Trong tinh huyết, một con côn trùng nhỏ màu đen như ẩn như hiện.
Bạch Phong vừa tỉ mỉ tiến hành kỹ thuật tách rời tinh huyết, vừa trả lời: "Không sai, đó chính là thiên phú ấn ký! Tinh huyết là cái gì? Là thứ được bảo lưu sau khi sinh vật tử vong, hoặc là khi còn sống tiêu hao hàng loạt huyết dịch và nguyên khí để tạo ra. Kỳ thật tinh huyết cũng chia thành tử vật tinh huyết và sinh vật tinh huyết (vật sống), ngươi phải học cách phân biệt..."
"Lão sư, có gì khác nhau không?"
"Có!"
Đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, tri thức của Bạch Phong hết sức uyên bác, giảng giải: "Người bình thường không để ý tới sự khác nhau giữa hai cái này, chúng ta là nhà nghiên cứu thì nhất định phải phân biệt được! Tử vật tinh huyết là tinh huyết ngưng tụ sau khi sinh vật tử vong, có ẩn chứa vài thứ như là ý chí lực hoặc thậm chí là oán khí, cho nên có thể sẽ có rất nhiều thứ tồn tại trong đó, như là chấp niệm, một vài hình ảnh ngắn khi còn sống, cái này thường gặp được ở cường giả Thần Ma."
"Sinh vật tinh huyết, nói thí dụ như mấy yêu vật chúng ta giam giữ kia, tinh huyết rút ra không ẩn chứa những thứ này..."
Nói tới đây, hai sư đồ chợt giật mình liếc nhìn nhau.
Bạch Phong nhìn hắn, Tô Vũ nhìn Bạch Phong.
"Mấy ngày rồi ngươi chưa cho bọn chúng ăn?"
Tô Vũ tính toán, thở phào nhẹ nhõm đáp: "Không lâu, hôm nay mới ngày 4, tính ra thì chưa đến 5 ngày."
"Vậy vẫn ổn!"
Bạch Phong cũng nhẹ nhàng thở ra, mới vài ngày như vậy sẽ không có gì.
Lúc này, Bạch Phong đã tiến hành tách rời tinh huyết.
Ý chí lực hiện ra bao trùm hư ảnh con côn trùng nho nhỏ kia, anh nói khẽ: "Cái này là ấn ký, thế nhưng không chỉ có ấn ký kỹ năng thiên phú, có khả năng tồn tại một vài ấn ký khác, cho nên phải tiến hành chia tách!"
Bạch Phong có chút kiêu ngạo nói: "Trước kia có không ít người nghiên cứu tới bước này, bọn họ cũng biết trong ấn ký này có khả năng tồn tại thứ gì đó, thế nhưng mãi không thể lấy ra bộ phận thuộc về ấn ký kỹ năng thiên phú, cuối cùng lão sư ngươi phải phát minh ra phương pháp phân tách cấp tốc!"
Tô Vũ trừng mắt, vuốt mông ngựa: "Lão sư lợi hại!"
"Đương nhiên!"
Bạch Phong rất thỏa mãn, tiểu tử ngươi biết lão sư tài giỏi thế nào chưa?
Vì không cho tiểu tử này nói ra lời đả kích, anh cấp tốc nói: "Phương pháp phân tách cấp tốc kỳ thật không khó, thế nhưng cần cực kì cẩn thận, chẳng những ngươi có thể dùng nó để lấy ra ấn ký kỹ năng thiên phú, có lẽ còn có thể lấy ra một chút trí nhớ khi sinh vật ấy còn sống!"
Bạch Phong nghiêm túc nói: "Cái này rất quan trọng! Ta dám khẳng định, giới Văn Minh sư hiện thời không có mấy ai có thể tách rời ấn ký giống như ta!"
Tô Vũ cảm thấy anh đang khoác lác.
Phương pháp này khó lắm sao?
Người ta đến Vô Địch cũng không làm được sao?
Lại còn không có mấy ai!
"Ngươi không tin ư? Nhìn kĩ nghe kĩ đây!"
Bạch Phong tức giận: "Đây tuyệt chiêu độc môn của lão sư ngươi, ngoại trừ sư tổ ngươi học lén của ta, ta đều chưa từng dạy người khác!"
Học trộm!
Cái từ này dùng hay thật.
Dù Tô Vũ tin hay không, giờ phút này hắn cũng phải mở to hai mắt quan sát kỹ thuật của Bạch Phong.
Bạch Phong mặc kệ hắn, ý chí lực chuyển hư ảnh côn trùng lên trên bàn thí nghiệm.
Trong tay anh xuất hiện một thanh kiếm nhỏ, đó là thần văn chiến kỹ của anh.
Bạch Phong nghiêm túc nói: "Thứ này nửa hư nửa thực giống như thần văn, trước kia không hiểu về nguyên lý trong đó, giờ xem ra có khả năng đó là hình chiếu của thiên phú thần văn hoặc là hình chiếu sau khi biển ý chí sụp đổ."
"Phải dùng thần văn để chia cắt!"
"Có vài cường giả đến bước này đều cảm thấy phiền toái muốn chết, năm đó sư tổ ngươi còn dùng ý chí lực Sơn Hải cảnh tiến hành chia cắt mà vẫn thất bại."
"Thật ra phương pháp khá đơn giản, dùng thần văn chia cắt là được!"
Trong khi Bạch Phong đang nói chuyện, thần văn đồ long kiếm cẩn thận từng li từng tí cắt hư ảnh mấy lần, một côn trùng bỗng nhiên biến thành mấy con côn trùng.
"Cái này phải nắm giữ bí quyết, một hư ảnh đại biểu một đặc tính lưu lại!"
Anh tiện tay chỉ một hư ảnh côn trùng nói: "Hư ảnh đen kịt này là oán khí, thực ra nói vậy cũng không hoàn toàn chính xác, cũng có thể nói là chất bẩn, ngươi thôn phệ nhiều tinh huyết sẽ khiến cho nguyên khí trong khiếu huyệt hỗn tạp là do thứ này!"
Dứt lời, anh chém nát hư ảnh này, nó toát ra một luồng khói đen.
"Cái thứ hai, đây là mảnh vỡ kí ức!"
Anh lại chỉ một hư ảnh: "Ngươi đánh nát cái này là có thể thấy một chút hình trí nhớ sâu nhất của Phệ Hồn trùng, dĩ nhiên nếu thực lực quá yếu sẽ không lưu lại quá nhiều."
Anh đánh nát hư ảnh này, một hình ảnh hiện ra. trong không gian đen kịt có vô số côn trùng đều là Phệ Hồn trùng. Các côn trùng leo xuống từ trên thân một con côn trùng to lớn.
Hình ảnh lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Bạch Phong cau mày nói: "Đây là Phệ Hồn mẫu trùng, thực lực rất mạnh, nếu gặp trên chiến trường Chư Thiên, chạy! Chỉ một chữ thôi, chạy được xa bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu! Thứ này đặc biệt nhằm vào Văn Minh sư, một mẫu trùng cấp bậc ít nhất là Lăng Vân cảnh! Văn Minh sư Sơn Hải cảnh gặp phải cũng thấy phiền phức."
"Vâng!"
Tô Vũ gật đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lão sư, quan sát trí nhớ thế này có cảm giác thật đáng sợ! Như vậy nếu chúng ta đánh giết Thần Ma, không phải là có thể lấy được rất nhiều bí mật ư?"
"Không sai!"
Bạch Phong gật đầu, nhưng nhanh chóng giải thích: "Ta đã nói rồi, không mấy ai có thể lấy ra trí nhớ, cho nên tác dụng không lớn."
"Rất đơn giản mà!"
Tô Vũ lại cảm thấy rất đơn giản, tự nhủ ta thấy ngài tiện tay mấy đao là tách xong rồi, không phải là rất dễ hay sao?
Bạch Phong trợn trắng mắt, tức giận nói: "Nói nhảm! Ta đây là quen tay hay việc, kinh nghiệm phong phú, tài năng hơn người! Một hư ảnh phải chia cắt thế nào, phần nào là mảnh vỡ kí ức, phần nào là oán niệm, phần nào là ấn ký kỹ năng thiên phú, ngươi có thể phân biệt ra không?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cảm thấy anh nói đúng, nó không dễ phân biệt.
Bạch Phong lại nói: "Thứ này phải chậm rãi học, đến trình độ như lão sư ngươi thì liếc mắt là ra!"
"Lão sư, vậy nhân tộc thì sao?"
"Cái gì?"
"Nhân tộc chết đi sẽ có tinh huyết sao? Sẽ lấy được trí nhớ sao?"
Bạch Phong nhìn hắn, khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Giới Văn Minh sư có quy củ! Tuyệt không thể dùng nhân tộc làm vật thí nghiệm, kể cả đó là người Vạn Tộc giáo! Thà là giết chết chứ không được dùng nhân tộc làm tài liệu thí nghiệm, một khi vượt quá ranh giới cuối cùng này, Văn Minh sư sẽ hóa thành ma quỷ!"
"Ngươi phải hiểu rằng đôi khi một vài thứ gì đó buông ra thì sẽ không lấy lại được nữa!"
"Không cần biết đó có phải kẻ địch hay đối thủ của ngươi hay không, ngươi giết hắn thì thôi, mà muốn ngàn đao bầm thây, biến thành tài liệu thí nghiệm... Tô Vũ, ngươi phải nhớ kỹ, đừng đụng vào cấm kỵ này!"
Tô Vũ gật đầu, Bạch Phong suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Dĩ nhiên nếu ở trên chiến trường Chư Thiên gặp phải gia hỏa Vạn Tộc giáo, giết kẻ đó xong mà chúng ta gặp phiền toái, cần biết tình huống một cách cấp bách thì có thể xem xét việc rút ra một giọt tinh huyết, dò xét mảnh vỡ kí ức..."
Bạch Phong lại cảnh cáo: "Chỉ vậy mà thôi! Đó là giới hạn! Ngươi nghiền xương kẻ đó thành tro cũng không có vấn đề, thế nhưng không được phép tự mình tiến hành nghiên cứu thăm dò thi thể địch nhân!"
"Vâng!"
Bạch Phong không nói nữa, anh tiếp tục tiến hành thí nghiệm, nhanh chóng phá vỡ hư ảnh khác, chỉ còn lại hư ảnh côn trùng cuối cùng.