Trong văn phòng của chấp giáo.
"Khai Nguyên ngũ trọng?"
Liễu Văn Ngạn bưng chén trà, cẩn thận đánh giá Tô Vũ một lượt, trong lòng thoáng nổi lên tầng kinh ngạc.
Lúc trước ông cảm ứng không quá rõ ràng, bất quá từ khi ông cụ hiện ý chí xong thì hiện tại đã có thể nhìn thấy tu vi của Tô Vũ.
Khai Nguyên cửu khiếu, người bình thường không thể nhìn thấy cũng khó mà cảm giác được, nhưng Văn Minh sư như ông thì khác, ông có thể dễ dàng cảm ứng được chín điểm sáng trên người đối phương, hiện tại điểm sáng của Tô Vũ đã đốt lên được năm cái, vậy thì hắn chính là Khai Nguyên ngũ trọng.
"Vâng." Tô Vũ gật đầu, "Hôm qua ta vẫn là tứ trọng, bất quá Bạch lão sư viết một lần《 Khai Nguyên quyết 》, sau khi xem ta liền cảm thấy rõ Khai Nguyên cửu khiếu như lòng bàn tay, trực tiếp liền tiến vào Khai Nguyên ngũ trọng."
"Đó là cơ duyên của ngươi." Liễu Văn Ngạn nghe vậy thì không chút hoài nghi, ông khẽ cười: "Bạch Phong nhìn thì như dễ dàng, trên thực tế với thực lực của cậu ta, để viết xong toàn thiên《 Khai Nguyên quyết 》thì vẫn tiêu hao rất nhiều ý chí lực, nếu không phải Bạch Phong súc tích thâm hậu, bình thường Đằng Không thất trọng đều khó mà viết xong bản công pháp này."
"Tại Văn Minh học phủ, các chấp giáo cũng sẽ không dễ dàng thoải mái phác họa ý chí chi văn, bởi vì hành động đó sẽ tiêu hao quá nhiều ý chí lực, khôi phục rất khó, bọn họ còn cần uẩn dưỡng thần văn, dưới tình huống bình thường không ai chịu tiêu hao hàng loạt ý chí lực cho học viên như các ngươi, cho nên chương trình học của bọn họ rất đắt, điểm công lao của các học viên chính là đền bù tổn thất cho bọn hắn."
Liễu Văn Ngạn gật đầu, cực kỳ hài lòng với đứa trẻ trước mặt, "Khai Nguyên ngũ trọng, xem ra thiên phú ở trên con đường tu luyện nhục thân của ngươi vẫn rất cao. Bất quá Khai Nguyên nhanh hay chậm, kỳ thật không quá quan trọng."
Liễu Văn Ngạn thật sự không để ý lắm về vấn đề này, Khai Nguyên cảnh, thiên tài Khai Nguyên thì tính sao?
Dù cho người chín tuổi đã là Khai Nguyên lại có thể thế nào?
Ngày Văn Minh sư cụ hiện ý chí thì sẽ chính là Đằng Không, đây mới là chênh lệch cực lớn.
"Hôm qua ta không hỏi ngươi, tên giáo chúng Vạn Tộc giáo kia là ngươi giết?"
"Vâng."
Tô Vũ không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu, ở trước mặt Liễu Văn Ngạn, hắn cũng lười nói dối.
"Không tệ, lúc nên xuất thủ thì phải xuất thủ!" Liễu Văn Ngạn hỏi thẳng: "Nuốt tinh huyết, bạo phát lực lượng rồi đánh giết đối phương phải không?"
"Lão sư, ngài có thể cảm ứng được?" Tô Vũ kinh ngạc.
"Dĩ nhiên, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được Văn Minh sư?" Liễu Văn Ngạn nở nụ cười, tiếp đó nghiêm mặt giáo huấn: "Nhục thể của ngươi quá yếu, Khai Nguyên cảnh không thích hợp để thôn phệ tinh huyết tu luyện, cũng không thích hợp thôn phệ tinh huyết bùng nổ, ngươi quá làm càn!"
"Sự tình gấp gáp, lúc ấy các ngươi gặp nguy hiểm, là lão sư chúng ta bảo hộ không chu toàn, cho nên khi đó ngươi thôn phệ tinh huyết, ta cũng không nói cái gì. Nhưng mà hiện tại, không cho phép ngươi thôn phệ tinh huyết tu luyện nữa!"
Liễu Văn Ngạn nghiêm túc dặn dò: "Đừng vì gia tăng tốc độ tu luyện nhất thời mà lầm cả đời mình! Tinh huyết có thể cường hóa thân thể, đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nhưng ngươi còn chưa hoàn thành Khai Nguyên, lúc này cửu khiếu không thông, tinh huyết tích tụ trong cơ thể, ngươi cũng đã biết sẽ có bao nhiêu phiền toái?"
"Chờ ngươi có thể cụ hiện ý chí, tinh huyết tích tụ trong thân thể quá nhiều, đến lúc đó lại chú thể, tinh huyết cũng có tính đối kháng, hơn nữa còn sẽ xung đột, sẽ suy yếu cường độ chú thể của ngươi!"
Liễu Văn Ngạn dường như sợ Tô Vũ không nghe lời, lần nữa lặp lại: "Nhớ kỹ, không cho phép thôn phệ tinh huyết để tu luyện, đừng lấy vận may đi đánh cược như thế, không phải mỗi lần ngươi đều có thể bình yên vô sự đâu!"
"Ta đã biết!"
Tô Vũ vội vàng đáp lại, hắn thôn phệ tinh huyết kỳ thật không phải là do hắn thôn phệ, mà là bị sách họa hấp thu, trong cơ thể chỉ lưu lại một tia khí tức tinh huyết mà thôi.
Liễu Văn Ngạn cảm ứng chẳng qua là cái này, trên thực tế hoàn toàn không có ảnh hưởng gì với Tô Vũ.
Đương nhiên, việc này cũng không cần nói tỉ mỉ với Liễu Văn Ngạn.
"Vậy thì tốt!" Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Còn hơn hai tháng nữa học phủ sẽ tổ chức kỳ thi sát hạch, ngươi đã coi như sớm trúng tuyển, thế nhưng không có nghĩa là hai tháng này ngươi có thể lười biếng. Bạch Phong nói ngươi ở Nam Nguyên được xem là thiên tài, nhưng đến Đại Hạ phủ rồi thì chẳng qua cũng chỉ là một học viên tầm thường như bao người khác, cậu ta nói như thế dĩ nhiên không sai."
"Thế nhưng... Đó là trước kia!" Liễu Văn Ngạn cười rạng rỡ, giọng điệu có chút tự tin: "Trước đó ta còn chưa cụ hiện được ý chí, có nhiều thứ chẳng thể dạy ngươi, có một số việc dù muốn nhưng lực bất tòng tâm, không cách nào giúp ngươi được, bất quá bây giờ thì khác. Hai tháng tiếp theo, ngươi chủ yếu đi theo ta tu luyện."
Tô Vũ muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút mới thấp giọng hỏi: "Lão sư, chỉ có một mình ta sao?"
"Ừ."
"Lão sư... Cha ta... Không phải là nhi tử thất lạc của ngài đấy chứ?"
"..."
Liễu Văn Ngạn tức giận đến bật cười!
"Ngươi muốn làm cháu trai ta à? Ta không thèm!"
Liễu Văn Ngạn chỉ thẳng ngón tay vào đầu hắn, một lát sau mới phì cười bảo: "Ngươi ấy, chớ suy nghĩ quá nhiều. Ở Nam Nguyên này, ngươi cùng Lưu Nguyệt thiên phú cũng không tệ, thế nhưng Lưu Nguyệt có gia đình chỉ bảo, có gia đình hỗ trợ, cung cấp tài nguyên, cho nên hiện tại nàng còn mạnh hơn ngươi."
"Ngươi thì không có cái gì, phụ thân ngươi lại ra tiền tuyến chiến đấu, năm năm ngươi ở trung đẳng học phủ này, cũng xem như là ta nhìn ngươi lớn lên."
"Lão sư cũng không phải người hoàn toàn công bằng công chính vô tư, người khác ở học phủ... nghiêm túc mà nói thì tương lai có hạn, ngươi có lẽ sẽ đi xa hơn họ một chút, mà nhân tộc... cần cường giả."
Liễu Văn Ngạn thẳng thắn nói rõ, "Bởi vì ta cảm thấy tương lai ngươi có thể sẽ trở thành cường giả, cho nên khi lão sư đủ khả năng cũng nguyện ý giúp ngươi thêm một chút, để con đường ngươi đi sau này thuận lợi hơn một chút. Dĩ nhiên, có tiền đề là ngươi đáng giá để ta thiên vị, nếu ngươi kiệt ngạo bất tuân, tự cho là đúng, lão sư cũng sẽ chỉ yên lặng nhìn xem, không nói lời nào."
"Tạ ơn lão sư!" Tô Vũ thật lòng biết ơn người đối diện.
Ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ năm năm, Liễu Văn Ngạn đã trợ giúp hắn rất nhiều, hắn có thể học được Vạn Tộc ngữ, nắm giữ mười tám môn ngôn ngữ, tất cả những thứ này đều không thể thiếu công lao của Liễu Văn Ngạn.
Thời gian năm năm, từ thiếu niên hồ đồ đến bây giờ sắp đi vào Văn Minh học phủ, Liễu Văn Ngạn là nhân vật đóng vai rất trọng yếu trong con đường tiến bộ của hắn.
"Không cần cám ơn ta, chờ ngươi có một ngày trở nên thật mạnh mẽ, nhớ kỹ... trên chiến trường, giết thật nhiều địch, đây chính là sự báo đáp tốt nhất!"
Liễu Văn Ngạn đứng dậy, dừng lại đề tài này, "Theo ta, mấy ngày tới lại học vài môn Vạn Tộc ngữ nữa, ý chí lực của ngươi cũng cần tăng lên một chút, hiện tại ngươi quá yếu."
Tô Vũ không lên tiếng, yên lặng đi theo Liễu Văn Ngạn ra ngoài.