Trong lúc Tô Vũ và Bạch Phong đang ở trong phòng nghiên cứu.
Tu Tâm các, trong một sân rộng.
Giờ phút này, có vài người hội tụ.
Học phủ có tổng cộng 42 vị Các lão, trong đó 36 vị Sơn Hải cảnh, 6 vị là thâm niên Lăng Vân cửu trọng, rất lớn tuổi, đều đảm nhiệm chức vị Các lão.
Đơn thần văn nhất hệ có 8 vị Các lão, Trịnh Ngọc Minh bị phế, lão sư của Lưu Hồng lại bế tử quan, còn có hai người đang ở chiến trường Chư Thiên.
Giờ phút này ở học phủ chỉ có 4 người Chu Minh Nhân.
Mà lúc này 4 người đều ở đây, kể cả lão sư của Trịnh Hoành, Tôn các lão.
Trịnh Hoành cũng ở đây, bởi vì cậu là cháu trai của Trịnh Ngọc Minh.
Trịnh Hoành rất tỉnh táo!
Dù lúc ấy Trịnh Ngọc Minh bị phế, cậu cũng không lên tiếng, học viên dưỡng tính không quan trọng, phủ trưởng tự mình ra tay đối phó với ông nội của cậu, vậy thì cậu có thể làm gì?
Lúc này, Trịnh Hoành vẫn bình tĩnh.
Cậu yên lặng dâng nước bưng trà cho 4 vị lão nhân, không nhìn ra có gì dị dạng.
4 vị lão nhân cũng đều yên lặng uống trà.
Một lát sau, Tôn các lão mở miệng: "Tình huống của Ngọc Minh thế nào?"
"8 thần văn, trong đó 7 cái đều bị phế, kể cả Chủ Thần văn! Chỉ còn thần văn Long tộc."
Chu Minh Nhân nói.
Còn thân thể thì không quá trọng yếu đối với Văn Minh sư, hao phí chút tinh huyết đúc lại là được. Dù sao cũng không đi thân thể đạo, thân thể yếu ớt chút cũng không sao.
"Phế 7 thần văn, Chủ Thần văn cũng bị phế..." Một lão bà tóc trắng có chút âm u, “Đối với Sơn Hải cảnh mà nói, Chủ Thần văn không phế thì không quá nghiêm trọng. Nhưng ngay cả Chủ Thần văn cũng bị phế rồi, vậy thì thật sự nghiêm trọng!”
Lão bà trầm giọng thắc mắc: "Tại sao lần này Vạn phủ trưởng lại quyết tuyệt như vậy? Ngọc Minh chưa ra tay, chỉ là khí thế bùng nổ, thật sự có hơi..."
Lão bà cũng không biết nên nói như thế nào.
Học viên tranh đấu năm nào chẳng có?
Đối với đám Các lão bọn họ mà nói, đây hoàn toàn là việc nhỏ.
Đang êm đẹp, Trịnh Ngọc Minh bùng nổ khí thế làm gì, tràng cảnh lúc ấy rất khó không khiến người ta sinh ra liên tưởng.
Chu Minh Nhân bình tĩnh đáp: "Có thể là do Trần Vĩnh, Ngọc Minh còn chưa tỉnh, ta hoài nghi là Trần Vĩnh cố ý âm thầm kích thích hắn. Dĩ nhiên, không bài trừ khả năng Vạn Thiên Thánh cho chúng ta một bài học!"
"Trần Vĩnh?"
Nói đến Trần Vĩnh, mấy người lại nhíu mày.
Tôn các lão chần chờ: "Trần Vĩnh không đến mức đó chứ..."
"Khó nói! Ngọc Minh muốn chủ đạo Tàng Thư các, ngươi thật sự cho rằng Trần Vĩnh không quan tâm ư?"
Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Trần Vĩnh bái nhập môn hạ Hồng Đàm đã 40 năm, những năm qua vẫn luôn kìm nén tại Tàng Thư các không làm gì, chẳng lẽ các ngươi quên năm đó cái tên này không phải loại lương thiện ư? Những học viên bị Đa thần văn nhất hệ đuổi đi đều là y ra tay đuổi! Bằng không với tính tình của Hồng Đàm, chưa chắc đã đuổi bọn họ!"
Những năm qua Đa thần văn nhất hệ cũng không phải không nhận người.
Nhưng có mấy người không chịu được việc phác họa 10 thần văn tại giai đoạn dưỡng tính, chưa hình thành thần văn chiến kỹ liền Đằng Không, cho nên bị khu trục, những chuyện này đều do Trần Vĩnh ra mặt xử lý.
Còn Hồng Đàm thì không quản những chuyện như thế.
Chu Minh Nhân khoát tay một cái: "Việc này bàn sau! Bây giờ Ngọc Minh sắp phải đi chiến trường Chư Thiên, hắn bị phạt, tất nhiên sẽ phải xuất hiện ở phòng doanh tuyến đầu, dù chiến sự không kịch liệt như trước, nhưng hắn vẫn phải tham gia chiến sự, thần văn không khôi phục, hắn chết chắc!"
"Lão Chu, ý của ngươi là?"
Mấy người nhìn về phía Chu Minh Nhân, Trịnh Ngọc Minh là đệ tử của ông, cũng là mạch chủ nhất hệ này của bọn họ, chắc chắn không thể trơ mắt để ông đi chịu chết.
Tôn các lão thấy Chu Minh Nhân không mở miệng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão Phương, lão Mã cũng đang ở chiến trường Chư Thiên, nhìn xem có thể nhờ quan hệ đưa Ngọc Minh đến chỗ bọn họ được không."
Chu Minh Nhân bình tĩnh đáp: "Đưa qua đó cũng chưa chắc bọn họ có thời gian chiếu cố Ngọc Minh, thương thế nặng như vậy, không khôi phục thực lực nhất định, đi thì coi như chết! Vạn Thiên Thánh muốn ép chết Ngọc Minh..."
Mấy người không lên tiếng.
Chu Minh Nhân lại nói: "Cho nên ta quyết định đổi Chủ Thần văn cho Ngọc Minh!"
"Đổi thần văn?"
Mấy người kinh ngạc nhìn ông, lão bà giật mình nói: "Không được đâu, tỷ lệ thần văn phù hợp thấp kinh người!"
"Ta biết mấy thứ trong học phủ đó không được." Chu Minh Nhân trầm giọng nói: "Những năm qua, chỉ có 11 thần văn có hi vọng thay thế!"
11!
Lời này vừa nói ra, mấy người liền biến sắc.
Bọn họ biết Chu Minh Nhân nói đến cái gì.
Đó là cường giả đa thần văn hệ tham dự trận chiến năm đó!
Tổng cộng truyền thừa 11 thần văn, Liễu Văn Ngạn kế thừa thần văn của Ngũ đại phủ trưởng, 3 người Hạ Vân Kỳ, Triệu Minh Nguyệt, Hồ Bình kế thừa thần văn Nhật Nguyệt cảnh, 7 người khác kế thừa thần văn của 7 vị Sơn Hải đỉnh phong.
Trong 7 người kia đã có 6 người vẫn lạc. Chết già, chết bệnh, tẩu hỏa nhập ma, biển ý chí sụp đổ mà chết.
Bây giờ, 11 người chỉ có 5 người còn sống.
11 người năm đó đều là tuyệt đỉnh thiên tài, đều có hi vọng đến Sơn Hải Nhật Nguyệt, năm mươi năm trôi qua chỉ còn lại có mấy người kia.
Lão bà cau mày nhìn về phía Chu Minh Nhân, ngập ngừng hỏi: "Ý của ngươi là..."
Chu Minh Nhân bình tĩnh đáp: "Những năm qua, 6 người chết, thần văn đều không tiếp tục truyền thừa tiếp! Vì vậy nó chắc chắn còn ở trong biển ý chí, trừ khi biển ý chí hoàn toàn hỏng mất, bằng không những thần văn truyền thừa năm đó không dễ sụp đổ!"
"Chủ Thần văn trước của Ngọc Minh là thần văn chữ "Băng" của thần tộc, đặc tính nổ tung, chấn động..." Chu Minh Nhân chậm rãi nói: "Mà 6 người chết đi kia có một người kế thừa thần văn hết sức thích hợp với Ngọc Minh, năm đó Trương Nhược Lăng kế thừa thần văn chữ "Nứt"!"
"Trương Nhược Lăng!"
Nghe được cái tên này, vẻ mặt vài vị Các lão hơi trầm xuống.
Đó là một trong những thiên tài bị đuổi năm xưa!
Trương Nhược Lăng, chấp giáo trung đẳng học phủ của Đại Hạ phủ, 9 năm trước bệnh chết, trên thực tế hẳn là ý chí lực không chịu được áp lực dẫn đến qua đời.
Mấy người lặng yên không lên tiếng.
Rất lâu sau, Tôn các lão trầm giọng nói: "Lão Chu, người đã chết, đào mộ trộm thi... Việc này khó nói! Nếu truyền ra ngoài, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống dễ chịu được sao? Người Đa thần văn nhất hệ còn chưa chết hết đâu! Dù chết hết, ngươi làm vậy, Chiến Thần điện, Cầu Tác cảnh sẽ nói thế nào? Những vị Vô Địch kia chẳng lẽ không sợ có ngày mình chết rồi sẽ bị người khác đào mộ ư?"
"Không chỉ bọn họ, nói từ chính ngươi đi, ngươi nguyện ý có một ngày như vậy sao?"
Việc này không dễ. Rất nhiều người kiêng kị việc này!
Có ai mà không chết chứ?
Chưa chắc tất cả mọi người nguyện ý chủ động truyền thừa thần văn của chính mình, có vài người chết rồi, tìm một chỗ an táng, chẳng lẽ người ta muốn một ngày mình bị móc ra ư?
Chu Minh Nhân trầm mặc một hồi, mở miệng: "Người sống quan trọng hơn người chết!"
"Lão Chu!" Tôn các lão trầm giọng quát: "Việc này phải nghĩ lại, theo ta nghĩ, dù trực tiếp đi tìm đám người Liễu Văn Ngạn cũng tốt hơn thế này! Mấy người Liễu Văn Ngạn còn sống, cùng lắm thì mang thanh danh ỷ thế hiếp người! Mặc dù thanh danh không tốt, nhưng ít ra tốt hơn việc kia!"
Ông thà bị bêu danh bắt nạt kẻ yếu còn tốt hơn là mang danh bắt nạt người chết, quá kiêng kị!