Tô Vũ rời khỏi Tàng Thư các.
Trên đường đi, hắn gặp không ít học viên, không ít người chủ động nhường đường cho hắn. Vì hắn đã là học viên Bách Cường!
Mà Tô Vũ vẫn ôn hòa như xưa, không chút ngạo khí, được nhường đường hắn đều mỉm cười đáp trả không cự tuyệt, đây là phúc lợi của học viên Bách Cường, một khi hắn cự tuyệt loại phúc lợi này, vậy đó chính là đối nghịch với cả giai tầng học viên Bách Cường.
Có thể khiêm tốn, thế nhưng không cần đối nghịch với lợi ích giai tầng hiện có.
Quá mức điệu thấp, khiêm tốn là không cần thiết, có vẻ quá giả tạo, giống như ngụy quân tử.
Mặc dù có vài kẻ có suy nghĩ như vậy thật!
Thế nhưng Tô Vũ sẽ không thừa nhận! Hắn không phải ngụy quân tử, hắn là người thành thật!
...
Trở lại trung tâm nghiên cứu, trái tim Tô Vũ bình tĩnh lại.
Hắn an tâm! Cũng có chút thổn thức.
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, có một số việc cũng vượt quá dự liệu của hắn.
Đang tính toán chuyện hôm nay, Tô Vũ bỗng nhiên thấy hoa mắt!
Ngay sau đó, hắn như tiến vào một thế giới khác.
Một tòa lầu các!
Một bóng người!
"Tô Vũ, nếu rảnh thì có thể tới Tu Tâm các nói chuyện phiếm vài câu được không?"
Tô Vũ choáng váng!
Hắn đang ở trung tâm nghiên cứu mà!
Địa bàn Sơn Hải bát trọng bị người ta vô thanh vô tức xâm lấn ư?
"Là Phủ trưởng ạ?"
"Là ta."
Thanh âm Vạn Thiên Thánh phiêu miểu, cười nói: "Kỳ thật cũng có thể trò chuyện ở đây, nhưng ý chí lực của ngươi không kiên trì được quá lâu, có rảnh thì tới tâm sự đi!"
"Phủ trưởng, ta..."
Tô Vũ còn chưa dứt lời, mắt lại hoa một cái.
Hắn tỉnh lại! Vẫn đang ngồi trên ghế sa lon, nhưng ý chí lực của hắn lại tiêu hao hầu như không còn!
Tô Vũ cảm thấy mỏi mệt không thể tả.
Thế nhưng trong mắt hắn lại là vô hạn rung động.
Vạn Thiên Thánh dễ dàng đột phá phòng ngự Hồng Đàm bày ra, mang ý chí lực của mình đến nơi ông đang ở, tiến hành đối thoại với mình.
Nghĩa là sao?
Nghĩa là ông quá mạnh!
Đây chính là khoảng cách giữa Sơn Hải bát trọng và Sơn Hải đỉnh phong sao?
Tô Vũ rung động, nhưng trong lòng lại có tâm tư khác, tự nhủ phải cẩn thận!
Thật đáng sợ!
Cảm giác mọi chuyện xảy ra trong học phủ đều nằm trong sự chưởng khống của phủ trưởng.
Nói như vậy chuyện hắn tính toán Đơn thần văn nhất hệ, ông có biết không?
Hắn và Hồ Tông Kỳ bí mật thành lập vòng quan hệ, ông có biết không?
Hắn mua sắm hàng loạt tài nguyên từ chỗ Hạ Hổ Vưu, ông có biết không?
Còn có một điểm mấu chốt nhất, sách họa trong đầu hắn, ông có biết không?
Giờ khắc này, Tô Vũ đột nhiên cảm giác mình không chỗ che thân!
Tất cả đều sáng tỏ trong mắt người khác!
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hắn đang ở trung tâm nghiên cứu, ông ấy còn có thể mang hắn đi qua, bí cảnh có khả năng ngăn cản ý chí lực và ánh mắt ông sao?
"Chưa chắc. Trước đó Chu Minh Nhân rõ ràng tu luyện bên trong bí cảnh, nhưng thời điểm Trịnh Ngọc Minh thụ thương lại nhanh chóng xuất hiện, như vậy, dù là ở bên trong bí cảnh thì cũng không thể ngăn cản ý chí lực dò xét!"
"Tìm mình nói chuyện ư?"
"Nói chuyện gì?"
Tô Vũ đau đầu, cái quỷ gì vậy?
Vì sao hắn lại cảm thấy Vạn Thiên Thánh không phải là người tốt, ông ta suốt ngày ở trong học phủ không phải là để giám sát mọi người đấy chứ?
"Ta phải mạnh lên mới được!"
Trong lòng Tô Vũ thầm mắng một tiếng, hiện tại hắn vẫn quá yếu.
Yếu đến mức đang ở trong hang ổ của mình mà người khác cũng có thể tùy tiện giết chết, thật đáng sợ.
...
Cùng lúc đó.
Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh mỉm cười, uống trà, lẩm bẩm: "Đa thần văn nhất hệ... Không, thần văn nhất hệ của nhân tộc sẽ quật khởi trên tay ngươi sao?"
Ông đã thấy! Thấy được một góc tương lai!
Có lẽ không phải chân thực, có lẽ chỉ là một khả năng trong ngàn vạn khả năng, nhưng ông muốn thử xem.
Trong nháy mắt Nhật Nguyệt lưu chuyển.
Tóc lúc trắng lúc đen, từng sợi tóc bạc từ trên đầu rơi xuống, Vạn Thiên Thánh tiện tay vung lên, tóc tan biến, ông nói khẽ: "Trăm năm thọ nguyên, đáng giá không?"
Ông lắc đầu, không suy nghĩ tiếp.
"Nhật Nguyệt, Vĩnh Hằng..."
Tô Vũ chỉ là một góc trong một tấm màn lớn, không phải là chủ yếu.
Ông nghĩ xa hơn!
Sau đó, ánh mắt ông khẽ động, thản nhiên nói: "Ta chỉ phế đi thần văn Thần Ma của hắn, có lẽ đó cũng là cơ hội, lão Chu, đừng vì hắn mà xin tha với ta nữa! Quy củ là phải tuân thủ!"
Ngoài lầu các, Chu Minh Nhân trầm giọng nói: "Ngọc Minh chủ tu là thần văn Thần Ma! Phế đi thần văn Thần Ma của hắn, đẩy hắn đi chiến trường Chư Thiên, như vậy chỉ có đường chết!"
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh nói: "Không phá thì không xây được, vừa lên Sơn Hải vẫn còn cơ hội! Nếu đến Sơn Hải đỉnh phong, muốn phá thì sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ!"
"Tốt, ta không nói nữa, ta muốn cầu một thần văn cho Ngọc Minh!"
Vạn Thiên Thánh nhíu mày, "Nó không phải của ta, cũng không phải của ngươi!"
"Ta biết, nhưng những người kia đã chết! Thần văn theo bọn họ vĩnh viễn chôn dưới mặt đất, có đáng giá không?"
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh đáp: "Ta không biết, đó là lựa chọn của bọn họ! Có nhân tất có quả, nếu năm đó không khu trục bọn họ, có lẽ thần văn sẽ được giữ lại, nếu đuổi bọn họ đi, vậy không có biện pháp! Chu Minh Nhân, hôm nay ngươi vì đệ tử của ngươi mà đào mộ, sau này đa thần văn nhất hệ nổi lên tìm ngươi báo thù, chớ trách ta khoanh tay đứng nhìn!"
"Ta sẽ tự gánh vác!"
Chu Minh Nhân trầm giọng nói: "Ta cũng không muốn đào mộ! Nhưng Ngọc Minh bị phế, ta không thể ngồi xem hắn đi chịu chết, ngươi là phủ trưởng, ngươi bảo hắn đi trảm một tên Sơn Hải, ta tuân thủ quy củ của ngươi! Nhưng là một lão sư, ta muốn cầu một con đường sống cho hắn!"
Vạn Thiên Thánh không nói gì.
Chu Minh Nhân cũng im lặng, quay người rời đi.
Chờ Chu Minh Nhân đi rồi, Vạn Thiên Thánh than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu.
Có nhân tất có quả!
Hôm nay ngươi đào mộ, hôm sau những người kia trở về, tự nhiên sẽ tìm ngươi thanh toán.
"Liễu Văn Ngạn, Hạ Vân Kỳ..."
Vạn Thiên Thánh than một tiếng, bọn họ còn hi vọng trở về sao?
"Mộ phần đều bị đào, các ngươi có thể chịu được ư?"
Vạn Thiên Thánh khẽ thở dài, nhắm mắt dưỡng thần, không lên tiếng nữa.
…
Trung tâm nghiên cứu.
Tô Vũ yên lặng khôi phục ý chí lực, rất lâu sau, ý chí lực dần dần khôi phục về trạng thái hoàn hảo như ban đầu.
Giờ này đã là đêm ngày mùng 3.
Dựa theo lịch trình, hôm nay nên cho mấy tên Đại Yêu ở bên dưới ăn, nhưng Tô Vũ lại không có tâm tình này, mới ba ngày, không đói chết, gấp cái gì.
Hắn đứng dậy, ấn vào một cái nút trên vách tường.
Một lát sau, tầng hầm truyền đến tiếng bước chân.
Bạch Phong râu ria xồm xoàm, vành mắt biến thành màu đen, mái tóc bù xù như ổ gà đi lên gặp Tô Vũ, ánh mắt còn hơi đờ đẫn.
"Có việc gì?"
Tô Vũ đau đầu!
Sao lão sư mình biến thành bộ dáng quỷ này vậy?
Tuyệt đối không tiêu sái, không phù hợp với hình ảnh nho nhã trong suy nghĩ của mình chút nào.
"Lão sư, ta muốn làm nghiên cứu!"
"Cái gì?"
Bạch Phong ngây người "Làm nghiên cứu ư?"
"Đúng!"
"Nhưng mà..." Bạch Phong nắm tóc, mở miệng: "Không đến Đằng Không, việc cấp bách của ngươi là tu luyện, làm nghiên cứu cái gì, đến Đằng Không rồi lại nói..."
Làm nghiên cứu rất tốn thời gian!
Không đến Đằng Không, chậm trễ quá nhiều thời gian sẽ không tốt.
Cho dù là anh thì cũng phải Đằng Không xong mới dồn tinh lực vào nghiên cứu.