Tô Vũ cười nhạt, cắt ngang lời của đối phương: "Ta tự cảm thấy mình hành xử đàng hoàng, chưa từng có ý tứ khi nhục bất kỳ người nào, nếu ngươi vẫn cứ cảm thấy là ta bất kính với Lưu lão sư, vậy thì ta đây đích thân hướng Lưu lão sư nói lời xin lỗi. Thế nhưng... Lưu lão sư thân là Đằng Không, lại làm khó xử học viên, làm người quý ở chỗ tự trọng, muốn người khác phải tôn trọng ngài ấy thì ta nghĩ trước tiên Lưu lão sư nên tự tôn trọng chính mình cái đã. Nếu Lưu lão sư tự hạ địa vị của mình xuống ngang bằng với học viên như ta, vậy thì ta đây có nói gì cũng không tính là bất kính với ngài ấy?"
Sắc mặt Dương Sa đỏ lên, y còn chưa biết nên đáp thế nào thì trong đám người xung quanh bỗng có một nữ sinh hô lên: "Nói rất hay!"
"Đúng rồi!"
"Trợ giáo khó xử học viên, còn không cho học viên nói vài lời công đạo?"
"Tô Vũ học đệ hành xử hợp quy củ, lời lẽ cũng có đạo lý, ta cảm thấy ngươi chẳng việc gì phải xin lỗi cả!"
"Tô Vũ học đệ lễ phép ghê!"
"Ngoại hình cũng soái nữa!"
"..."
Một đám học viên, ngươi một lời ta một câu, ồn ồn ào ào khiến bầu không khí trở nên rất sôi nổi.
Thực lực mạnh, có thiên phú, tuổi tác vẫn còn rất trẻ, lớn lên lại đẹp trai, cười rộ lên rất sáng sủa, hơn nữa còn lễ phép, nói năng lịch thiệp...
Thật là đáng yêu!
Lúc này cả đám nữ sinh bên dưới chỉ còn thiếu mỗi một câu chưa hô lên, ấy là: Tô Vũ, ngươi có bạn gái chưa?
...
Ở phía sau.
Hoàng Khải Phong nhíu mày, tâm trạng cực kỳ kém.
Gã có khả năng tiếp nhận chuyện Tô Vũ thắng, thế nhưng Tô Vũ bây giờ... Tình huống trước mặt rốt cuộc là như thế nào?
Dương Sa là kẻ bại trận, huống chi y còn lên đài là vì bênh vực lão sư của mình, lý do tốt đẹp như vật, không phải mọi người nên đồng tình với kẻ yếu hay sao?
Vì sao đến phiên Dương Sa thì mọi người đều ào ào ủng hộ Tô Vũ rồi?
Mà tên Dương Sa kia nữa, sao cũng không nói gì a?
"Đã vào Bách Cường bảng...."
Nhìn thoáng qua Tô Vũ, ánh mắt Hoàng Khải Phong biến ảo chập chờn, không khỏi cảm thấy, Tô Vũ đúng là có mấy phần thiên phú.
Lúc này mới qua hai tháng mà thôi, nếu lại cho hắn một quãng thời gian nữa, tới lúc đó chẳng phải là muốn lật trời rồi?
Nghĩ đến đây, Hoàng Khải Phong bất giác đi về phía trước, vài vị học viên bên người gã vội vàng bắt kịp, có một ít học viên đứng gần lôi đài cảm nhận được phong duệ chi khí bắn tới từ sau lưng thì dồn dập tránh qua một bên.
Cường giả tới à?
Là Hoàng Khải Phong!
Không ít người cảm thấy hứng thú cực kỳ, kẻ vừa đến chính là Hoàng Khải Phong, người làm trọng thương Ngô Gia, sư tỷ của Tô Vũ.
Gã thế mà đến rồi!
Tấm bia thủy tinh bên cạnh Bách Cường lâu có ghi rõ tên gã.
Hoàng Khải Phong, bài danh vị trí 71!
So với tháng trước còn cao hơn vài bậc.
Tô Vũ cũng nhìn thấy dị động của đám người phía dưới, sau một khắc, hắn thấy được Hoàng Khải Phong, lập tức nhận ra đối phương.
Hắn đã nhìn qua tư liệu của người này.
Tô Vũ nhìn xuống gã, Hoàng Khải Phong không quen với kiểu phải ngửa mặt nhìn lên đối phương như thế, lập tức quyết đoán nhảy thẳng lên lôi đài.
Gã đứng đối diện Tô Vũ, chậm rãi cất tiếng: "Ngươi là Tô Vũ?"
Tô Vũ yên lặng.
"Sư đệ của Ngô Gia? Học sinh của Bạch Phong?"
Hoàng Khải Phong thản nhiên nói: "Sư tỷ của ngươi quá yếu! Không chỉ yếu, mà quan trọng là còn không có giác ngộ của kẻ yếu. Ta đã để cho nàng ta tự nhận thua, nhưng nàng ta nhất định phải liều chết, bây giờ trọng thương chưa lành cũng là do nàng ta tự tìm chết. Giống như ngươi vừa nói, làm người quý ở chỗ tự trọng, đáng tiếc sư tỷ của ngươi lại không tự mình biết mình, giác ngộ bản thân kém như thế, tự làm tự chịu."
"Hoàng Khải Phong?" Tô Vũ nhìn chằm chằm gã, trên mặt đã không còn nụ cười, "Ngươi lên đài là vì muốn khiêu chiến ta?"
"Khiêu chiến?" Hoàng Khải Phong bật cười, "Ngươi may mắn mới vừa vào được Bách Cường bảng, mà ta đã xếp hạng ở vị trí thứ 71, ngươi có tư cách gì để ta khiêu chiến? Ngươi muốn khiêu chiến ta còn chẳng có tư cách nữa là. Dĩ nhiên, vào được Bách Cường bảng thì ngươi cũng không tệ, cố gắng giữ vị trí, đừng có mau bị đá xuống quá đấy."
Nói xong, Hoàng Khải Phong lại phì cười, "Khiêu chiến Bách Cường bảng thì coi như xong, dù sao chút thực lực của ngươi vẫn còn quá kém, không có tư cách, nhưng ta cho ngươi một cơ hội, có hứng thú lén luận bàn một phen hay không? "
Tô Vũ nhìn gã, lạnh lùng lên tiếng:
"Hoàng Khải Phong, ngươi đả thương sư tỷ của ta, không phải là chuyện vô tình à?"
"Ta là người rất hiếm khi nổi giận, nhưng đối với ngươi... Ta cảm thấy không cần thiết khách khí làm gì!"
Tô Vũ bình tĩnh nhìn gã, "Ngươi hà tất giả vờ giả vịt, thực lực của ngươi đã sớm phải tiến vào Vạn Thạch cảnh mới phải, ta nói có đúng không? Ngươi còn ở lại Thiên Quân, không phải là vì muốn khiêu chiến sư tỷ của ta, không phải là vì nhằm vào nhất hệ của bọn ta hay sao?"
"Dám làm, vậy liền dám đảm đương!"
"Bây giờ ở trước mặt mọi người, ngươi lén la lén lút, mất sạch đại khí, ngược lại khiến cho ta xem thường ngươi! Nhập học năm năm, rõ ràng có thực lực tiến vào năm mươi vị trí đầu, nhưng lại cứ nhất định phải ẩn giấu, không phải là vì muốn đùa bỡn chút thủ đoạn nho nhỏ ấy à... Đúng là làm người ta buồn nôn!"
Tô Vũ khinh miệt cười lạnh một tiếng!
Ánh mắt Hoàng Khải Phong băng hàn, lạnh lùng nói: "Nói như vậy, ngươi không muốn tự mình cùng ta luận bàn một phen?"
"Luận bàn?" Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Cùng loại tiểu nhân như ngươi luận bàn, ta sợ làm bẩn tay của ta!"
Dứt lời, hắn liền quay đầu nhìn về phía trọng tài, đoạn hỏi: "Lão sư, có biện pháp nào mà ta có thể đánh tàn phế gã nhưng không cần chịu trách nhiệm không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người dưới đài nhất thời kinh hô một tiếng!
"Tô Vũ học đệ, đừng hành động theo cảm tính..."
Một vài nữ sinh không đành lòng, vội vã lên tiếng can ngăn.
Sao có thể bị kích thích như thế chứ?
Hoàng Khải Phong chính là tên tiểu nhân hèn hạ!
Ngô Gia bị gã đánh trọng thương, lúc ấy không ít người thấy được, gã ra tay độc ác vô cùng độc ác, không ít nữ nhân chứng kiến đều cực kỳ chán ghét hành vi vô sỉ như vậy.
Hiện tại hắn lại lên đài khiêu khích Tô Vũ, rõ ràng không có ý tốt!
Tô Vũ mỉm cười, hướng phía dưới chắp tay, "Cảm tạ chư vị nhắc nhở! Có điều sư tỷ của ta bị trọng thương, đây là mối thù khiến ta bấy lâu vẫn luôn nghẹn ở cổ họng! Nếu là luận bàn bình thường, bại liền bại, chúng ta thua được! Thế nhưng hết lần này tới lần khác có người dùng những thủ đoạn thấp hèn kia để hãm hại nhất hệ bọn ta… Thật ác tâm! Loại người này, ta không coi gã là người!"
"Nói hay lắm!" Ngô Lam hét lên.
Hoàng Khải Phong lạnh lùng liếc nhìn nàng ấy.
Ngô Lam nghểnh cao đầu, kiêu ngạo nói: "Nhìn cái gì? Ta chính là mắng ngươi tiểu nhân vô sỉ đấy. Ghét nhất loại người dối trá hèn hạ như các ngươi. Có bản lĩnh thì hướng cường giả mà khởi xướng khiêu chiến, chỉ biết khi dễ kẻ yếu hơn mình thì đúng là rác rưởi!"
Ngô Lam mới không sợ hắn!
Nàng chính là loại tính cách này, tuy rằng nàng cũng xem thường kẻ yếu, nhưng lại chỉ muốn đường đường chính chính hạ gục cường giả, mặc dù dưới tình huống bình thường thì Ngô Lam thường xuyên đều bị cường giả chân chính vả mặt, có điều bản tính nàng vẫn luôn thẳng thắn, khinh ghét những kẻ có thủ đoạn thấp hèn như Hoàng Khải Phong.
Ánh mắt Hoàng Khải Phong rét lạnh, có điều Ngô Lam là người của Ngô gia, giờ phút này, gã không tiện mở miệng nói cái gì.