Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 456: Đối Đầu Dương Sa




"Dương học trưởng."

Tô Vũ lên đài, chắp tay hành lễ, khẽ nói: "Ngươi trách ta nhục mạ lão sư của ngươi, muốn giáo huấn ta, Tô Vũ không lời nào để nói. Có điều đã lên lôi đài thì tất có thắng có bại, chỉ hy vọng... Vô luận là kết quả như nào thì học trưởng không nên vì vậy mà dây dưa với ta sau đó!"

Tô Vũ chân thành nói: "Con đường tu luyện có thể bớt đi bao nhiêu rắc rối thì tốt bấy nhiêu, xem như Tô Vũ nhiều lời trước vậy. Ta chỉ sợ kẻ bại dây dưa không ngớt, cuối cùng dẫn tới phiền toái lớn, gây khó dễ cho con đường tu luyện của cả đôi bên."

Dương Sa nhíu mày, lớn tiếng quát: "Dây dưa không ngớt? Tài nghệ không bằng người, nếu thật sự thua thì đó là do ta không có năng lực! Dương Sa ta sao phải gây rắc rối cho ngươi?"

Nói xong, y liền cảm giác có chút không đúng.

Lời này có ý tứ gì?

Ý của ngươi là, ta sẽ thua?

Thua rồi thì sẽ dây dưa làm phiền ngươi?

Bất quá nghĩ đến Tô Vũ có Vạn Thạch tinh huyết, y cũng nhiều thêm mấy phần cảnh giác, dặn lòng lát nữa phải cẩn thận hắn thôn phệ tinh huyết, bùng nổ chiến lực Vạn Thạch.

Tô Vũ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía mọi người bên dưới: "Tô Vũ ta xuất thân từ Nam Nguyên, kiến thức kém cỏi, nhưng vẫn luôn nguyện ý cùng mọi người luận bàn một phen, mở mang tầm mắt! Thế nhưng, nếu không có lý do chính đáng thì không cần thiết phải làm vậy. Vả lại cũng không nên ôm tâm lý thù hận sau khi bại trận, luận võ tất có người thắng kẻ bại, hôm nay ta mới vừa bước lên lôi đài Bách Cường, về sau chỉ sợ sẽ còn lại đến, hi vọng chư vị có thể thông cảm một chút!"

Đơn giản mà nói, ý của Tô Vũ có nghĩa là trên đài tự do phân thắng bại, nhưng xuống đài ai về nhà nấy, đừng có đi tìm hắn gây sự.

Không ít người nghe vậy lập tức đổi sắc mặt.

Ý gì?

Xem thường chúng ta?

Tuy lời nói không phải thật ngông cuồng, nhưng nghe ra thì còn đáng giận hơn cả mấy câu coi trời bằng vung của Trịnh Vân Huy.

Ngươi chưa đấu đã chắc chắn chúng ta sẽ thua, thậm chí là thua thảm tới độ sẽ ghi hận với ngươi sao?

...

"Thú vị!"

Vạn Minh Trạch khẽ cười một tiếng, lắc đầu.

Cái tên Tô Vũ này luôn cho người ta cảm giác hắn là người đàng hoàng chất phác, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chứa dao găm.

Người thông minh đều nghe được ý hắn, rõ ràng Tô Vũ không hề cân nhắc tới chuyện chính mình sẽ bại.

Tự tin như vậy sao?

Trịnh Vân Huy quay đầu nhìn Vạn Minh Trạch và Hồ Thu Sinh, cười nhạo một tiếng, "Hai người các ngươi kể ra cũng giỏi nín nhịn thật, cả ngày bày ra dáng vẻ chỉ điểm giang sơn, không tranh không chấp. Vạn Minh Trạch, có cơ hội, lão tử rất muốn đấu với ngươi một trận ra trò."

Hồ Thu Sinh trêu ghẹo, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay luôn đi? Nói đến thì tính ra mấy người chúng ta năm nay ôn hòa thật đấy, kể ra thì chẳng có ai loạn đấu với ai cả."

Ánh mắt Trịnh Vân Huy sáng rực nhìn Vạn Minh Trạch, Vạn Minh Trạch lại mỉm cười, lắc đầu nói: "Được rồi, đừng làm loạn, Vân Huy mới vừa tỷ thí một trận xong, về sau có cơ hội rồi nói sau."

Trịnh Vân Huy xem thường nhìn cậu ta!

Lại giả bộ rùa đen rụt đầu rồi.

Mấy người bọn gã không nói thêm gì, đều ăn ý quay đầu nhìn về phía Tô Vũ bên trên lôi đài.

Lần trước Tô Vũ nuốt tinh huyết, nhất kích đánh bại Trần Khải, lần này thì như thế nào?

Ngược lại Trịnh Vân Huy biết, Dương Sa tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Vũ, nếu tên kia không nhanh mồm đưa ra con số 100 điểm công huân thì chắc chắn Tô Vũ sẽ không thèm để ý tới y.

...

Trọng tài vào chỗ.

Không quên nhắc nhở: "Hai vị, đợi chút nữa người nào thua thì nhớ kỹ phải nộp lên trên 10 điểm công huân, chúng ta làm trọng tài đều hi vọng vào việc được chia hoa hồng từ số điểm đó, đừng có đánh xong liền chạy mất, dù có buồn bã vì bại trận tới đâu thì cũng nhớ phải đi nộp tiền nhé!"

"..."

Bầu không khí trong nháy mắt liền biến chuyển.

Ánh mắt Tô Vũ có chút cổ quái, vị trọng tài này ăn nói thẳng thắn như vậy à?

Dương Sa cũng im lặng, lười nhác mở miệng đáp lời.

Trọng tài cũng không thèm để ý, mỉm cười hô: "Quy củ thì hai vị đều biết, ta đây không nói nhảm nữa, trận chiến bắt đầu!"

Trọng tài vừa mới nói xong, Dương Sa liền nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, một mặt cảnh giác, không nhúc nhích, một mặt làm tốt tư tưởng chuẩn bị, tùy thời né tránh.

Y biết rõ tình huống của đối phương.

Sau khi Tô Vũ thôn phệ thiên phú tinh huyết thì có thể bùng nổ chiến lực Vạn Thạch, rất đáng gờm.

Tô Vũ cười cười, chắp hai tay sau lưng, dưới chân khẽ động, thân ảnh lóa sáng.

Ánh mắt Dương Sa biến đổi!

Bỗng nhiên, y thấy hoa mắt dữ dội.

Là huyễn cảnh!

Ý chí lực trong nháy mắt bùng nổ, giờ phút này, sát khí xông thẳng vào trong đầu, trong đầu y, sát khí rung chuyển ý chí lực khiến cả biển ý chí đều đang rung chuyển theo.

Dương Sa quát lớn một tiếng, văn binh liền xuất hiện!

Ông!

Một tiếng vang trầm, huyễn cảnh trước mặt dường như đã tan biến, bầu trời trong xanh trở lại, Dương Sa âm thầm nhẹ nhàng thở ra, văn binh tới tay, y an tâm hơn hẳn.

Nhưng đúng vào thời khắc này, y bỗng nhiên nghe thấy dưới đài có một tràng âm thanh thảng thốt hú lên!

Bên tai bỗng dưng truyền đến tiếng hít thở lạnh người, cùng lúc đó, giọng nói của Tô Vũ đồng thời vang lên:

"Học trưởng, đa tạ!"

Tiếng nói vừa dứt thì văn binh của Tô Vũ cũng vừa khéo hiện ra, hóa thành trường đao, Tô Vũ tiện tay dùng một đao vỗ trúng phía sau lưng đối thủ.

Một cỗ cự lực truyền đến!

Bịch một tiếng!

Dương Sa choáng váng, lục phủ ngũ tạng đau đớn, y nhịn không được phun một ngụm máu tươi ra, hốt hoảng mở mắt, trước mắt dường như có chút quay cuồng mà tối sầm.

Y... trước mặt y nào còn là lôi đài hay Tô Vũ, mà là một gương mặt của một học viên đầy xa lạ.

Mà học viên nọ cũng đầy kinh ngạc, vội vàng tránh né ra khỏi người Dương sa.

Dương Sa quay đầu, phía bên trên lôi đài, Tô Vũ vẫn đang đứng đó, thái độ ung dung nhàn nhã như mây trôi nước chảy, văn binh của hắn đã tan biến từ khi nào.

Một bộ dáng vừa phóng khoáng lại vừa ngông nghênh!

Cực kỳ giống với Bạch Phong khi anh lần đầu tiên xuất hiện tại Nam Nguyên, thái độ hời hợt như vậy, nhưng vừa ra tay liền tùy tiện giết chết một vị Đằng Không tứ trọng.

Ngày đó, Bạch Phong dễ dàng giành chiến thắng, tiêu sái vô cùng.

Mà hôm nay, sự tự nhiên, ung dung của Tô Vũ cũng hệt như lão sư của mình.

...

"Mạnh!"

Giờ khắc này, không ít người biến sắc mặt.

Rất mạnh!

Thắng quá dễ dàng!

Dương Sa mặc dù không bằng học viên Bách Cường bảng, nhưng dù gì y cũng là Thiên Quân thất trọng, dưỡng tính tiếp cận đỉnh phong, nói thế nào cũng sẽ không nên bị người hạ gục dễ dàng như thế.

Nhưng hiện tại thì sự thật đã bày ra trước mắt bọn họ.

Tô Vũ thắng quá dễ dàng, thần văn bùng nổ, văn binh tùy tiện vỗ một cái, ngay cả y phục cũng không xuất hiện nổi một nếp nhăn thì Dương Sa đã bị hắn đánh bại!

"Đa tạ!"

Bên trên lôi đài, Tô Vũ chắp tay, áo trắng bồng bềnh, tiêu sái không chịu nổi.

Giờ khắc này, ánh mắt vô số nữ sinh bên dưới đều sáng lên!

Trong đám người có một nữ sinh trước đó đã đưa Tô Vũ vào trường học - Chu Tuệ, kích động hô: "Nhìn thấy không? Là tân sinh do ta dẫn dắt đó. Thật là lợi hại, thật suất khí! Cái tên này, thời điểm mới tới còn chưa đẹp trai như vậy đâu."

Dương Sa a, ở trong mắt nàng đã là một sự tồn tại cao không thể chạm tới.

Kết quả, Tô Vũ dường như còn chưa thèm phát lực, vừa ra tay liền nhẹ nhàng tiễn Dương Sa bay thẳng xuống lôi đài!