Cùng lúc đó.
Ở một góc hẻo lánh.
Có mấy kẻ mặc trường bào, bên ngoài khoác thêm một lớp áo choàng, đang đứng tụ tập cùng một chỗ, nhìn dáng vẻ có điểm thần bí.
Phía dưới lớp áo choàng ấy, nếu như để mọi người xung quanh thấy được bộ dáng của bọn họ thì chỉ sợ không ít người sẽ kinh hô.
Có kẻ trên trán có một cái sừng rất dài, có kẻ thì nguyên gương mặt chính là cái đầu trâu khô đét.
Có kẻ trên mặt vẫn còn không ít lông tơ, có kẻ thì sở hữu đôi tai dài quá mức bình thường.
Đấy chính là học viên đến từ vạn tộc.
Giờ phút này, thấy Vương Bằng nhảy lên đài, bên trong đám học viên vạn tộc ấy có một tên khẽ cười nói: "Đại Hạ Văn Minh học phủ... Bách Cường bảng... Cảm giác rất yếu!"
Rất yếu!
Thân thể là Thiên Quân bát trọng, ý chí lực vẫn trong giai đoạn dưỡng tính, chiến lực bình thường đều có thể có thể so với Vạn Thạch, tóm lại là... rất yếu.
Trong mắt bọn họ, Trịnh Vân Huy cùng Vương Bằng đang ở trên lôi đài kia cũng không tính là mạnh.
"Yếu? Không yếu!"
Cũng có kẻ công chính phản bác: "Nhân cảnh có rất nhiều học phủ tương tự như thế này, chỉ riêng Đại Hạ phủ thì đã có tới mấy chục học phủ, thứ Bách Cường bọn họ nói chẳng qua chỉ là bảng danh sách xếp hạng những người dưới 30 tuổi, cũng không phải là toàn bộ nhân tộc, các ngươi đừng lẫn lộn! Vả lại ta thấy, Bách Cường bảng chỉ nên chân chính xem xét mười vị trí đầu, những tên xếp phía sau chiến lực yếu ớt cũng là chuyện bình thường."
"Nghe nói mười vị trí đầu đều có thực lực chiến Đằng Không, không biết thực hư thế nào."
"Dưới 30 tuổi mà có thể tập hợp trăm người, đều có thể chiến Đằng Không, dạng này còn yếu sao?"
Lời này vừa nói ra, vài vị học viên vạn tộc khác đều không lên tiếng.
Có thể chiến Đằng Không thì đều là yêu nghiệt, đặt tại nơi nào cũng vậy.
Nhân cảnh có thể dễ dàng tập hợp trăm người, vả lại vốn dĩ nhân tộc cũng là một trong mười chủng tộc mạnh nhất, hiển nhiên Bách Cường bảng của bọn họ không yếu được.
Đại Hạ Văn Minh học phủ, bất quá cũng chỉ là một trong số hàng chục học phủ khác mà thôi.
"Vậy chúng ta sẽ lên khiêu chiến chứ?"
"Chờ một chút, nhìn thử xem có những người nào xếp hạng cao phía trên muốn ra tay không!"
Vài vị học viên vạn tộc thấp giọng trao đổi, mà hai vị lão nhân đứng gần đó tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ thì không khỏi ngáp một cái, sắc mặt thờ ơ không chút hứng thú.
Vạn tộc học viên quá cảnh giác!
Trực tiếp lên đi a, cảm thấy bọn hắn yếu thì cứ trực tiếp đánh lên, nắm lấy mười vị trí đầu của Bách Cường bảng là xong, như thế mới thú vị.
Hiện tại chần chờ, nhìn trước ngó sau, quả là nhàm chán!
...
Đương lúc bọn họ đang thấp giọng trò chuyện.
Thì ở trên lôi đài đằng kia, một vị trọng tài Lăng Vân cảnh xuất hiện, ông nhìn hai người đã lên đài, nghiêm mặt xác nhận: "Trịnh Vân Huy, ngươi khẳng định muốn khiêu chiến vị trí thứ 91 - Vương Bằng?"
Các trận chiến tranh giành vị trí lên Bách Cường bảng đều có trọng tài chủ trì.
Trịnh Vân Huy hiên ngang lẫm liệt đáp: "Ta khẳng định!"
"Các ngươi có quyền nhận thua, lúc đó chỉ cần nhảy xuống lôi đài là được! Nếu kiên trì không nhận thua, không xuống lôi đài, trừ phi tình huống nguy hiểm tới tính mạng, bằng không trọng tài sẽ không xuất thủ. Nếu như bị trọng thương, chớ trách ta không nhắc nhở trước."
Trịnh Vân Huy cười ha hả nói: "Đánh thắng được thì đương nhiên nhận thua làm gì, đã đánh không lại... vậy thì hiển nhiên phải nhảy xuống lôi đài bảo toàn bản thân chứ."
"Xùy."
Dưới đài, âm thanh khinh thường vang lên.
Mụ nội nhà ngươi, ăn nói thản nhiên như thế, thật không sợ mất mặt sao?
...
Bách Cường tranh đoạt sắp bắt đầu.
Mà lúc này, bên cạnh Tô Vũ đã nhiều thêm một người, Hạ Hổ Vưu vừa chạy đến liền oang oang hỏi: "Tô Vũ, ngươi cảm thấy người nào thắng?"
"Trịnh Vân Huy đi." Tô Vũ cười nghiêm túc nhận xét: "Tuy đều là Thiên Quân bát trọng, bất quá cái tên Trịnh Vân Huy này dù sao cũng là hậu duệ Sơn Hải, ta cảm thấy nội tình của gã thâm sâu hơn Vương Bằng."
"Phải không?" Hạ Hổ Vưu cười đắc ý, "Gã thắng liền tốt, gã mà thắng thì ta liền thu được mấy trăm điểm công huân..."
Tô Vũ nhìn cậu ta, cái tên mập mạp đây từ lúc nào lại chạy đi khai bàn rồi?
"Đừng nhìn ta, lần này ta không phải nhà cái, hai người bọn họ đấu quá gấp, ta còn chưa tới đây thì đã có kẻ khai mào rồi, ta chỉ đi đặt cược ở cửa Trịnh Vân Huy thôi."
Tô Vũ gật gật đầu, có chút ý động, hay là hắn cũng nên đi đặt cược Trịnh Vân Huy một phen?
Thôi thôi, bỏ đi, hắn sợ bị học phủ quét.
Cái kia sẽ thua lỗ lớn!
Vốn dĩ hắn đã chẳng còn lại nhiều công huân.
"Tô Vũ, hôm nay ngươi có định khiêu chiến không?"
Tô Vũ không để ý tới cậu ta, hắn nhìn chung quanh một lượt, đoạn thấp giọng hỏi: "Dương Sa không tới à?"
"Dương Sa?"
"Học sinh của Lưu lão sư. Không phải lúc trước nghe nói y định khiêu chiến Bách Cường bảng sao? Hôm nay bảng danh sách còn trống chỗ, thế mà y lại không tới à?"
Hạ Hổ Vưu câm nín, ngươi thật giỏi, còn nhớ thương tới đại đệ tử của Lưu Hồng luôn rồi à?
"Tới rồi, bên kia kìa!"
Cậu chỉ vào một người đứng cách đó không xa, nhỏ giọng thì thầm: "Ngươi chuẩn bị làm thịt y?"
Tô Vũ phì cười: "Xem ngươi nói kìa, ta là loại người này sao? Hổ Vưu, ngươi giúp ta đi hỏi y một chút, hoặc là kích thích y một thoáng, nhìn xem y có nguyện ý cùng ta đấu một trận hay không, tốt nhất là để y chủ động khiêu chiến ta, ta bị động tiếp nhận là hay nhất, có thể cược với ta mấy trăm điểm công huân lại càng tốt hơn, ta chín ngươi một, thế nào?"
Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, líu lưỡi nói: "Mấy trăm điểm, ngươi thật sự cho rằng Đơn thần văn đều là kẻ có tiền sao? Bất quá lời này nói đi cũng phải nói lại, cái tên họ Dương kia thật đúng là rất có tiền!"
Nói tới đây, Hạ Hổ Vưu bèn nhỏ giọng thì thầm: "Để ta đi thử xem, ngươi thật sự muốn so tài với hắn à? Một mực hố tiền từ đám người Lưu Hồng như thế, ta nói này Tô Vũ, có phải ngươi hơi thiếu đạo đức rồi hay không?"
"..."
Tô Vũ nhìn hắn, ta thiếu đạo đức?
Ngươi còn có đạo đức để có thể nói ta?
Hạ Hổ Vưu im lặng, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là có ý gì!
"Được được được, ta đi nhìn thử một chút, ngươi chín ta một, nhớ đừng nuốt lời!"
Cậu ta nhanh chóng len lỏi qua bên kia, Tô Vũ không xen vào, về phần Dương Sa có chấp nhận chủ động khiêu chiến mình hay không, đó không phải là việc hắn quá để tâm.
Bách Cường bảng là một thứ rất tốt.... Cũng là cái thứ tốt.
Có một vài bí cảnh thậm chí chỉ cho phép học viên Bách Cường bảng tiến vào, chuyện này Tô Vũ đã biết từ lâu.
Hắn bây giờ đã luyện thành Thiên giai võ kỹ, cũng không có ý định quá mức điệu thấp nữa, thời điểm nên biểu hiện ra một ít thì vẫn phải nên biểu hiện đàng hoàng.
Mà ngay lúc Tô Vũ đang miên man nghĩ tới những thứ này.
Thì bên kia cuộc chiến của Trịnh Vân Huy và Vương Bằng đã chính thức bắt đầu!
...
Phía trên lôi đài.
Ngoài miệng Trịnh Vân Huy cười cười nói nói trông có vẻ chủ quan, trên thực tế, một chút thái độ chủ quan khinh địch cũng không có.
Trọng tài vừa hô một tiếng "Bắt đầu", thân hình Trịnh Vân Huy trong nháy mắt liền phóng to!