Một bản《 Tịnh Nguyên Quyết 》cũng không làm tiêu tốn bao nhiêu tinh lực của Tô Vũ.
Đơn giản sửa sang lại một chút vị trí các khiếu huyệt cần khai mở, và làm như thế nào để mở ra cũng như liên kết, việc này đối với Tô Vũ mà nói cũng không tính quá khó khăn.
36 khiếu huyệt không hề ít, liền xem Hồ Tông Kỳ tự mình tu luyện thế nào.
Thật ra không chỉ riêng《 Tịnh Nguyên Quyết 》, mà thông qua sách họa, Tô Vũ còn có thể sửa sang lại, cho ra mắt thêm nhiều cơ sở nguyên quyết của các chủng tộc khác.
Đương nhiên đó là chuyện của sau này, hiện tại thì không được.
Bây giờ hắn vẫn còn quá yếu!
Tỉ như《 Cường Thân Quyết 》của Phá Sơn ngưu tộc, thứ này dĩ nhiên trọng yếu hơn, trân quý hơn nhiều so với《 Tịnh Nguyên Quyết 》, cũng vì vậy mà nếu truyền ra ngoài thì sẽ khiến rất nhiều người chú ý, Tô Vũ gánh không nổi áp lực.
《 Tịnh Nguyên Quyết 》dù sao cũng chỉ là công pháp có tính phụ trợ, dù cho Hồ Tông Kỳ thật sự không đáng tin cậy, lén lút truyền ra ngoài thì cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn gì đối với Tô Vũ, đằng sau gì thì sau lưng hắn vẫn còn có một vị cường giả Sơn Hải bát trọng làm chỗ dựa.
Còn về phần vị sư tổ kia… Dựa theo lời Bạch Phong kể thì hẳn là vị này rất dễ nói chuyện.
Trước tiên ông cứ tạm thời đội hộ hắn một cái nồi đi!
...
Trước khi tạm biệt Hồ Tông Kỳ, Tô Vũ đã cẩn thận dặn dò, có gặp nhau trong học phủ thì mọi người bảo trì quan hệ không gần không xa như trước đây là được.
Quá thân thiết thì Tô Vũ lo lắng Đơn thần văn nhất hệ sẽ đề phòng Hồ Tông Kỳ.
"Hồ Tông Kỳ... Lâm Diệu!"
Trong lòng Tô Vũ thầm lẩm bẩm một câu.
Hắn nhất định phải tìm thời gian kéo thêm Lâm Diệu vào hội hỗ trợ.
Còn có vài người có khả năng suy tính một chút, tỉ như Hạ Hổ Vưu... Bất quá thân phận Hạ gia của cậu ta khiến Tô Vũ có điểm kiêng kị, một khi trêu chọc Hạ gia chú ý, hắn có thể sẽ bị người ta nuốt không còn sót lại một chút cặn!
"Phải tìm người không mạnh hơn ta, gia thế không thể quá tốt, nếu không được gia tộc coi trọng thì lại càng tốt, bằng không thì đối phương chẳng thiếu bất kỳ tài nguyên gì, mình lấy gì để mà lôi kéo họ?"
Tô Vũ cảm thấy, hiểu biết của hắn về các bạn học cũng như các gia tộc có tên tuổi trong toàn bộ Đại Hạ phủ là quá ít!
Hắn cần phải nắm giữ nhiều thứ hơn!
Còn về việc trông cậy vào sư phụ của mình... Quên đi thôi!
Bạch Phong chính là trạch nam tiêu chuẩn, tuy rằng thiên phú mạnh, thực lực mạnh, nhưng lại chẳng có mấy người bạn tốt, cả học phủ rộng lớn như vậy, thế mà khi anh ta bị người khi dễ thì không thấy có một ai ra mặt giúp đỡ là đủ hiểu.
"Sư tổ ắt hẳn cũng là một trạch nam điển hình."
Trong lòng Tô Vũ thầm nhủ, nếu không phải là như thế, đa thần văn nhất hệ làm sao càng sống lại càng thảm như vậy.
Sơn Hải bát trọng a!
Mạnh như vậy, trong học phủ cũng không có mấy người.
Thế mà trên dưới còn bị người nghiền ép.
Ông ấy chỉ có mỗi một cái trung tâm nghiên cứu cũng bị người ta ngày đêm nhớ thương, muốn cướp đoạt, quá thảm rồi.
Hắn nhìn không nổi!
Vị trí Quán trưởng của sư bá cũng sắp bị người ta đoạt đi, thế mà không ai quản, không ai hỗ trợ, dù gì thì y cũng là Lăng Vân cửu trọng, kết quả thì sao?
Hừm, sư bá cũng là đại trạch nam!
Suốt ngày nhốt mình trong Tàng Thư các, cửa lớn không ra cổng trong không bước, không khi dễ y thì khi dễ ai!
"Song quyền còn khó địch bốn tay kia kìa! Tối thiểu có bầy có đàn đi theo vì ngươi phất cờ hò reo thì dẫu sao cũng sẽ có khí thế đàn áp đối phương."
Tô Vũ trong lòng thầm nhủ, những người kia dù cho thực lực không mạnh, nhưng tụ lại một chỗ, cùng nhau đứng ra thì đó là một cỗ lực lượng không nhỏ chút nào.
Mấy người sư tổ bọn họ đều là kẻ ngốc!
Ngươi thanh cao... Ai nguyện ý phản ứng ngươi? Cũng đâu phải là cường giả vô địch trấn áp tứ phương đương thời. Mà dù cho sư tổ có là cường giả vô địch, thì mọi chuyện cũng không thể chỉ một người định đoạt là xong.
Tô Vũ lặng yên suy nghĩ, nghĩ đến một ngày nào đó, nếu học phủ muốn khai trừ mình, chính mình đứng lên hô hào một phen, hàng trăm hàng ngàn học viên lão sư đứng ra phản đối... Dù cho là Vạn Thiên Thánh cũng không dám tùy tiện khu trục chính mình a?
Liễu Văn Ngạn lão sư năm xưa chính là bị ông ta ép buộc nghỉ học.
Tô Vũ thật sự sợ việc này sẽ tái diễn!
"Yên lặng phát triển, thành lập một mạng lưới quan hệ của riêng mình, chỉ cần mọi người đều có lợi ích, vậy thì chính là mọi người cùng đứng về một thể, cái gọi là phe phái... Tính là gì!"
Bất quá thời khắc này chính hắn lại quá yếu, trước tiên phải mạnh lên, tranh thủ đoạt thêm nhiều tài nguyên của bên kia cái đã rồi hẵng nói.
Chắc hẳn sư tổ sẽ không để ý, lão sư cũng sẽ không để ý.
...
Trung tâm nghiên cứu.
Tô Vũ mở bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》ra, có rất nhiều chữ bên trong.
Tô Vũ nhìn một hồi, thưởng thức một phen, không thể không nói, chữ viết của sư tổ đẹp mắt hơn nhiều so với Bạch Phong.
Hắn thẩm thấu ý chí lực tiến vào, không có gì dị thường.
Chỉ có thể cảm nhận được kiểu chữ dày nặng, mang theo một ít hương vị cổ xưa.
Đây là chữ viết do Sơn Hải cảnh lưu lại.
Còn về phần những thứ khác thì không có cái gì đặc biệt.
"Thật sự có võ kỹ tồn tại trong này sao?"
Tô Vũ ngẫm mà hồi hộp, nhiều năm qua, ngay cả Hồng Đàm cũng không phát hiện có cái gì dị thường, điều này đại biểu nếu như thật có, đây tuyệt đối là võ kỹ do cường giả Nhật Nguyệt, thậm chí là cường giả Vĩnh Hằng đích thân viết.
Tối thiểu người nọ phải mạnh hơn không ít so với sư tổ!
Trong tay hắn xuất hiện một giọt Long Tằm tinh huyết.
Tô Vũ hít sâu một hơi, hướng trên quyển trục nhỏ xuống một giọt.
Tinh huyết vừa thấm vào, trước mắt liền xuất hiện biến hóa!
...
Trước mắt Tô Vũ lóe sáng một cái, hắn vội nhắm tịt hai mắt lại, đợi tới khi Tô Vũ từ từ hé mở hai mắt thì phát hiện chính mình đã không còn ở tại chỗ cũ.
Bốn phía xung quanh trống rỗng mơ hồ.
Sau một khắc, trước mặt hắn bỗng nhiên nhiều thêm một người, là một vị nam tử có thân hình cao lớn.
Nam tử nọ thoạt nhìn chỉ ngoài bốn mươi năm mươi tuổi, ánh mắt có chút trầm đục, bất quá khi nhìn thấy Tô Vũ, rất nhanh ánh mắt ông đã sáng rực lên!
"Nhân tộc?"
Tô Vũ nghe vậy liền sửng sốt, có ý gì?
"Chớ kinh ngạc, chỉ là tàn dư ý chí lực của ta lưu lại mà thôi!" Nam tử trung niên thản nhiên nói: "Có thể đến được đây thì đó chính là cơ duyên của ngươi! Kẻ trước đó đạt được bản công pháp này là một tên dị tộc, nó đã chết không?"
"Vẫn còn chưa..."
"Mặc kệ nó!"
Nam tử không nhiều lời, ông nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm túc giới thiêu: "Bản công pháp này tên là《 Thời Gian 》."
《 Thời Gian 》?
Tô Vũ ngây người, tới tận bây giờ hắn vẫn còn thấy hoang mang, đây là ý chí chi văn không gian sao?
Thế mà còn có người!
Đương nhiên, ý chí chi văn vốn dĩ đều có người, nhưng lúc trước bọn họ không biết nói chuyện a!
Cái này còn biết nói chuyện!
"Công pháp《 Thời Gian 》là phương pháp truy tìm thời gian, cản phá luân hồi, truy tinh cản nguyệt, một bước quá khứ, một bước tương lai..."
Chà, gió thổi hơi mạnh.
Tô Vũ im lặng nhìn đối phương, rốt cuộc là người nào sáng tạo ra công pháp này thế? Chém dã man thật!
"Đây là võ kỹ Thiên giai trung cấp đỉnh phong! Cần khai khiếu 132 cái."
"Có thể phá Sơn Hải, có thể trấn Nhật Nguyệt!"
"..."
Tô Vũ yên lặng lắng nghe, được lắm, ngài cứ tiếp tục chém đi, rất có thể ngài chính là Vô Địch, ngài đương nhiên có khả năng phá Sơn Hải, trấn Nhật Nguyệt, nhưng ta thì không được a.
Võ kỹ thiên giai trung cấp.
Hoàn toàn chính xác là rất mạnh, thế nhưng phải nhìn xem là ai tu luyện, người tu luyện có cảnh giới gì.
"Bản công pháp này chỉ có tam trọng!"
"44 khiếu huyệt hợp lại thành nhất trọng!"
"Nhất trọng, phá Sơn Hải!"
"Nhị trọng, trấn Nhật Nguyệt!"
"Tam trọng, chiến Vô Địch!"
"..."
Tô Vũ tiếp tục ngốc trệ, đây là tên của các chiêu thức sao, thật là khí phách, chỉ có điều… một khi chiến đấu mà ta hô tên của mấy chiêu này xong thì dám sẽ bị người xung quanh đánh chết.
Hắn thật muốn mắng kẻ tạo ra bản công pháp này.