Lưu Hồng nghe thấy Hạ Thiền rút lui xong thì lập tức lên tiếng hỏi: "Nói như vậy thì ba vị trí đầu xem ra đã thuộc về mấy người Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Tô Vũ..."
Gã vừa dứt lời, Hạ Hổ Vưu bỗng nhiên kêu thảm một tiếng!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu, chỉ thấy cậu phất tay, cười khan một tiếng, vẻ mặt thống khổ nhìn qua chỗ Hạ Thiền, đầy mặt phiền muộn!
Chết người a...
Sao ngươi lại không nỗ lực tiến vào ba vị trí đầu?
Rất nhiều người cá ngươi không vào nổi ba vị trí đầu, nhưng ca của ngươi tin tưởng ngươi, tin ngươi nhất định có khả năng tiến vào, ngươi thế mà nhận thua, xong rồi, ta lại thua thiệt mấy trăm điểm công huân!
Hạ Thiền vừa nhìn liền đoán được Hạ Hổ Vưu lại lén lút làm gì sau lưng nàng, nàng hừ lạnh một tiếng, quay mặt rời đi.
Mất mặt!
Đáng đời!
...
Lưu Hồng cũng không thèm để ý tới Hạ Hổ Vưu, chỉ nhìn về phía mấy người Tô Vũ, đoạn hỏi: "Các ngươi tính thế nào? Thay phiên giao thủ, hay là muốn chọn cách thức khác? Hoặc là một người luân không, hoặc là..."
Gã còn chưa nói xong, Hồ Thu Sinh ở bên này liền chủ động nói: "Được rồi, ta không tranh đệ nhất, ta không bằng Vạn Minh Trạch, Tô Vũ cùng Vạn Minh Trạch thử một chút đi, nếu như Tô Vũ thắng, hắn xứng đáng xếp vị trí thứ nhất, nếu như thua thì thôi, kỳ thật hạng hai hay hạng ba cũng không có gì để tranh, đều một dạng."
Tô Vũ nhìn về phía Vạn Minh Trạch, Vạn Minh Trạch bật cười, "Thu Sinh đang muốn phủng sát ta đấy à?"
Dứt lời, cậu lại nhìn qua chỗ Tô Vũ, thân thiện nói: "Y không muốn tranh, nhưng ta còn muốn có cơ hội thử sức một lần với ngươi đây, hai ta chiến một phen chứ?"
Tô Vũ ngạc nhiên nhìn Hồ Thu Sinh, Hồ Thu Sinh tủm tỉm cười, nói khẽ: "Đừng nhìn ta, ta thật sự không bằng họ Vạn, ta cùng hắn bí mật giao thủ qua, bại mấy lần, bằng không... Ta cũng không phải là người dễ dàng nhận thua như vậy."
Y quả thật đã đấu với Vạn Minh Trạch mấy lần, nhưng lần nào cũng thua.
Tô Vũ nhíu mày, Vạn Minh Trạch mạnh vậy sao?
Hồ Thu Sinh dĩ nhiên không yếu, Trịnh Vân Huy tám chín phần mười không phải đối thủ của y, trước đó y lại thắng Triệu Thế Kỳ, thực lực của người này chỉ sợ còn mạnh hơn Trịnh Hoành, kết quả thế mà trực tiếp nhận mình kém hơn Vạn Minh Trạch.
Vạn Minh Trạch... người của Vạn gia!
"Ta đây thử một chút vậy!"
Tô Vũ cũng không nhiều lời, dù như thế nào, hắn cũng đều muốn so một lần.
Dù cho không bằng đối phương, cũng phải nhìn rõ cả hai chênh lệch bao nhiêu.
Hai bên đứng dậy, rất mau đã đi đến địa điểm thi đấu.
...
Bên trong bí cảnh.
Thân ảnh hai người đồng thời xuất hiện.
Vạn Minh Trạch nở một nụ cười tự tin, giơ tay ra hiệu để Tô Vũ xuất thủ trước.
Tô Vũ cũng không khách khí, sắc mặt ngưng trọng, thần văn chiến kỹ trường đao trực tiếp xuất hiện, sát khí bùng nổ, lôi đình oanh sát thẳng về phía đối phương.
Nương theo huyễn cảnh, thậm chí còn tăng thêm bóng mờ kết giới!
Toàn lực ứng phó một đao, không có bất kỳ tâm tư thăm dò gì.
Cũng không thấy Vạn Minh Trạch có động tác gì, trường đao giết tới, Vạn Minh Trạch vẫn như cũ thản nhiên mỉm cười, phảng phất như không hề bị huyễn cảnh quấy nhiễu, cậu dùng tay không chộp thẳng tới chỗ trường đao đang phóng tới.
Trực tiếp bắt lấy!
Lôi đình mãnh liệt oanh sát xuống, bên ngoài cơ thể Vạn Minh Trạch xuất hiện một tầng vòng sáng!
Tô Vũ hơi chấn động một thoáng, là thần văn nhị giai.
Còn không phải là loại mới tiến cấp!
"Cố?"
Tô Vũ miễn cưỡng nhìn rõ, vừa thấy được một chút manh mối thì bỗng nhiên cảm giác trường đao của mình bị một lực lượng kiên cố giữ chặt lại.
Trong lòng của hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng bùng nổ ý chí lực điều khiển!
Thế nhưng đúng lúc đó, xung quanh người Vạn Minh Trạch lại xuất hiện một vòng sáng lấp lánh!
"Còn có nữa?"
Tô Vũ kinh hãi, lại một viên nhị giai thần văn!
"Phong!"
Thần văn mới bùng nổ, trong nháy mắt, bốn phương tám hướng không gian xung quanh Tô Vũ giống như đều bị phong tỏa lại!
"Sát!"
Trong lòng Tô Vũ hò hét một tiếng, sát ý bùng nổ!
Đúng vào lúc này, Vạn Minh Trạch lần nữa bùng nổ một viên thần văn thứ ba: "Định!"
Tô Vũ cuồng mắng một tiếng!
Đối phương làm như thế thì hắn còn đánh như thế nào được nữa?
Hắn cảm giác mình trực tiếp bị cố định ngay tại chỗ!
Ngươi là đa thần văn nhất hệ, hay là ta?
Ba cái thần văn, rõ ràng đều đã tiến cấp nhị giai!
Không có thiên lý!
Cái này cũng chưa tính, trong chớp mắt, nhị giai thần văn "Cố” và “Định" của cậu ta bỗng chậm rãi dung hợp lại cùng nhau, trực tiếp đem thần văn trường đao của Tô Vũ bao bọc lại, gắt gao phong tỏa!
Chân chính dung hợp!
Hai cái thần văn giống như hóa làm một thể, dung hợp lại cùng nhau, đem trường đao khóa đến gắt gao, dù cho Tô Vũ cũng có hai cái nhị giai thần văn thì vẫn không có biện pháp nào giãy dụa được.
Thần văn chữ "Phong" của đối phương trong nháy mắt đã phóng to che trời, đè áp mấy thần văn của Tô Vũ xuống dưới đáy!
Đây là ba cái thần văn có tính phụ trợ.
Thế nhưng hiệu quả của nó so với tính công sát càng thêm đáng sợ, Tô Vũ trơ mắt nhìn Vạn Minh Trạch từng bước một đi vào, ý chí lực không ngừng bùng nổ, nhưng lại không cách nào thoát khỏi vòng vây ép chặt của cậu ta.
Vạn Minh Trạch mỉm cười, thong dong bước đi, càng lúc càng tới gần Tô Vũ.
Bờ môi cậu khẽ động, giống như đang nói chuyện.
Tô Vũ cẩn thận phân rõ, mơ hồ đó có thể thấy được cậu đang nói: "Đáng tiếc là tính sát thương của thần văn của ta không mạnh, chủ yếu là tập trung phong tỏa đòn của đối thủ..."
Tô Vũ biệt khuất!
Thầm mắng một tiếng, như này mà gọi là tính sát thương không mạnh?
Thế thì cái gì mới tính là mạnh?
Sau một khắc, Vạn Minh Trạch đã chứng minh, quả thật lực sát thương của cậu ta không mạnh!
Hỗn đản này đi đến trước mặt Tô Vũ, một cước đá thẳng về phía hắn, Tô Vũ bị gắt gao cố định, nhưng cậu ta lại giống như chưa được ăn cơm, dùng sức đá tới mà không có chút cân lượng nào, Tô Vũ có cảm giác, dường như hình chiếu của Vạn Minh Trạch dựa vào ý chí lực phóng ra còn đang đổ mồ hôi hột khi cố gắng làm động tác này thì phải.
Tô Vũ thậm chí còn thấy sốt ruột thay đối phương!
Vạn Minh Trạch cứ một cước rồi lại một cước đá tới, thẳng tới sau đó, trong tay cậu ta bỗng nhiên huyễn hóa ra một cây tiểu đao, một mặt áy náy nhìn về phía Tô Vũ, lần nữa bờ môi khẽ động.
"Thật có lỗi, ngươi quá cường ngạnh, rất khó đánh chết ngươi, ta chậm rãi cắt vậy..."
Nói xong, tiểu tử Vạn gia thật sự cầm lấy đao nhỏ bắt đầu cắt xuống ngay trên thân Tô Vũ.
Tô Vũ thật sự sụp đổ mất rồi!
Cái tên này vừa cười, vừa nói xin lỗi, vừa cắt chính mình...
Đúng là tên điên!
Tô Vũ cảm giác Vạn Minh Trạch hệt như một kẻ điên!
Bảo sao Hồ Thu Sinh không nguyện ý cùng cậu ta so chiêu.
Đáng chết, sớm biết cậu ta biến thái như vậy, hắn cũng không nên tiếp nhận trận tỷ thí này mới phải.
Trong lòng Tô Vũ mắng to, hắn cảm thấy tuy rằng lực sát thương của hỗn đản họ Vạn quả thật không mạnh, nhưng cứ để tình huống này tiếp diễn... Người nào mà chịu nổi cậu ta?
Trơ mắt nhìn từng khối thân thể của mình bị cắt nát!
Dù cho đây không phải thân thể thật sự, nhưng Tô Vũ cũng chịu không nổi sự ủy khuất đó.
Sau một khắc, thân ảnh Tô Vũ trực tiếp tan biến!
Vạn Minh Trạch thở dài đầy tiếc nuối, còn may Tô Vũ không kiên trì ở lại, bằng không hắn đã chứng kiến cảnh tượng họ Vạn lẩm bẩm: "Đáng tiếc, mới cắt có mấy đao thôi mà, Hồ Thu Sinh bị cắt hơn một ngàn đao cũng không nguyện ý nhận thua kia kìa..."
Rất rõ ràng, khi hai người bọn họ giao thủ, quá nửa khả năng cũng là dùng loại bí cảnh đặc biệt này.
Bằng không dùng chân thân giao thủ, Hồ Thu Sinh đại khái sớm đã bị tên biến thái Vạn Minh Trạch cắt đến chết!
...