Đương khi mấy vị Các lão tập trung nói chuyện, thì ở bên dưới Hạ Hổ Vưu cùng Tào Huy lề mề một hồi, qua thêm vài phút đồng hồ, Hạ Hổ Vưu mới thở phì phò lên tiếng mắng mỏ: "Tào Huy, ngươi là học viên của Ý chí học viện, thế thì còn ẩn giấu ba cái thần văn làm gì, ngươi có bị bệnh không?"
Sắc mặt Tào Huy đen thui!
Hạ Hổ Vưu bên kia bỗng bật cười, bảo: "Được rồi, cuối cùng cũng thắng ngươi, hôm nay ta cao hứng, quay đầu tìm ta, ta sẽ giảm giá cho ngươi 20%, nhớ kỹ ưu đãi một lần thôi đấy."
"..."
Tào Huy lần nữa im lặng, hắn thua, tên mập mạp này đúng là biết cách chọc giận người khác, bất quá vừa nghĩ tới việc được giảm giá 20%... Hừm, được a, khẩu khí này ta nhịn.
Hai người bọn họ luận bàn mà hệt như đang chơi đùa.
Những người khác thấy vậy thì không khỏi dở khóc dở cười, người tiếp theo ra sân chính là Hạ Thiền, lúc đi ngang qua Hạ Hổ Vưu, vẻ mặt của nàng cực kỳ khó coi.
Quá mất mặt!
Hạ Hổ Vưu ngược lại không thèm để ý, lớn tiếng hô: "Muội muội, cố gắng lên! Tất cả mọi người nhìn kỹ đi, đây là muội muội của ta, là yêu nghiệt học viên của năm nay, lần này khẳng định sẽ đánh vào ba vị trí đầu, nếu mà vào không được ba vị trí đầu... Hừm, vào không được thì coi như vào không được thôi!"
Lời Hạ Hổ Vưu nói khiến mọi người cười vang ầm ĩ.
Mà Hạ Thiền đang đứng trên lôi đài thì tức xanh cả mặt!
Ai là muội muội của ngươi?
Mang theo cơn giận, học viên đối đầu với nàng lần này xem như thập phần xui xẻo, Hạ Thiền vừa bắt đầu liền trực tiếp đẩy mạnh ý chí lực tiến vào, không đến 10 giây, đối thủ liền thổ huyết thối lui ra khỏi bí cảnh, u oán nhìn qua chỗ Hạ Hổ Vưu đằng kia.
Ngươi kích thích Hạ Thiền làm gì?
Làm hại ta kém chút bị đánh chết kìa!
Đã tiến được vào vòng thứ ba thì dĩ nhiên không phải là kẻ yếu, kết quả nào ngờ bị Hạ Thiền đánh bại đến thê thảm.
Hạ Hổ Vưu nháy mắt ra hiệu, khoa tay một cái.
Người kia cũng là ngầm hiểu, lau huyết dịch chảy ra nơi khóe miệng, được rồi, giảm giá 10% thì cũng không tệ, dù sao vốn dĩ hắn cũng không bằng Hạ Thiền, trước sau gì cũng bị nàng ta đánh bại.
...
Dưới đài, Tô Vũ nhìn mà phì cười.
Cái tên này!
"Hạ Hổ Vưu... Tông Kỳ, ngươi có biết cậu ta thuộc mạch nào của Hạ gia không?"
Hồ Tông Kỳ hiện tại cũng dễ nói chuyện, nghe Tô Vũ hỏi liền cười đáp: "Hình như là truyền thừa của đường huynh của Đại Hạ vương, quan hệ so với dòng chính Hạ gia khá xa. Hạ Thiền mới là dòng chính chính tông Hạ gia, gia gia nàng ấy là Hạ Hầu gia, chính là đường chất nữ của Hạ phủ chủ."
Tô Vũ gật đầu, cái này thì hắn cũng nghe nói.
Hạ Thiền thuộc nhất mạch, cái kia đích thật là dòng chính, là chắt nữ của Đại Hạ vương, có vị gia gia là Vô Địch cảnh.
Xem ra cái tên Hạ Hổ Vưu kia có quan hệ không tệ với Hạ Thiền, hàng của cậu ta ắt hẳn đều có nguồn cung cùng chỗ với Hạ thị thương hội, mà người chấp chưởng Hạ thị thương hội hiện tại chính là Hạ Hầu gia.
Đang khi nói chuyện, lại thêm hai vòng đấu nữa trôi qua.
Tiếp theo là đến phiên Tô Vũ!
...
Lần này vận khí của Tô Vũ không tệ.
Đối thủ là một vị học viên của Thần Đan học viện, lúc lên đài vẻ mặt vẫn còn trắng bệch, rõ ràng là sau trận đấu vừa nãy thì y còn chưa kịp khôi phục.
Thấy đối thủ của mình là Tô Vũ, đối phương nguyên bản còn chờ mong Tô Vũ chưa kịp khôi phục, nào ngờ trông thấy sắc mặt hắn thản nhiên như thường, lập tức y liền thấy thất vọng. Hy vọng nhặt nhạnh được chỗ tốt ư? Xem ra chính mình mới là mục tiêu để Tô Vũ nhặt nhạnh chỗ tốt!
...
Một phút đồng hồ sau, Tô Vũ đã đánh bại đối phương.
Rất nhẹ nhàng!
Hắn dùng huyễn cảnh mê hoặc đối phương một hồi, sau đó lộ ra chân thân, áy náy cười một tiếng, một lôi đánh tan người đối diện.
Một phút đồng hồ cũng đã là rất nể tình.
Bị đánh văng ra ngoài, đối phương cười khổ một tiếng, rõ ràng biết giữa mình và Tô Vũ có khoảng cách, cho nên cũng không nhiều lời, chắp tay xem như chào hỏi một cái xong liền rời đi trước.
...
Vòng thứ ba, từ 40 người tiến vào còn 20 người.
20 trận đấu ở vòng này cũng chỉ kéo dài hơn 20 phút đồng hồ, dứt khoát kết thúc.
Ngoại trừ Trịnh Hoành coi như xui xẻo, thì mặt khác 7 người kia đều tấn cấp.
Tô Vũ, Hạ Hổ Vưu, cùng với vài vị học viên Thần Văn học viện cũng đều tấn cấp thành công.
Hiện tại đã sắp đến 11 giờ trưa.
Bên trên khán đài, Lưu Hồng bỗng nhiên mở miệng thông báo: "Vòng thứ tư cũng đừng rút thăm nữa. Cộng thêm Tô Vũ, Hạ Hổ Vưu, Hoàng Phàm, tổng cộng 10 người là một tổ. Có thể tùy ý chọn 10 người ở phe đối diện để chiến đấu, ai thắng thì sẽ tiến vào mười vị trí đầu!"
Không ít người ánh mắt lấp lánh, dồn dập nhìn về phía hai người Hạ Hổ Vưu cùng Hoàng Phàm.
Sắc mặt Hạ Hổ Vưu hơi tái, vội vàng phản bác: "Ta nhập học là xếp hạng thượng trung, ta cũng không phải là yêu nghiệt thiên tài gì, tại sao lại phân ta đến nhóm này?"
"Ngươi là người Hạ gia, như vậy còn chưa đủ sao?" Lưu Hồng thản nhiên nói: "Người Hạ gia mà chỉ một vấn đề nhỏ như thế đã không chịu nổi? Vào không được mười vị trí đầu, đó là do ngươi không có năng lực, chẳng lẽ còn muốn ưu tiên cho ngươi vào thẳng top 10?"
"Cũng được mà!"
Hạ Hổ Vưu thốt ra!
Lưu Hồng đen mặt, không ít người trừng mắt liếc nhìn Hạ Hổ Vưu, Hạ Thiền thì chẳng buồn quay đầu nhìn cậu, quá mất mặt!
Hạ Hổ Vưu thấy vậy thì lòng đầy phiền muộn, cũng đâu phải ta tự đề nghị, là do Lưu Hồng nói trước còn gì.
Lưu Hồng lười nhiều lời với cậu ta, gã nhìn về phía những người khác, đoạn nói: "Tùy tiện chọn một đi, đừng chỉ quan tâm tới mười vị trí đầu, được giao thủ cùng các thiên tài yêu nghiệt mới là kỳ ngộ tốt mà các ngươi nên quan tâm. Bình thường ngươi muốn tìm bọn hắn luận bàn, bọn hắn đều lười để ý tới ngươi, hiện tại chính là cơ hội bày ra sẵn!"
Lời này vừa nói ra, không ít người lộ ra vẻ suy tư.
Tầm mắt của mọi người rất nhanh liền nhìn về phía những học viên yêu nghiệt kia.
Chính như Lưu Hồng đã nói, bình thường muốn tìm bọn họ luận bàn, những người này cũng sẽ không phản ứng.
Hiện tại đúng là một cơ hội tốt.
Coi như có lựa chọn Hạ Hổ Vưu hay Hoàng Phàm thì bọn hắn cũng chưa chắc có thể đả bại hai người này, đi vào mười vị trí đầu, nhưng rõ ràng là lựa chọn như vậy thì bọn hắn cầm chắc mất đi cơ hội được giao thủ với yêu nghiệt.
"Ta muốn đấu với Vạn Minh Trạch!"
Rất nhanh, có người nhãn thần sáng rực nhìn về phía Vạn Minh Trạch.
Rõ ràng, đối phương muốn cùng Vạn Minh Trạch giao thủ không phải là nhất thời hưng khởi, mà là đã sớm có tâm tư này.
"Ta muốn dấu với Trịnh Vân Huy!"
Trịnh Vân Huy ôm cánh tay, lười biếng thốt lên: "Đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta chủ công sát, nếu lỡ làm ý chí lực của ngươi bị trọng thương thì đừng trách ta không có nhắc nhở trước!"
Không ai để ý đến lời của gã.
Ý chí lực của Trịnh Vân Huy cũng không phải mạnh nhất, càn rỡ cái gì.
...
Rất nhanh, Tô Vũ cũng đã có đối thủ của riêng mình.
Là một học viên cùng lớp với hắn.
Dưới đài, Ngô Lam thấy thế thì vô cùng tiếc nuối, nàng rất muốn đấu với Tô Vũ một trận. Tới tận bây giờ nàng vẫn thấy không phục, vì sao Tô Vũ lại có thể mạnh lên nhanh như vậy?