Tô Vũ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm tới những người khác.
Ngay cả khi vài vị yêu nghiệt tranh tài, hắn cũng không buồn nhìn, dù sao cũng nhìn không ra manh mối gì.
"Muốn lấy được vị trí thứ nhất, chỉ sợ có chút khó khăn."
Trong lòng Tô Vũ thầm nghĩ, trừ phi hắn nuốt Phệ Hồn trùng tinh huyết, ý chí lực sẽ mang theo năng lực ăn mòn một bộ phận, trực tiếp thôn phệ ý chí lực của đối phương.
Nhưng loại sự tình này làm với địch nhân thì không sao, nhưng bây giờ ở đây đều là đồng học.
Dù cho bọn họ là người của Đơn thần văn nhất hệ, nhưng Tô Vũ kỳ thật cũng không muốn làm gì quá đáng, bao gồm cả mấy người Trần Khải, Trịnh Hoành...
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Dĩ nhiên, ngoại trừ Hoàng Khải Phong.
Ngươi đã làm gì với sư tỷ của ta, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần sẽ bị ta đáp trả lại bằng sạch đi, không nhiều, chỉ cần ngươi nằm trên giường mấy tháng là được.
"Phệ Hồn trùng..."
Trong lòng Tô Vũ thầm cảm thán một tiếng, tiếp tục nhắm mắt khôi phục ý chí lực.
"Phải mau kịp thời lấy tới Ngũ Hành tộc tinh huyết, nhanh chóng cường hóa ý chí lực!"
...
Tiếp tục tranh tài.
Tấm màn đen rất rõ ràng!
Vòng thứ hai, mấy vị yêu nghiệt đều không có tao ngộ lẫn nhau, các học viên cũng không ngốc, trong lòng hùng hùng hổ hổ, ngoài mặt thì đều cười hì hì.
Chuyện thường thôi, ai bảo ngươi không phải hạt giống.
Dù sao sớm muộn gì cũng đều gặp phải yêu nghiệt, bị họ hạ đo ván, sớm gặp thì sớm được nghỉ ngơi thôi, chỉ đáng tiếc là không có cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt.
Ví dụ như Tô Vũ. Hắn vừa mới đánh bại Trịnh Hoành xong, tự thân tiêu hao cũng lớn, nếu vòng tiếp theo mà gặp được Tô Vũ thì coi như có hi vọng chiếm tiện nghi hắn.
Một vòng này, Ngô Lam không may gặp phải Vạn Minh Trạch.
Vạn Minh Trạch xem như cũng nể tình, giằng co gần ba phút mới đánh bại Ngô Lam.
Mặt mũi Ngô Lam tràn đầy vẻ uể oải.
Thua thật thê thảm!
Tô Vũ nghịch tập thắng được Trịnh Hoành, nàng cảm giác mình cũng có hi vọng, cho nên lúc gặp phải Vạn Minh Trạch, Ngô Lam vẫn còn rất tự tin, nàng còn muốn chứng tỏ bản thân cho Tô Vũ nhìn thử một chút, nhưng mà sự thật đã chứng minh... Nàng nghĩ nhiều rồi.
Mấy vị yêu nghiệt kia vốn dĩ không hề có đối thủ, gặp phải ai thì đều nhẹ nhàng đánh tan đối phương.
46 hiệp tranh tài, thi đấu liên tục mà cũng chỉ tốn tầm 1 giờ đồng hồ.
...
1 tiếng sau, mặc dù Tô Vũ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bất quá đã gần như khôi phục không sai biệt lắm.
Tô Vũ mở mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Còn tốt, thời gian nghỉ ngơi thật dài, bằng không dùng cái trạng thái mới rồi, hắn gặp phải người nào thì cũng cầm chắc thất bại.
Bên cạnh, Hồ Tông Kỳ thế mà vẫn còn ở đó.
Thấy Tô Vũ mở mắt, gã liền hưng phấn hô lên: "Tô Vũ, thế nào?"
Tô Vũ gật đầu mỉm cười, nói lời cảm tạ: "Ổn hơn rồi, gần như đã hoàn toàn khôi phục, cám ơn ngươi, làm phiền ngươi hộ pháp cho ta."
"Nào có!" Hồ Tông Kỳ ngượng ngùng đáp: "Các lão sư đều đang ở đây, ai dám quấy rối các học viên."
Dưới mí mắt của các lão sư mà dám quấy rối Tô Vũ, không cho hắn khôi phục, bộ ngươi không sợ những nghiên cứu viên kia đến tìm ngươi gây phiền toái sao?
Tô Vũ cười cười, cũng không nói thêm cái gì, nhìn quanh một vòng liền mở miệng hỏi: "Đã kết thúc rồi à?"
"Ừm, vòng thứ ba chuẩn bị bắt đầu."
Hồ Tông Kỳ nhìn về phía Tô Vũ, ngạc nhiên hỏi: "Tô Vũ, ngươi thế mà đánh bại Trịnh Hoành! Không phải ý chí lực của ngươi..."
"Hơi yếu?" Tô Vũ phì cười, không ngại đối diện với vấn đề này, "Không có việc gì, quả thật là ý chí lực của ta hơi yếu, bất quá sức mạnh ý chí của ta lại tương đối kéo dài, hơn nữa phác họa thần văn cũng nhiều, còn có nhị giai thần văn, Trịnh Hoành kỳ thật không tệ, chỉ là y chủ quan quá thôi."
Hồ Tông Kỳ khẽ gật đầu, cảm khái nói: "Dù sao ngươi rất mạnh là được rồi! Ca của ta nói, vài vị yêu nghiệt của năm nay đều có thực lực xông thẳng vào Bách Cường bảng, so với năm ngoài rõ ràng còn mạnh hơn. Ngươi đánh bại Trịnh Hoành, Chiến Giả đạo cũng đã là Thiên Quân tam trọng, nếu như ngươi đến thất trọng, vậy thì cũng có cơ hội khiêu chiến Bách Cường bảng!"
Thiên Quân tam trọng!
Học viên bình thường sẽ cho là như thế.
Thiên Quân ngũ trọng!
Đó là tử đệ của một vài thế lực lớn nhận biết, dĩ nhiên, nhiều người cho rằng hiện tại Tô Vũ rất có thể đã là lục trọng.
Thiên Quân cửu trọng... ngược lại không có mấy ai biết.
Tô Vũ mỉm cười, thấp giọng nói: "Ta đã sớm không còn là Thiên Quân tam trọng, nhớ kỹ, giữ bí mật cho ta!"
Hồ Tông Kỳ nghe vậy thì giật mình, tiếp đó liền lấy làm cảm động!
Đây là Tô Vũ tin tưởng ta?
Bằng không, những lời này hà tất phải nói cho ta biết.
"Hảo huynh đệ, yên tâm!"
Hồ Tông Kỳ cười xán lạn, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, Tô Vũ quả nhiên vẫn là trước sau như một, đàng hoàng đáng tin cậy.
Chuyện trước kia hắn không hề để bụng. Bây giờ Hồ Tông Kỳ nghĩ đến, đôi khi còn thấy thật là xấu hổ.
Nghĩ tới đây, gã bèn thấp giọng thì thào: "Tô Vũ, ca của ta có quan hệ khá tốt với mấy người Lưu Hạ. Ngươi yên tâm, lần sau mà huynh ấy có tin tức gì liên quan tới ngươi, ta sẽ giúp ngươi lưu ý, có việc liền nói cho ngươi biết trước tiên!"
Tô Vũ lập tức lộ ra nét mặt vui mừng, hạ giọng đa tạ: "Vậy liền phiền toái ngươi!"
Dứt lời, ánh mắt Tô Vũ lưu chuyển một thoáng, thấp giọng nói bên tai gã: "Tông Kỳ, lát nữa có thời gian nói chuyện với ta một lúc đi, chúng ta tâm sự."
Hồ Tông Kỳ sững người nhìn Tô Vũ, có chuyện gì?
Bất quá xem dáng vẻ Tô Vũ thần thần bí bí, gã suy nghĩ một chút liền quyết định không nhiều lời, để lát nữa rồi nói sau.
...
Đang khi nói chuyện, vòng tranh tài thứ ba đã bắt đầu.
Ống rút thăm lần nữa được bưng tới.
46 người thắng ở vòng trước, đến vòng này lại có mấy người vô lực tái chiến, từ bỏ tranh tài.
Hai vòng vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều ý chí lực, dưới tình huống gặp phải đối thủ tương đồng, không chênh lệch khoảng cách quá lớn, thì việc phải liên tục đối chiến sẽ khiến các học viên đó rất khó khôi phục.
Đến một vòng này, ai cũng mang theo một chút tâm lý may mắn tới rút thăm, hi vọng có khả năng rút được thẻ bài thật thấp điểm, nếu như phải sớm lên thi đấu trước, vậy căn bản là ý chí lực không có cách nào kịp khôi phục để tiếp tục chiến đấu.
Tô Vũ nhìn chằm chằm vào ống rút thăm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt vị chấp giáo trước mặt, bỗng nhiên con mắt hắn trừng lớn, nhìn ra phía sau lưng của đối phương.
Sắc mặt vị chấp giáo ấy liền biến hóa, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chẳng có cái gì cả.
Đợi đến khi y quay đầu lại thì Tô Vũ đã rút thẻ bài xong, trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, giống như vừa mới nãy cái gì cũng chưa từng xảy ra.
"..."
Không có lời nào để nói.
Vị chấp giáo ấy dở khóc dở cười, cũng không nhiều lời, cầm ống rút thăm đi qua chỗ học viên tiếp theo.
Tô Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn Lưu Hồng đang ở bên trên khán đài, ta cho ngươi tiếp tục tính kế ta, lần này ta quấy nhiễu nửa ngày, rút trúng học viên yêu nghiệt thì ta cũng nhận!
...
Trên khán đài.
Lưu Hồng im lặng nhìn hắn, tiểu tử kia, khi không ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu đó làm gì?
Trong vòng này ta lại không động động chân gì a!
Lại nói, giả sử ta thật sự muốn động thủ, chút thủ đoạn của ngươi sẽ hữu dụng đối với ta sao?
Ngô Kỳ ngồi một bên cũng chứng kiến được việc này, nàng cảm thấy rất thú vị, khẽ cười nói: "Cái tên kia, hết sức có ý tứ! Lưu Hồng, có vẻ ngươi gặp được đối thủ rồi, đáng tiếc... Sinh trễ hai năm."
Sớm xuất sinh mấy năm, vậy khẳng định sẽ rất thú vị.