"Kiếm!"
Không phải thần văn thần tộc, cũng không phải của Ma tộc, mà là thần văn của bạch hổ tộc, đó cũng là một thần văn mạnh mẽ, ý chí lực của gã không tính là quá mạnh, độ chứa đầy đại khái khoảng 60%.
Hiện giờ, trong bí cảnh nho nhỏ này, gã cũng rất uy phong lẫm liệt!
Vạn kiếm tấn công!
Tô Vũ cười cười, không thấy hắn có động tác gì đặc biệt, chỉ là tiện tay vung lên, từng đạo kiếm khí phai mờ.
Vẻ mặt Hồ Tông Kỳ khó coi!
Kiếm khí càng nhiều hơn cấp tốc bao vây Tô Vũ, lao nhanh tấn công như muốn giết chết ảo ảnh của Tô Vũ!
...
Bên ngoài.
Mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, màu sắc của hai người không hề thay đổi, vẫn là ngang nhau.
Nhưng xem vẻ mặt thì Tô Vũ có vẻ bình tĩnh, trên mặt Hồ Tông Kỳ lại có mồ hôi nhỏ xuống, rõ ràng là tiêu hao quá lớn.
"Tình huống thế nào vậy?"
"Không phân thắng bại ư?"
"Hẳn là Tô Vũ chiếm ưu thế, chỉ là không rõ ràng mà thôi..."
Mọi người bắt đầu nghị luận, một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ...
Giờ phút này, toàn thân Hồ Tông Kỳ đã run rẩy.
Hai trận đấu trước tốc chiến tốc thắng, giờ phút này thấy Tô Vũ và Hồ Tông Kỳ chiến đấu vài phút đồng hồ, mọi người vừa thấy lo lắng vừa cảm thấy kỳ quái, tình huống là thế nào vậy, vì sao màu sắc của Tô Vũ và Hồ Tông Kỳ vẫn ngang nhau?
...
Trên đài, ánh mắt Lưu Hồng lóe lên một cái.
Một lát sau, gã suy nghĩ minh bạch cái gì đó, thầm mắng một tiếng vô sỉ!
Đồ đần Hồ Tông Kỳ này chắc đang chiến đấu với huyễn cảnh!
Có lẽ Tô Vũ còn không thèm làm gì gã, chỉ chế tạo ra huyễn cảnh, có khi đang đứng cạnh xem kịch, nếu không thì chẳng có cách nào giải thích được vì sao lại như thế.
"Đùa à!"
Lưu Hồng cạn lời, thà rằng Tô Vũ nhanh chóng hạ gục gã còn hơn, thực lực tiểu tử này không yếu, huyễn cảnh nhị giai, chỉ sợ Hồ Tông Kỳ căn bản là nhìn không thấu.
Tô Vũ chỉ cần duy trì huyễn cảnh một hồi, Hồ Tông Kỳ sẽ tự làm mình mệt chết.
...
Sự thật không nằm ngoài sở liệu của Lưu Hồng.
Trong bí cảnh.
Tô Vũ ôm cánh tay mỉm cười nhìn Hồ Tông Kỳ đang điên cuồng tấn công không khí, hắn khẽ lắc đầu.
Hóa ra gã yếu như vậy!
Hắn còn cho rằng huyễn cảnh của mình rất yếu, lần trước bị Trịnh Vân Huy đánh tan trong nháy mắt, sau lần thứ hai tiến giai, Trịnh Vân Huy cũng nhanh chóng nhìn ra khác biệt, mà hiện tại... tên đần Hồ Tông Kỳ kia lại hăng say đánh nhau với ảo cảnh do mình tạo ra.
"Đồ đần này cứ chế giễu ta, có nên trả thù gã không nhỉ?"
Tô Vũ thầm suy nghĩ một lát, sau đó hắn phì cười, tự nhủ rằng ta không phải người nhỏ nhen như vậy!
Một lát sau, Hồ Tông Kỳ thấy hoa mắt, sau đó Tô Vũ xuất hiện!
Tô Vũ vừa mới bị gã đánh cho thương tích đầy mình, giờ phút này lại bình yên vô sự.
Hồ Tông Kỳ sửng sốt một chút!
Tô Vũ há miệng mà không thể phát ra âm thanh, hắn suy nghĩ một chút, trước mặt hắn xuất hiện một hàng chữ, "Đã 5 phút đồng hồ, Hồ huynh, xin lỗi, ta nhất định phải thắng, ta sẽ không để ngươi thua quá lúng túng..."
Hồ Tông Kỳ sửng sốt, sau đó tức nổ phổi!
Có ý gì?
Ngươi nói ngươi phải thắng thì sẽ thắng à?
Vừa nghĩ vậy, gã vốn tiêu hao rất lớn chợt thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một tia sét lớn!
Ầm ầm!
Dù không nghe thấy thanh âm, gã vẫn cảm nhận được khí thế lôi đình vạn quân kia, thân thể hư ảo trong nháy mắt bị đánh tan!
...
Bên ngoài.
Màu vàng kim bao trùm toàn bộ quả cầu.
Vẻ mặt Hồ Tông Kỳ ảm đạm ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ đối diện.
Tô Vũ lộ ra một tia áy náy, hơi khom người với gã.
Hồ Tông Kỳ nhìn sắt mặt không thay đổi của hắn, không có chút dáng vẻ tiêu hao tinh lực nào, gã biến sắc, rồi gã nghĩ đến lời hắn vừa mới nói, vẻ mặt gã xanh trắng.
Khoảng cách lớn như vậy ư?
Chẳng lẽ Tô Vũ không tiêu hao chút nào?
Cho nên mình dùng kiếm khí đả thương hắn, khiến hắn thương tích đầy mình thật ra là Tô Vũ cố ý?
Cố ý làm mình đẹp mặt một chút ư?
Đến lúc này gã còn không phát hiện Tô Vũ bị gã làm cho mình đầy thương tích chẳng qua chỉ là cái ảo ảnh, còn tưởng rằng Tô Vũ cố ý nhường gã.
Gã có chút xấu hổ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Khoảng cách lớn như vậy thật sao?
Lại nghĩ tới trước đây mình còn nói Tô Vũ tối thượng đẳng là giả, thân thể không bằng người khác, ý chí lực không bằng người khác, thần văn không bằng người khác... Hồ Tông Kỳ xấu hổ không chịu nổi!
Nếu Tô Vũ là giả, vậy thì gã tính là cái gì?
Tô Vũ còn chiếu cố chính mình, cố ý triền đấu 5 phút đồng hồ...
Hồ Tông Kỳ càng xấu hổ, cúi đầu, chắp tay một cái với Tô Vũ, khổ sở nói: "Đa tạ Tô huynh hạ thủ lưu tình, ta không bằng ngươi!"
Dứt lời, gã quay người trở lại trong đám đông, trong lòng đắng chát, có chút lạc lõng.
Tô Vũ thấy thế thì im lặng, hắn cũng đi về phía đám đông đang chờ trận đấu tiếp theo, tiến tới bên người Hồ Tông Kỳ, nói khẽ: "Hồ huynh không giận ta chứ? Kỳ thật thần văn của Tông Kỳ cũng rất lợi hại, nhưng có cảm giác lực lượng hơi phân tán, Tông Kỳ ngươi có từng cân nhắc việc chú trọng bồi dưỡng từng cái một chưa? Vạn kiếm tuy là đẹp mắt, nhưng nói thật thì lực lượng quá mức phân tán, rất khó tạo thành tổn thương với ta."
Hồ Tông Kỳ nhìn hắn một cái, hơi lúng túng đáp: "Vậy sao?"
"Ừm!" Tô Vũ chân thành nói: "Nếu lúc ấy chỉ có một kiếm, cho dù thời gian kéo dài không lâu, có khả năng ta sẽ bị trọng thương, thần văn tổn thương không thể kiên trì đến cuối, chứ không phải ngươi càng ngày càng vô lực, đoạn sau ta rõ ràng cảm giác ngươi có sức mà không dùng được."
Hồ Tông Kỳ suy tư, gật đầu nói: "Cũng đúng, kỳ thật ca ta và Nhị gia gia đều nói lực lượng phải tập trung, nhưng bọn họ không nhìn thấy thần văn của ta cho nên dù đưa ra kiến nghị thì ta cũng không coi ra gì... Tô huynh..."
"Gọi tên ta là được, chúng ta quen biết đã lâu, chưa khai giảng đã cùng đường, đó là duyên phận, chỉ là sau này quan hệ hơi cứng."
Tô Vũ cười nói: "Khi đó ngươi còn mời ta tiến vào Thiên Thủy hiệp hội đấy, may mắn là ta không vào, nếu không, ai, thân phận đa thần văn nhất hệ của ta có lẽ khiến ngươi khó xử, Thiên Thủy hiệp hội cũng sẽ mắng chết ngươi!"
Hồ Tông Kỳ cười xấu hổ, "Cái kia... Chỉ sợ là lúc ấy ta cũng không hiểu rõ lắm, còn oán giận ngươi không biết điều, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười! Nếu ngươi đáp ứng thật, có khi giờ ta phải văng tục rồi..."
Dứt lời, gã càng xấu hổ hơn, thấp giọng nói: "Tô Vũ, trước đây làm chút chuyện có lỗi, chuyện Nam Nguyên khảo hạch... Kỳ thật kiểm tra tháng lần trước ta đã nghĩ rõ ràng rồi, chắc chắn là không giả, chỉ là có chút không phục, ta luôn nghĩ Nam Nguyên nghèo khó như vậy... Khụ khụ, ngại quá..."
"Không sao!" Tô Vũ cười nói: "Bình thường thôi, tựa như lúc ta ở Nam Nguyên cũng cảm thấy người ở ngoại ô không lợi hại bằng ta, dù người đó thật sự lợi hại, ta cũng cảm thấy không bằng ta được, rất bình thường mà."
"Tô Vũ!" Hồ Tông Kỳ hơi ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Vừa rồi thật ra không cần nhường ta đâu, ta nghe thấy có người so sánh ngươi với mấy người Hạ Thiền, nói ngươi... Ta cảm thấy ngươi không kém hơn bọn họ!"
Tô Vũ mỉm cười nhu hòa đáp: "Không sao, chúng ta là người quen cũ, dĩ nhiên là không xa lạ gì! Nghi vấn ta cũng chẳng sao, cũng chả mất khối thịt nào. Đợi chút nữa nếu thật sự gặp phải người Đơn thần văn nhất hệ, ta sẽ khiến bọn họ nhìn xem cái gì gọi là cơn giận lôi đình, cũng để người khác biết Tông Kỳ ngươi rất mạnh, thế mà chiến đấu với ta những 5 phút đồng hồ!"
Hồ Tông Kỳ nghe lời này xong không chỉ không cảm thấy nhục nhã, mà còn cảm thấy hưng phấn, "Vậy ta phải xem xem, ta đã định đi rồi, mà ngươi nói vậy thì ta phải nhìn một chút! Đối thủ tiếp theo của ngươi là Đơn thần văn nhất hệ thì tốt, ngươi đừng nương tay, trực tiếp đánh bại đối phương đi, ta cảm thấy ngươi rất mạnh."
Tô Vũ cười gật gật đầu.