Ngày 29 tháng 9.
Tô Vũ trông thấy Lưu Hồng đã nhiều ngày không gặp.
Lưu Hồng vào cửa, không câu giờ, nhanh chóng nói: "Ta muốn tuyên bố vài chuyện!"
"Thứ nhất, ngày mai bắt đầu giải thi đấu thần văn!"
"Thứ hai, ngày mai cũng bắt đầu kiểm tra tháng!"
"Thứ ba, ngày 3 mỗi tháng Bách Cường bảng thống kê một lần, ngày thống kê kết thúc sẽ có thể đi khiêu chiến học viên trên Bách Cường bảng!"
Tầm mắt Lưu Hồng nhìn về phía mấy người Tô Vũ và Trịnh Vân Huy, rồi lại nhìn mấy người Giả Danh Chấn, mỉm cười động viên: "Ai có lòng tin thì có thể đi thử xem!"
"Kiểm tra tháng là buổi chiều, giải thi đấu thần văn sẽ xong trước buổi trưa, tránh việc sau khi các ngươi kiểm tra tháng sẽ không còn sức tham dự giải thi đấu."
"Trong giải thi đấu, học viên lớp cao cấp của các học viện đều sẽ tham dự, dĩ nhiên, lần này là giải thi đấu dành cho tân sinh!"
"Hạng nhất sẽ nhận phần thưởng là《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》."
"Hạng hai nhận một viên Cố Thần đan, trợ giúp mọi người ổn định ý chí lực, có thể giúp ý chí lực vững chắc hơn trong lúc tu luyện, thời gian kiên trì sẽ lâu hơn."
"Hạng ba nhận một viên thần phù, thần phù tính sát thương Vạn Thạch sơ kỳ!"
"..."
Phần thưởng dành cho ba vị trí đầu đều không tệ, nhưng giải nhất... nói thật ra thì chưa chắc đã so được với hạng hai và ba, thế nhưng đây là thứ do cường giả Sơn Hải cảnh lưu lại, mà đó còn là cường giả Sơn Hải bát trọng, mọi người cũng có chút hứng thú.
Không ít người nghe vậy thì dồn dập nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không khách khí, nói thẳng: "Đó là thứ do sư tổ ta lưu lại, bị đánh cắp, ngày mai ta nhất định sẽ lấy được《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》, Tô Vũ bất tài, ngày mai sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt không hạ thủ lưu tình, chư vị đồng học có thể tranh cùng ta, thế nhưng ta sẽ không nương tay!"
Mọi người yên lặng.
Trong lớp, Tô Vũ luôn rất dễ nói chuyện, lần này xem ra hắn nghiêm túc rồi!
Bỗng nhiên có người cười nói: "Ta cũng cảm thấy hứng thú với nó."
Tô Vũ quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng.
Giả Danh Chấn cười ha hả bảo: "Nhưng thôi, ta lười, thứ đó lại vô dụng, chả có tác dụng gì, ta sẽ không tham gia, giải thi đấu thần văn thật nhàm chán!"
Tô Vũ nhíu mày, là sao?
Giả Danh Chấn cúi đầu ăn sáng, không để ý tới hắn.
Nói nhảm thôi, thực ra là ông không đi được!
Giải thi đấu thần văn sẽ dùng bí cảnh cỡ nhỏ, chỉ có thể tiếp nhận thần văn dưỡng tính, ông đến đó... Ha ha, có thể bí cảnh sẽ nổ mất!
Bí cảnh thần văn kia không tính là thần văn Vĩnh Hằng, chỉ là của một vị Sơn Hải đỉnh phong lưu lại, hơi kém một chút.
Ông cũng là Sơn Hải, một khi ý chí lực thẩm thấu có thể sẽ khiến bí cảnh kia căng nổ.
Nếu không, ông thật sự muốn đi cà khịa Tô Vũ, đả kích Tô Vũ một chút mới thoải mái!
Trên đài, Lưu Hồng liếc mắt nhìn ông.
Giả Danh Chấn không tham dự ư?
Gã còn tưởng rằng cái tên này nhất định sẽ tham dự đây!
Thật thú vị, ông ta muốn ẩn giấu thực lực hay là vì nguyên nhân khác?
Còn Tô Vũ... Lần này không cần gã kích, có lẽ Tô Vũ sẽ không mập mờ nữa, ngày mai sẽ có chuyện náo nhiệt để xem rồi.
Nhưng ý chí lực của tiểu tử này không tính là quá mạnh, chưa chắc ngày mai đã thắng được.
Nghĩ vậy, Lưu Hồng không ngại thêm chút lửa, cười nói: "Đúng rồi, có vị nghiên cứu viên cũng rất thích《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》, đáng tiếc nó bị dùng làm phần thưởng, vị kia rất tiếc nuối, nghe người ta nói, hắn nguyện ý ra 300 điểm công huân để thu mua! 300 điểm công huân cũng không ít, chư vị đồng học cố gắng lên, nếu tìm được đối tượng thích hợp, cũng có khả năng bán được 500 điểm!"
Lời vừa dứt, ánh mắt của không ít người trong lớp liền thay đổi!
500 điểm công huân!
Đối với bọn họ mà nói, cho dù gia đình có điều kiện thì 500 điểm công huân cũng là một khoản tiền lớn!
Có thể mua mấy chục giọt tinh huyết Vạn Thạch cảnh.
Mua được mấy quyển Vạn Thạch cảnh nguyên bản.
Cũng có thể mua mấy quyển ý chí chi văn Đằng Không cảnh, được viết ngay tại hiện trường.
Nhiều điểm công huân như vậy, ngoại trừ mấy đại gia tộc, các tiểu gia tộc khác cũng không dễ lấy ra!
Trong đám người, vẻ mặt Tô Vũ chợt thay đổi, hắn liếc mắt nhìn Lưu Hồng, trong lòng thầm mắng!
Nằm vùng à?
Ông nội nhà ngươi, dù ngươi là nằm vùng thì ta cũng muốn xử lý ngươi!
Đối với hắn mà nói 500 điểm công huân không quan trọng, quan trọng là công pháp Thiên giai!
"Ngươi nhất định phải chết, mà đại đồ đệ Dương Cát của ngươi chính là kẻ xui xẻo tiếp theo!"
Tô Vũ cuồng mắng trong lòng, vốn là chẳng mấy ai để ý, thậm chí còn nghĩ tranh hạng hai hạng ba còn tốt hơn, mà hiện tại với 500 điểm công huân, mua giải hạng hai hạng ba cũng còn dư!
...
Lưu Hồng châm ngòi thổi gió khiến Tô Vũ rất tức giận, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản người khác đi tranh hạng nhất.
Kỳ thật Tô Vũ cũng không tự tin hắn nhất định có thể thắng giải thi đấu thần văn.
Chủ yếu vẫn là độ chứa đầy ý chí lực không cao, đến bây giờ độ chứa đầy ý chí lực của hắn vừa mới khôi phục 55%.
Mà đám người Trịnh Vân Huy đều có độ chứa đầy khoảng 85%.
Trước đó lấy 10 giọt tinh huyết Phệ Hồn trùng từ chỗ Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ vốn cho là phệ hồn quyết có khả năng tăng trưởng ý chí lực, là công pháp tu luyện ý chí lực, đến khi thí nghiệm rồi Tô Vũ mới biết mình nghĩ sai.
Nó không dùng để tu luyện ý chí lực!
Thứ kia dùng để ăn mòn, thôn phệ ý chí lực đối thủ.
"Phệ hồn quyết không thích hợp luận bàn, trừ phi gặp được kẻ địch..."
Tô Vũ thầm nhủ, thứ đó chân chính tổn thương ý chí lực, nếu để so tài thì dùng công pháp này có chút ác độc.
Nhưng nếu là kẻ địch, kỳ thật công pháp này rất không tệ.
...
Chương trình học kết thúc, cả ngày Tô Vũ trầm tư.
Mấy ngày hắn không để ý tới Ngô Lam, thời điểm tan học, nàng ngạo kiều đi ngang qua bên người Tô Vũ!
Trước lúc này, nàng đều cách xa hắn.
Tô Vũ vốn không để ý, đến khi nàng lại đi ngang, ý chí lực không ngừng chấn động... Tô Vũ mới cảm thấy bó tay!
Ra là tới khoe khoang ý chí lực!
Độ chứa đầy ý chí lực của Ngô Lam xác thực cao hơn Tô Vũ, dù sao trước khi khảo hạch cao đẳng, nàng đã tiến vào dưỡng tính, hiện tại có vẻ cũng đã tiếp cận 70%.
"Có cần phải cố ý khoe ra thế sao?"
Tô Vũ im lặng, cô ngốc này thật trẻ con.
Trước đó nàng nhìn thấy hắn liền chạy, hắn cũng hiểu là nàng chưa đến Thiên Quân tam trọng cho nên tự ti.
Hiện tại nàng đến tìm cảm giác tồn tại!
Thầm nghĩ vậy, trên mặt mỉm cười, Tô Vũ nhìn nàng lại đi ngang qua một lần nữa, biểu lộ đắc ý, Tô Vũ cười hỏi: "Ngô Lam, độ chứa đầy ý chí lực của ngươi bao nhiêu rồi?"
Ngô Lam lập tức vui vẻ!
Cuối cùng cũng hỏi!
"Vừa tới 70%!"
Ngô Lam miễn cưỡng giả vờ không thèm để ý, tùy ý đáp: "Tốc độ tăng quá chậm, tháng sau ta sẽ tranh thủ đến 80%!"
Tô Vũ mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, sợ hãi than: "Lợi hại! Ta mới 55%, Ngô Lam, thế mà ngươi cao hơn ta nhiều như vậy."
Ngô Lam rất đỗi hưởng thụ! Vui mừng không chịu được!
Cuối cùng nàng cũng có một phương diện mạnh hơn Tô Vũ.
Nàng ra vẻ bình tĩnh, cố giả bộ trấn định, thanh âm có chút run rẩy, nói tiếp: "Bình thường thôi, ngươi cũng tạm được! Ngày mai có giải thi đấu thần văn và kiểm tra tháng, gặp được ta thì ngươi phải cẩn thận!"
Tô Vũ cười gật gật đầu.
Ngô Lam ngẩng cao đầu, tâm tình nàng rất tốt, lúc này không xoắn xuýt chuyện lúc trước nữa, nàng hỏi: "Ngươi Thiên Quân tam trọng lâu như vậy, mở thêm mấy khiếu nữa rồi?"
Tô Vũ tính toán, hẳn là 72 khiếu huyệt.
Giờ phút này, lớp học vài người chưa đi, không ít người cũng nghiêng tai lắng nghe.
Tô Vũ lại mở thêm mấy khiếu nữa?
Thiên Quân tứ trọng chưa?
Mấy người Trịnh Vân Huy cũng biết hắn đã đến Thiên Quân ngũ trọng, dĩ nhiên, đó là chuyện 9 ngày trước, hiện tại Tô Vũ có khả năng đã đến Thiên Quân lục trọng, cũng có khả năng chưa tới.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, khoa tay vẽ số 6.
Nếu muốn nói mấy khiếu thì nhiều quá, dùng tay không nói được.
6, nghĩa là đã tăng thêm lục trọng!
Hắn không nói láo!
Người thành thật không nói láo, luôn luôn ăn ngay nói thật.