Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 390: Ăn Mòn Ý Chí Lực




Hai người đối mặt nhìn nhau, Hoàng lão vội vàng mở ra máy móc bên cạnh tra xét một lúc, mãi sau mới nói: "Không phải đâu, cha hắn là một vị Bách phu trưởng trong Trấn Ma quân, xuất ngũ 18 năm, mới trở lại trước đó không lâu. Mẹ hắn đã qua đời khi sinh hắn, chỉ là Khai Nguyên cảnh chưa đến Thiên Quân..."

"Ông nội hắn cũng chỉ là một người Nam Nguyên bình thường, bà nội cũng thế, ông bà ngoại bên kia đã qua đời từ mấy năm trước..."

Hoàng lão vận dụng quyền hạn của mình dò xét một lượt, nói: "Đừng nói nữa, có khi hắn thật sự có truyền thừa huyết mạch của Phá Sơn ngưu đấy! Ngươi xem ảnh chụp của cha hắn này, cao lớn cường tráng như trâu ấy..."

Nhiếp lão thăm dò nhìn một chút, gật gật đầu, Tô Long trong tấm ảnh cười nhe răng, dáng người hết sức khôi ngô.

"Cái này cần tra 10 đời trở lên mới biết được..."

Từ thời điểm cường giả vạn tộc có thể giao lưu đã cách mấy trăm năm.

Chuyện xảy ra lâu như vậy, trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó, đời đời đều thể hiện ra đặc thù huyết mạch thì người khác mới có thể biết, bằng không một vài huyết mạch ẩn tính, truyền thừa nhiều đời như vậy, ai biết tình huống như thế nào.

Hoàng lão khẳng định: "Chắc chắn là huyết mạch Phá Sơn ngưu! Ta đã thắc mắc vì sao tiểu tử này có thể ở lại lâu như vậy mà, ra là có huyết mạch, hắn thôn phệ huyết mạch Phá Sơn ngưu, kích phát huyết mạch bản thân, không ngừng cường hóa huyết mạch, còn khai khiếu, thế là có thể giải thích vì sao hắn ở mãi trong đó được rồi!"

Nhiếp lão cảm khái: "Nói vậy, hắn đang thôn phệ huyết mạch của tổ tông mình à?"

"..."

Hai người liếc nhau rồi bật cười, sau đó Hoàng lão nghiêm mặt nói: "Dù là hậu duệ của Phá Sơn ngưu, truyền thừa nhiều năm như vậy cũng nên bị huyết mạch nhân tộc áp đảo, phải tính là nhân tộc, sao có thể tính là Phá Sơn ngưu?"

"Cũng đúng, nhưng vẫn nên báo lên trên để tra tình huống một chút."

Nhiếp lão nói khẽ: "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, nếu thật sự là hậu duệ của Phá Sơn ngưu, vậy thì phải xem tình huống."

Hoàng lão đồng ý.

Suy nghĩ một chút, ông lại đưa ra một phỏng đoán khác: "Cũng khó nói, có thể là vì... Liễu Văn Ngạn thì sao? Không phải tên này đang ở Nam Nguyên sao? Ngươi nói xem, có khả năng này hay không?"

"Có!"

Nhiếp lão trầm giọng đáp: "Năm đó cái tên họ Liễu kia không phải là người tốt, ngươi thấy có khả năng lão ta đã làm cái nghiên cứu tà ác nào đó trên thân thể Tô Vũ hay không?"

"Chắc không đến mức đó chứ?"

"Khó nói lắm!"

Trong chốc lát hai người đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ!

Không biết có phải Liễu Văn Ngạn đã làm nghiên cứu tà ác tại Nam Nguyên, cải tạo Tô Vũ hay không?

Bằng không, tình huống của Tô Vũ quá mức đặc thù, nào có ai cứ mãi khai khiếu được.

...

Giờ phút này, Tô Vũ không để ý tới bất cứ chuyện gì khác.

22 giờ đã qua!

Tinh huyết tiêu hao 480 giọt, khiếu huyệt mở ra 8 cái, tổng cộng khai khiếu 106 cái.

Tất cả đều là tiền!

Chưa kể tinh huyết giá trị 4800 điểm công huân, Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghi đống nguyên khí mà hắn đã thôn phệ nếu biến thành Nguyên Khí dịch thì có lẽ đã vượt qua 100 giọt, mà có khi không chỉ ít như vậy!

"Thiên Quân cảnh đốt tiền như thế sao?"

Tô Vũ chửi bậy!

Hắn cảm thấy Lăng Vân cảnh còn nuôi không nổi chính mình, phải tìm Sơn Hải mới được, mà có khi Sơn Hải cũng phải khóc mất.

Nhưng không thể không nói, thu hoạch lần này rất khá.

Chỉ còn hai khiếu huyệt nữa là hắn viên mãn Thiên Quân cảnh!

Còn vấn đề với 20 giọt tinh huyết còn lại này có thể khia khiếu hay không, Tô Vũ không mấy bận tâm, bởi vì hắn vẫn còn mấy trăm giọt tinh huyết bình thường đây.

Nếu không mở sách họa thì sẽ bị hắn hấp thu.

Còn sách họa mở ra, vậy dĩ nhiên là không thể hấp thu rồi.

Gần 400 loại tinh huyết, Tô Vũ kết luận, phần lớn hẳn là không thể mở ra sách họa.

Qua hơn nửa giờ nữa, ầm một tiếng, khiếu huyệt thứ 107 chính thức khai mở.

Giờ phút này chỉ còn lại khiếu huyệt cuối cùng!

Cũng là khiếu huyệt cuối cùng của《 Chiến Thần quyết 》 Thiên Quân cảnh!

Tinh huyết đã tiêu hao hầu như không còn.

Khiếu huyệt cuối cùng lại chậm chạp mãi không mở ra.

Tô Vũ không vội vã, sau khi thôn phệ giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu cuối cùng, hắn mở rương, bắt đầu chọn tinh huyết chủng tộc khác.

...

"Hỏa Đồn tinh huyết, cái này chắc vô dụng..."

Tô Vũ thôn phệ một giọt Hỏa Đồn tinh huyết, quả nhiên, nó bị hắn trực tiếp hấp thu!

Thật ra trước đây hắn đã thử các loại tinh huyết chủng tộc rác rưởi này rồi, xem ra, những năm qua mình chưa bị heo hay có thể nói là loại rác rưởi như heo này giết.

"Tinh huyết Thiết Dực điểu... Mập mạp chết bầm, bẫy ta à!"

Tô Vũ thầm mắng một tiếng, bảo ngươi thu thập tinh huyết, ngươi lại đưa ta đồ cũ.

Đương nhiên cũng tại hắn nói không rõ ràng, Hạ Hổ Vưu cũng không biết hắn muốn làm gì, cái gì cũng lấy một phần cho hắn.

Tô Vũ tiếp tục thôn phệ, hấp thu, trợ giúp khai khiếu.

"Tinh huyết Bạch Vân báo... Vô dụng!"

"Tinh huyết hạc cổ dài..."

Sau đó, ánh mắt Tô Vũ sáng lên!

Trong đầu, sách họa màu vàng kim khẽ động, một lát sau một tờ giao diện mới mở ra!

"Hạc cổ dài (Thiên Quân lục trọng):

Kỹ năng chủng tộc: Ngự Thiên (dùng tinh huyết mở ra)

Cơ sở nguyên quyết: Phi hành quyết (dùng tinh huyết mở ra) "

Tô Vũ nhìn thoáng qua, nhíu mày, lắc đầu, cảm thấy hơi bất đắc dĩ!

Vô dụng, phế vật!

Nói là có thể dùng tinh huyết mở ra, trên thực tế đều là gân gà, không hề có tác dụng gì.

Tuy nói sách họa rất lợi hại, nhưng có nhiều thứ không thể thay đổi được, tỉ như Thiết Dực điểu không chỉ có một kỹ năng chủng tộc, ngoại trừ xé rách thì còn Thiết Sí trảm kích.

Nhưng Tô Vũ đã từng thử mở ra kỹ năng đó.

Kết quả... Hắn không có cánh!

Trảm không nổi!

Phía sau lưng cũng mở ra không ít khiếu huyệt, nhưng vậy thì có tác dụng gì, chẳng lẽ bảo Tô Vũ dùng lưng đâm người sao?

Đương nhiên không phải là không được.

Nhưng tóm vẫn là vô dụng!

Cái Ngự Thiên này vừa xem là biết chỉ dùng để bay lượn, có quan hệ với cánh, Tô Vũ dám khẳng định rằng, mình mở ra rồi cũng không bay lên nổi.

Chỉ tổ lãng phí tinh huyết mà thôi!

"Tiếp theo!"

Tô Vũ lười nhìn nhiều, tiếp tục tu luyện.

Huống chi hiện tại mỗi loại tinh huyết hắn chỉ có một giọt, dù mở ra được thì hắn cũng không có tinh huyết để thử.

10 loại, 20 loại...

Tô Vũ không ngừng thôn phệ tinh huyết, thử mở ra sách họa.

Bây giờ hắn có thể hấp thu tinh huyết Thiên Quân cảnh, không còn phải sợ cái gì, nếu là trước đây, thôn phệ tinh huyết lung tung như vậy, hắn đã sớm nổ tung.

Sách họa cũng đã mở ra vài trang.

Phần lớn Tô Vũ đều nhìn lướt qua, không cảm thấy hứng thú.

Mãi đến khi mở thêm một tờ!

Ánh mắt Tô Vũ đột nhiên sáng như tuyết!

"Phệ hồn trùng (Thiên Quân cửu trọng):

Kỹ năng chủng tộc: Phệ hồn (dùng tinh huyết mở ra)

Cơ sở nguyên quyết: Phệ hồn quyết (dùng tinh huyết mở ra)"

"Phệ hồn trùng!"

Ánh mắt Tô Vũ sáng choang, trong chương trình học đã giảng giải, đó là một loại trùng tộc không mạnh mẽ lắm, thế nhưng loại trùng tộc này rất khó đối phó, nhất là thời điểm kết bè kết đội, đối phương sẽ phun ra một loại chất lỏng ăn mòn ý chí lực của Văn Minh sư!

Số lượng ít còn tốt, loại sinh vật này không mạnh, nhưng số lượng nhiều, nếu là ngàn vạn, dù là Lăng Vân hay Sơn Hải thì cũng có thể bị nó giết chết, đặc biệt là Văn Minh sư.

Trên chiến trường Chư Thiên, loại côn trùng đó gặp phải Chiến giả sẽ nhanh chóng bị càn quét giết chết.

Nhưng gặp Văn Minh sư thân thể không mạnh, một con trùng phun một ngụm thôi, ý chí lực của Văn Minh sư sẽ bị ăn mòn hết trong nháy mắt, trở thành chất dinh dưỡng của nó.

"Phệ hồn..."

Tô Vũ thì thào một tiếng, loại kỹ năng thiên phú này, chẳng lẽ mình sẽ phải phun nước miếng để ăn mòn ý chí lực của người khác?

"Vậy thì buồn nôn quá!"

Nhưng... nếu thật sự đến thời khắc sinh tử, ghê tởm chút thì có làm sao!

Nếu phun vào người ta một ngụm, ý chí lực của người ta bị ăn mòn, vậy thì quá thoải mái!