"Tô Vũ..."
Liễu Văn Ngạn than nhẹ một tiếng, giờ khắc này, bỗng nhiên ông thấy có điều do dự.
Tô Vũ tiến bộ rất nhanh, ông vốn nghĩ thần văn này là cơ hội của hắn, nhưng hiện tại... có lẽ sẽ là trở ngại.
Cho hắn rồi, nếu hắn cũng giống như ông, không có cách nào uẩn dưỡng thành công, vậy thì sẽ sớm từ thiên tài hóa thành phế vật.
"Nhưng nếu tư chất của Tô Vũ bình thường, ta đã uẩn dưỡng nhiều năm như vậy, truyền lại cho hắn thì chưa chắc là hại hắn."
"Bất quá hiện tại..."
Liễu Văn Ngạn lại thở dài, thôi vậy, ông không muốn để bi kịch của chính mình năm xưa lặp lại trên thân Tô Vũ.
Trừ phi chính mình xác định, trong thời gian ngắn có khả năng uẩn dưỡng nó thành hình.
Nghĩ đến đây, Liễu Văn Ngạn bèn gượng đè ép suy nghĩ đó xuống, sau một khắc, ông bấm xuống một dãy số.
Chờ đợi một lúc, tín hiệu của máy truyền tin báo đã kết nối cuộc gọi.
"Lại chuẩn bị cầu xin ta cái gì à?" Thanh âm của người ở đầu dây bên kia vang lên.
Liễu Văn Ngạn dựng râu trừng mắt, nửa ngày sau mới hùng hùng hổ hổ quát: "Người nào van cầu ngươi? Lần trước ta không có cầu! Lần trước ta đã nói rồi, là tên hỗn đản Bạch Phong kia cầu ngươi, ta đã bảo không cần ngươi giúp, nhưng ngươi lại cứ muốn giúp, ngươi có bệnh phải không? Sao ngươi không đánh chết hắn? Ngươi đánh không chết hắn, ta thật sự xem thường ngươi."
Cộp một tiếng, Liễu Văn Ngạn vội vã cúp máy thông tin, ném cái máy qua một bên.
Tên Bạch Phong chết tiệt kia, không ngờ ngươi lại dám gạt ta.
Tô Vũ sống tốt như vậy, ngươi thân là lão sư, khẳng định sẽ còn tốt hơn hắn.
Súc sinh!
Ta phải thu thập ngươi triệt để mới được!
...
Cùng lúc đó, bên trong văn phòng ở Tu Tâm các, Ngô Nguyệt Hoa tức giận ném máy truyền tin xuống đất.
Được lắm!
Liễu Văn Ngạn dám mắng bà!
"Khốn nạn!"
"Ngươi cho rằng mỗi lần như vậy ta đều có thể chịu được tính tình khó chịu của ngươi sao? Cố ý kích thích ta đúng không? Muốn ta giúp đỡ Bạch Phong? Đừng hòng!"
"Ngươi không phải đã khích ta đánh chết hắn sao? Ta thành toàn cho ngươi!"
Bà nổi giận thật rồi.
Liễu Văn Ngạn đúng là quá đáng!
Thế mà dám nói như thế kia, khinh người quá đáng, ta không biết tự ái sao?
Ý chí lực của bà gợn sóng, càn quét bốn phương, những người khác kinh ngạc nhìn qua nhưng bà không thèm để ý, sau một khắc, bóng dáng Ngô Nguyệt Hoa tan biến ngay tại Tu Tâm các!
Mà ở khu vực bí cảnh cách đó xa xa.
Bạch Phong vừa mới xuất quan, sắc mặt vui vẻ, đang chuẩn bị cất bước quay về trung tâm nghiên cứu thì bỗng “bịch” một tiếng, hai mắt anh tối sầm, trực tiếp ngất ngay tại chỗ.
Phụ cận có vài người đang chuẩn bị tiến vào bí cảnh, trông thấy tình huống như vậy thì ngẩn người, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ cũng không thấy có chuyện gì phát sinh mà!
Sau một khắc, có người kinh ngạc thốt lên: "Bạch Phong... Chuyện này... Thân thể hư nhược nên té xỉu sao?"
"..."
Không ai trả lời y, làm sao có thể chứ, dù sao Bạch Phong cũng là Đằng Không thất trọng, nào có thể dễ dàng té xỉu như vậy.
"Hắn tẩu hỏa nhập ma à?"
"Mau gọi cường giả đến đây, chúng ta không nên động vào hắn, miễn cho hắn tự bạo!"
"Aiii, có phải là do áp lực quá lớn hay không, Bạch Phong cũng thật là thảm, Hồng lão không ở đây, hắn gánh đa thần văn nhất hệ quá áp lực, không nghĩ tới tu luyện xuất quan thế mà liền té xỉu, cái này... Aiii!"
Thanh âm tràn đầy đồng tình cùng tiếc nuối vang lên.
Một vị Đằng Không thất trọng thế mà vô duyên vô cớ té xỉu, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thật đáng thương a!
...
Thế là không bao lâu sau, tin tức Bạch Phong té xỉu truyền ra.
"Bạch Phong tu luyện vừa xuất quan liền té xỉu, nghe nói là tẩu hỏa nhập ma!"
"Bạch Phong chịu áp lực quá lớn, không chịu nổi đả kích nên đã tự bạo!"
"Bạch Phong chết rồi?"
"Trời ạ, Bạch trợ giáo tu luyện tới mức tự bạo!"
"..."
...
Giờ khắc này, Tô Vũ vừa mới chuẩn bị bàn giao dịch lớn với Hạ Hổ Vưu, nghe được tin tức thì mặt hắn biến sắc, vội vàng phóng tới khu Bí Cảnh!
Lão sư chết rồi?
Làm sao có thể!
"Tu luyện tự bạo..."
Hắn vừa chạy trước, vừa nghe được lân cận có người đang nghị luận, "Nghe nói không phải tự nhiên tử vong, là bị cường giả của Đơn thần văn nhất hệ đánh lén, đánh chết tươi tại chỗ."
"Ai, đáng tiếc, lần trước hắn chiến thắng Hồ Văn Thăng, ta đã biết sẽ có một ngày như vậy."
"Thật đáng thương!"
"..."
Mắt Tô Vũ đỏ ngầu, khinh người quá đáng!
Đơn thần văn nhất hệ thế mà giết lão sư của mình, thù này quyết không đội trời chung.
Giờ khắc này, ý chí lực của Tô Vũ sôi trào, thần văn chữ "Sát" chấn động.
"Sát" ý đạt đến đỉnh phong!
Tô Vũ chưa từng có thời khắc nào có xúc động, phẫn nộ, oán giận như lúc này.
Nên giết!
Đáng chết!
Ở trong học phủ thế mà chúng cũng dám giết lão sư của mình!
Xa xa, thấy một đám người vây quanh một chỗ, Tô Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, "Tránh ra!"
"Sát" ý sôi trào!
Rung động ầm ầm!
Bên trong biển ý chí, chữ "Sát" nở rộ, sôi trào, chấn động!
Ầm ầm một tiếng, Tô Vũ thấy hoa mắt, giờ khắc này, trong mắt hắn chỉ có màu đỏ như máu.
Lão sư mặc dù không quá đáng tin, nhưng một ngày là thầy cả đời là cha, lời này, Tô Vũ đã từng nghe qua, hắn muốn báo thù.
...
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Đây là ai?
Tình huống gì thế?
Thực lực không mạnh, sát khí lại váng trời!
Sau một khắc, trước mắt không ít người lấp lánh một vệt đỏ như máu, có người đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Nhị giai thần văn..."
"Sát ý có liên quan đến thần văn!"
Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Học viên kia đang êm đẹp cứ thế mà đột phá đến nhị giai thần văn, hôm nay học phủ sao lại có nhiều việc hiếm lạ đến vậy?
Cùng lúc đó, Bạch Phong vuốt vuốt đầu, ngồi dậy, đầu tiên là ngạc nhiên vì xung quanh sao lại có nhiều người như vậy, tiếp đó anh nghĩ đến chuyện anh bị người ta đánh lén, thế mà bị đánh cho ngất xỉu!
Vừa định giận dữ quát mắng, sau một khắc, Bạch Phong trợn mắt há hốc mồm!
Tình huống gì thế này?
Tên nhóc Tô Vũ sôi trào sát ý, giống như là... thần văn chữ "Sát" đột phá đến nhị giai!
Hắn không phải nói, thần văn chữ “Máu” mới có hi vọng đột phá sao?
Chẳng lẽ đó là chữ “Máu”, là do anh cảm giác sai rồi à?
Bạch Phong mơ mơ hồ hồ, lúc bấy giờ đều không để ý tới người nào đánh lén anh nữa, dù sao anh cũng không có việc gì, chắc là lão già khốn nạn nào nhìn thấy anh nên khó chịu, cho nên nện cho anh một quyền, cũng không tính nghiêm trọng, anh muốn gây chuyện cũng vô dụng.
Hiện tại anh quan tâm tới biến hóa của Tô Vũ hơn.
Một mặt ngây ngốc đồng thời Bạch Phong cũng vội vàng vọt lên, một phát bắt được Tô Vũ, kéo hắn bay về hướng sở nghiên cứu.
Cái quỷ gì thế?
Tiểu tử này làm sao ở ngay bên cạnh mình còn xuất hiện tình huống thần văn đột phá, có ma à?
…
Sát ý sôi trào, lạnh lẽo đến thấu xương!
"Lão sư!"
Tô Vũ gầm nhẹ một tiếng, trước mắt dần dần khôi phục vẻ thư thái, tiếp đó hắn cảm thấy không thích hợp, hình như mình đang bay?
Trong lòng thầm giật mình, lại cảm thấy mình bị người ta mang theo, Tô Vũ vội vàng nghiêng đầu nhìn lại.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn qua… hắn thiếu chút nữa đã choáng váng!
"Lão sư, ngài còn sống sao?"
Bạch Phong câm nín, câu này là có ý gì?
Ngươi đang ước gì lão sư của ngươi mau chết à?
Đằng Không cũng không phải có thể bay mãi, nhất là trong tình huống dẫn theo người, thấy Tô Vũ thanh tỉnh, Bạch Phong tìm một nơi không ai hạ xuống, tiện tay vứt Tô Vũ xuống đất.
"Vừa rồi ngươi làm sao vậy?"
Bạch Phong cảm thấy kỳ quái tột độ, tiểu tử này hôm nay làm sao đột nhiên lại đột phá nhị giai thần văn rồi?
"Lão sư, vừa rồi bọn họ nói ngươi bị người của Đơn thần văn nhất hệ giết..."
Tô Vũ nói xong thì thoáng thấy xấu hổ.
Bạch Phong sửng sốt một chút, im lặng hồi lâu mới đáp: "Bọn họ dù có gan to hơn nữa cũng không dám ra tay với ta trong học phủ, đầu óc ngươi đi đâu rồi?"
Tô Vũ buồn bực không lên tiếng.
Lúc trước hắn nhất thời quá gấp gáp, mặt khác, còn hổ thẹn, lúc hắn nghe được tin tức này trước tiên đều không có hoài nghi, là bởi vì... hắn vừa lừa đối phương một món tài sản khổng lồ.
8 vạn công huân!
Đơn thần văn nhất hệ thẹn quá hóa giận, mất đi 8 vạn công huân, đánh chết Bạch Phong... Theo Tô Vũ thấy thì chưa hẳn không có khả năng.
Cho nên hắn vừa tức, vừa gấp, vừa xấu hổ, lại vừa day dứt!