Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 37: Sư Đồ Ăn Ý




Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, nói khẽ: "Ngươi biết ta vì sao không khuyên nhủ người khác không? Thậm chí không khuyên Lưu Nguyệt? Dù cho Lưu Nguyệt ghi danh Chiến Tranh học phủ, ta cũng sẽ không khuyên nàng! Bởi vì nhà nàng giàu có, có thể giúp nàng tiếp tục tu luyện."

"Tô Vũ, lão sư thật sự hi vọng ngươi có thể đi theo văn đạo là một nguyên nhân, bên cạnh đó ta hi vọng ngươi sẽ không bởi vì khiếm khuyết vật chất mà cuối cùng chẳng khác người thường, dù cho ngươi có thiên phú, nhưng tài nguyên sẽ không tự dưng xuất hiện cho không ngươi, trên trời cũng sẽ không rớt xuống đĩa bánh miễn phí!"

"Chiến Tranh học phủ có rất nhiều thiên tài, ngươi cũng không xuất chúng, cho nên ngươi sẽ càng khó khăn, lão sư hi vọng ngươi có thể đi con đường thuận lợi hơn một chút."

Tô Vũ dùng sức gật đầu, có chút cảm động, hắn biết đây đều là những lời từ đáy lòng lão sư.

Đối với người ở giai tầng bình dân như hắn, hoàn toàn khó mà gánh vác được những vấn đề ấy, nếu định vị tương lai tại Thiên Quân, Vạn Thạch tự nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng định vị là Đằng Không thì gia đình của hắn rõ ràng không đủ để chống đỡ tất cả những thứ này.

"Lão sư, ta biết rồi, trước đó ta không cân nhắc nhiều như vậy cũng không nghĩ tới nhiều vấn đề như thế, sau này ta nhất định sẽ cố gắng."

"Ngươi hiểu rõ thì tốt." Liễu Văn Ngạn lộ ra nụ cười, "Mấy ngày tiếp đây, để Bạch Phong chỉ bảo ngươi một chút, ngươi có cái gì không hiểu thì đều có thể hỏi hắn. Hắn mặc dù chỉ là kẻ không mấy xuất chúng ở Văn Minh học phủ, nhưng nhiêu đó vẫn đủ để chỉ điểm ngươi."

Bạch Phong: "..."

Bị Liễu Văn Ngạn nói nhiều như vậy, Bạch Phong đều sắp hoài nghi bản thân rồi.

Ta thật sự không xuất chúng sao?

Bạch Phong ta ở Văn Minh học phủ, thậm chí ở Đại Hạ phủ đều rất có danh tiếng mà?

Ta có hi vọng sẽ vượt lên trên Đằng Không, trước 30 tuổi vẫn rất có hi vọng, hơn nữa còn là một trong số ít người trở thành nghiên cứu viên trước 30 tuổi...

Vì sao đến nơi này ta lại cảm giác mình chính là một kẻ tu giả không đáng nhắc tới?

Vì sao?

Bạch Phong phiền muộn vô cùng, sư bá, lúc ngài nói ta tầm thường thì ngẫm lại chính ngài xem, nhiều tuổi rồi còn như vậy, hà tất gièm pha chính ngài!

Liếc qua Tô Vũ, thấy hắn giống như có chút tán đồng với lời Liễu Văn Ngạn, Bạch Phong cười khẽ, thanh niên này đúng là hiểu biết nông cạn.

Chờ ngươi tiến vào Văn Minh học phủ, ngươi sẽ biết Phong ca của ngươi là ai.

Cũng sẽ hiểu rõ, ngươi muốn đi đến trình độ của ta sẽ khó khăn thế nào!

Không nên nói voi to lớn với con kiến, sức tưởng tượng của kiến có hạn, nó sẽ nghĩ không ra.

Chỉ có đứng tại độ cao nhất định, con kiến mới có thể hiểu được con voi to lớn vượt quá tưởng tượng thế nào.

"Hai ngày tới đây ta ở lại Nam Nguyên học phủ, hai ngày sau ta sẽ rời đi, ngươi tùy thời có thể tới tìm ta."

Bạch Phong vứt xuống lời này xong liền cầm lấy cuốn sách rồi nghênh ngang rời đi.

Chờ anh ta đi xa, Liễu Văn Ngạn mới thấp giọng nói: "Học cho tốt, hai ngày này quý báu biết bao! Dùng trí tuệ lớn nhất của ngươi đi bóc lột hắn, đi lấy hết của hắn, mặc dù ngươi làm không được, thế nhưng đây là thời gian duy nhất mà lão sư có thể tranh thủ cho ngươi, dù cho đến Văn Minh học phủ, ngươi cũng chưa chắc có cơ hội này, biết chưa?"

"Ta hiểu!"

Tô Vũ hơi chấn động một chút, lão sư nói lời này có ý là dù cho đến Văn Minh học phủ, hắn cũng chưa chắc có thể được nghiên cứu viên chỉ đạo?

"Chương trình học của trợ lý nghiên cứu viên bình thường phải tốn 5 điểm công huân cho một tiết!"

"Một tiết là 1 giờ!"

Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Hai ngày là 48 tiếng, ngươi đừng ngủ, cố gắng chuyên tâm học! Bình thường phải mất tới 240 điểm công huân để đổi lấy 48 giờ vàng ngọc như vậy, cho dù cả chục năm chưa hẳn ngươi đã có thể kiếm được nhiêu đó, đi thôi, lão sư tin tưởng ngươi!"

"Tạ ơn lão sư!"

Hai mắt Tô Vũ sáng rực lên!

Hai thầy trò liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười cáo già ăn ý.

Mà Bạch Phong đã đi xa bỗng nhiên cảm giác có ác ý tràn đầy kéo tới, không rét mà run, anh ta quay đầu nhìn lại, nhịn không được chửi nhỏ, sư bá chuẩn bị hố ta à?

Ngài làm sao có thể hố ta?

.....

Ký túc xá của giáo sư.

Căn phòng bốn thất hai sảnh tương đối lớn.

Liễu Văn Ngạn có khả năng không quan tâm Bạch Phong nhưng phủ trưởng không thể như thế, Nam Nguyên cũng không được, không ai có khả năng mặc kệ một vị nghiên cứu viên, dù cho người nọ chỉ là phụ tá.

Cho nên nơi ở tạm thời của Bạch Phong cũng không kém hơn cất cứ giáo sư nào, ngược lại càng tốt hơn.

Bạch Phong ngồi ở trên ghế salon, Tô Vũ và Lưu Nguyệt tựa như hai học sinh tiểu học, ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ vị này xem tivi xong.

"Phập phập!"

Từng dãy người bị đẩy ra chém đầu!

Hôm qua, Long Võ vệ của Đại Hạ phủ đã huy động quân đội đánh giết mấy ngàn giáo chúng Vạn Tộc giáo, tù binh hơn ba ngàn người, hợp kế gần vạn người.

Chính sách của Đại Hạ phủ hết sức thiết huyết, bắt được thì không cần thẩm phán, sau khi xác định thân phận xong chỉ có một chữ —— giết!

Hôm nay, truyền hình chính là đang trực tiếp cảnh chém đầu.

Hơn ba ngàn người, nghe không nhiều nhưng trên thực tế chém đã hơn mười phút mà còn chưa chém xong.

Lưu Nguyệt không dám nhìn nhiều, tránh ánh mắt khỏi TV.

Tô Vũ cũng mơ hồ hơi khó chịu, không phải đồng tình mà là thấy nhiều máu tươi đầu lìa nên có chút buồn nôn, dù cho hôm qua hắn vừa giết hai kẻ xong.

Bạch Phong lại xem say sưa ngon lành, vừa uống trà vừa cười bình luận: "Giáo phái của Vạn Tộc giáo rất nhiều, bất quá Thiên Nghệ thần giáo xem như là một phái khá mạnh trong đó, giáo chủ chính là tuyệt đỉnh cao thủ, lần này tới Đại Hạ phủ lại thất bại triệt để, giáo chủ ngã xuống, giáo chúng tinh nhuệ cơ hồ bị giết sạch."

"Xem ra lần này Đại Hạ phủ kiếm lợi lớn."

Tô Vũ và Lưu Nguyệt không hiểu ý anh ta lắm, kiếm lời sao?

"Không hiểu à?"

Bạch Phong cười bảo: "Này còn không phải dễ hiểu sao, kẻ tinh nhuệ đã chết sạch, giáo chủ chết rồi, người nào giết? Đại Hạ phủ có thể giết hắn có mấy ai? Hắn dám đến Đại Hạ phủ làm ra động tĩnh lớn, chắc chắn là yên tâm có chỗ dựa chắc, cảm thấy bản thân sẽ không chết, không ai sẽ tự đi tìm chết như thế."

"Đã như vậy, khẳng định là có nắm chắc, cái gì là thứ cho hắn nắm chắc? Chẳng lẽ là giáo chủ khác của Vạn Tộc giáo? Không, khẳng định là có chỗ dựa sau lưng nên hắn mới có gan tới Đại Hạ phủ quấy rối!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nói nhỏ: "Ý Bạch lão sư là người của Thiên Nghệ thần tộc đến?"

"Không sai, khẳng định đã tới, nếu giáo chủ chết rồi, gia hỏa Thiên Nghệ thần tộc chẳng phải đã chết rồi sao?"

"Nếu như đã chết, ngươi nói xem có đúng là kiếm lời rồi không?"

Bạch Phong cười nói: "Lần này Phủ chủ chỉ sợ sẽ có phiền toái."

"Phiền toái?"

"Đúng vậy, phiền toái! Chờ coi đi, các Đại Chiến Tranh học phủ, bao gồm cả Văn Minh học phủ chỉ sợ đều phải vây quanh hắn, xin máu thịt Thiên Nghệ thần tộc cùng những bảo vật khác."

Bạch Phong cười ha ha hông ngừng, "Không biết phủ trưởng của học phủ chúng ta trở về chưa, mau đến sớm kiếm chút đồ tốt về, phát tài rồi a! Tinh thần tộc, máu thịt thần tộc, binh khí, công pháp... Chậc chậc, này còn không phát tài à, người nào sẽ phát tài đây?"

"Phủ chủ đại khái sắp bị ồn ào tới điên rồi, hiện tại ta đoán Đại Hạ phủ khẳng định đang hò hét ầm ĩ huyên náo."

Anh ta nói như vậy, Tô Vũ cùng Lưu Nguyệt tự nhiên cũng đều đã hiểu.

Hai người cũng là gương mặt khát vọng, không phải thật sự khát vọng có thể có được những thứ này, chẳng qua là cảm thấy nghe một chút cũng làm người ta máu nóng sôi trào, tinh huyết Thần Ma, thân thể Thần Ma, đây đều là chí bảo!

"Bạch lão sư, Thiên Nghệ thần tộc có thực lực rất mạnh à?"

"Đương nhiên!" Bạch Phong nhìn hai người Tô Vũ, tủm tỉm cười: "Ta nói chuyện tương đối thẳng, các ngươi chớ để ý. Đối với người Nam Nguyên như các ngươi mà nói, Đằng Không chính là Thiên, nhưng đối với Đại Hạ phủ, Đằng Không chẳng qua là lực lượng trung kiên, là cơ hội cất bước của cường giả mà thôi."

"Người ở địa phương nhỏ, cả một đời cũng không cách nào tưởng tượng cường giả rốt cuộc mạnh cỡ nào. Kỳ thật cũng không nhất định phải biết, bởi vì trong mắt họ, Đằng Không hay là trên Đằng Không thì đều như nhau, tiện tay là có thể hủy diệt họ."

"Theo con đường tu giả, Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch là cơ sở, là cường hóa thân thể, giúp ngươi không đến mức bị nguyên khí bạo tạc. Chỉ có đến Đằng Không, tại các đại học phủ, tại các đại quân đoàn, bao gồm cả môn phái, chiến trường, vùng biển, nhân gian Thánh cảnh mới có tư cách nói chuyện, mới có thể được cho là cường giả chân chính."

Hai mắt Tô Vũ phát sáng, hắn phát hiện ra hiểu biết của mình quá nông cạn, Nam Nguyên này quá nhỏ, vùng trời này cũng quá nhỏ!