Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 369: So Cười Mà Thôi, Ai Sợ Ai Chứ?




Lâm Diệu vừa đi, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.

Tiếng cười cười nói nói mới vừa rồi toàn bộ đều biến mất.

Chỉ còn lại sự yên lặng.

Nửa ngày sau, Tô Vũ mới mở lời trước: "Lão sư, ta nghĩ kỹ rồi, ngày mai, ta sẽ tặng cho lão sư một bảng hiệu, trên đó ghi “ân công của hệ dung hợp đa thần văn”! Tạ ơn lão sư hôm nay đã hỗ trợ, đại ân không thể báo đáp..."

Lưu Hồng nhìn hắn, khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Ngươi thử xem, kế phản gián đơn giản như vậy, ta không tin bọn hắn nhìn không ra."

Tô Vũ cười ha hả: "Dù cho nhìn ra, nhưng mà sẽ luôn có người đến gánh trách nhiệm! Chẳng lẽ... Chu quán trưởng gánh sao?"

Tô Vũ phì cười, tự hỏi rồi lại tự lắc đầu, "Chu quán trưởng là học sinh của Chu viện trưởng, lại cùng họ, có lẽ họ còn là thân thích, Chu quán trưởng gánh chịu trách nhiệm thì đó cũng chính là trách nhiệm của viện trưởng, chẳng lẽ... Lưu lão sư cảm giác bọn họ sẽ giao trách nhiệm cho Chu quán trưởng sao?"

Lưu Hồng nhíu mày, "Ngươi biết cũng không ít nhỉ!"

"Ta có biết một ít thôi!" Tô Vũ khiêm tốn đáp: "Nào có biết nhiều như lão sư, ngay cả chuyện tư liệu giả đều biết, ta thật sự rất bội phục lão sư! Ta tự nhận là mình đã làm tốt nhất, thậm chí còn thật sự liều mạng giao thủ với Trịnh Vân Huy, hiện trường chế tạo ra tinh huyết, lão sư thế mà còn hoài nghi ta... Ta thật sự bội phục."

Lưu Hồng thản nhiên nói: "Không có ghi âm đấy chứ? Ngươi định hố ta à? Ta không biết cái gì cả!"

"Lão sư hiểu lầm, ta sao có thể làm như vậy!"

Tô Vũ cười khẽ, ném ra một cái ghi âm phù, vỗ vỗ túi, chân thành nói: "Hết rồi!"

"..."

Lưu Hồng muốn chửi má nó!

"Ngươi... là do Liễu Văn Ngạn dạy ngươi à?"

Tiểu tử này, sao lại lắm mưu kế như thế chứ?

Một điểm cũng không giống Bạch Phong!

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Lão sư, con nhà nghèo thường sớm biết lo liệu việc nhà, tình huống của ta lão sư cũng biết mà, ta quá nghèo, có thiên phú nhưng không có tài nguyên, kết quả vẫn là công dã tràng. Ta không thể so với lão sư, có nhiều thứ, ta cần phải tự mình tranh thủ. Nếu ta cũng không tự đi tranh thủ, thì sao có thể mạnh lên?"

Lưu Hồng rất tán thành, gật đầu: "Không sai, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, dựa vào người khác là không được."

"Nói như vậy, lão sư hẳn cũng đã có tiếng nói chung với ta." Tô Vũ mỉm cười tiếp tục: "Ta không làm cho lão sư khó xử, lão sư cầm đi 6 vạn điểm công huân, chia cho ta phân nửa! 8 vạn điểm chỉ cho chúng ta 2 vạn, Trịnh Vân Huy đã lấy đi hơn phân nửa, cho ta chưa đến 5000 công huân, ta thật sự không phục!"

"..."

Lưu Hồng nhìn hắn, gã có chút ngây ra, có chút thất thố, nửa ngày sau mới cắn răng nói: "Ngươi... cầm 5000 điểm?"

"Thật đó, nếu lừa lão sư, ta chết không yên lành!"

Tô Vũ móc ra thẻ chiến công của mình, nét mặt thành khẩn, "Cho nên ta rất không phục! Ta phí hết tâm tư, hao tổn hết tất cả để bày ra một cái bẫy như vậy. Kết quả, ta lấy được ít nhất, 5000 điểm... Một phần mười sáu, ta có thể cam tâm sao?"

Tô Vũ lắc đầu, bảo: "Lão sư, không phải là Tô Vũ tham lam, nhưng ta làm mọi chuyện cũng chỉ được chừng đó, thật vô lý. Trịnh Vân Huy nói gã bỏ bao nhiêu công sức, lại là người nhà họ Trịnh, ta cũng chọc không nổi, gã nói gã lấy đi một vạn năm ngàn điểm, ta không thể cãi, nhưng mà lão sư lấy đi 6 vạn điểm, thế thì nhiều lắm a?"

"..."

Lưu Hồng thật sự mệt tâm!

Gã cảm thấy, Trịnh Vân Huy ít nhiều gì cũng sẽ cho Tô Vũ chút ngon ngọt, 4 vạn điểm thì cũng phải cho Tô Vũ 1 vạn chứ?

Kết quả... tên kia lại chỉ cho 5000 điểm!

Hết lần này tới lần khác tiểu tử kia còn nói ra số giao dịch là 8 vạn điểm, Tô Vũ có thể cam tâm mới là lạ.

Đổi thành mình thì mình cũng không cam tâm.

Quá ít!

Then chốt là Lưu Hồng cũng cực kỳ ủy khuất, dở khóc dở cười nói: "Nếu ta nói, ta chỉ lấy 4 vạn, còn lại đều bị Trịnh Vân Huy nuốt rồi, ngươi có tin không?"

Tô Vũ đáp khẽ: "Lão sư nói ta liền tin, không tin… thì cũng phải tin!"

Lưu Hồng cực kỳ ủy khuất!

Mẹ nó, là thật mà!

Lão tử không lừa ngươi!

Nhưng Tô Vũ rõ ràng lại là một bộ dáng: là do ngươi nói nên ta vờ như là thật, thành ra lại càng khiến cho Lưu Hồng ủy khuất!

Giờ khắc này, gã bỗng cảm nhận được loại cảm giác đau khổ khi rõ ràng là mình thắng nhưng lại có cảm giác như thua thảm rồi.

Thật đó, ta chỉ cầm 4 vạn, không phải 6 vạn.

"Trịnh Vân Huy..."

Lưu Hồng cắn răng, lần đầu tiên gã có cảm giác thất bại.

Thời đại này, người lòng dạ hiểm độc sao lại nhiều như vậy a?

Tô Vũ, Trịnh Vân Huy, Hạ Hổ Vưu, Giả Danh Chấn... Năm nay toàn là học viên kiểu gì vậy?

….

Trong đại sảnh.

Không gian một lần nữa lâm vào tĩnh lặng.

Dư quang Lưu Hồng liếc nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên gã bật cười, mở miệng nói: "Tô Vũ, người mới ta đã thấy nhiều, nhưng ít ai thú vị giống như ngươi. Kế hoạch lúc trước của ngươi kỳ thật làm rất không tệ, suýt chút nữa ta đã bị lừa rồi..."

"Tạ ơn lão sư khen ngợi!"

Tô Vũ cũng nở một cười tươi rói, so cười mà thôi, ai sợ ai chứ!

Hiện tại hắn thích cười quả thật là có liên quan với Lưu Hồng, đây là hắn học theo gã.

Trên mặt tươi cười, trong lòng không chừng nghĩ ra biết bao chuyện xấu.

Đây là bài học đầu tiên mà Lưu Hồng dạy hắn, Tô Vũ vẫn chưa quên, cái tên này cười đến là xán lạn, khiến cho rất nhiều nữ sinh có hảo cảm với gã.

Lưu Hồng nhìn Tô Vũ, trong lòng có chút khó chịu.

Nhịn không được, gã ho nhẹ một tiếng, "Ừm... Đừng cười nữa, ta thấy không được tự nhiên lắm, cảm giác như mình đang soi gương, lúc còn trẻ, ta và ngươi thật sự có vài phần tương tự."

Tô Vũ muốn cười nhưng phải cố nhịn.

Ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!

Lưu Hồng cảm khái một tiếng, lại nhìn về phía Tô Vũ, chậm rãi hỏi: "Tô Vũ, lần này ngươi tìm đến ta là muốn lấy lại những điểm công huân kia sao?"

Đều đã đến mức độ này, Tô Vũ đương nhiên sẽ không che giấu nữa, hắn nói thẳng: "Không dám, dù sao Lưu lão sư cũng gánh chịu một phần nguy hiểm, cho ta một nửa ta liền thỏa mãn!"

Nói xong, hắn lại tiếp tục bảo: "Nếu lão sư cần thì cho ta một phần ba... Ta kỳ thật cũng không sao, chỉ là lòng mang bất bình, dù sao vì kế hoạch này, ta đã phải trả giá rất nhiều!"

Lưu Hồng cười một tiếng.

Gã không mở miệng, giống như đang trầm tư cái gì.

Suy tư một hồi, gã nhìn Tô Vũ, vẫn duy trì trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Lưu Hồng mới chợt nhận xét: "Ngươi mạnh hơn Bạch Phong!"

"..."

Tô Vũ không tiện đáp lại lời của gã, câu nói này không thể nhận.

"Làm sao? Sợ à?"

"Lão sư nói đùa rồi, lão sư của ta là một trong tuyệt thế thiên tài đương thời, Đằng Không thất trọng một kích đánh bại cửu trọng, không phải là người mà ta có thể so sánh."

"Ha ha ha!" Lưu Hồng cười sung sướng, vui vẻ nói: "Cái tên nhà ngươi, không thành thực!"

Cười một hồi, Lưu Hồng giống như nghĩ thông suốt cái gì, nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tô Vũ, nếu ngươi không chê, nghe ta nói vài câu."

"Lão sư, ngài cứ nói đi!"

Tô Vũ bảo đảm giữ tư thái cung kính, thái độ phải tốt, dù cho hận không thể hiện tại đâm chết người thì cũng phải bảo trì mỉm cười.

Cười đâm chết gã!

"Ta xuất thân từ một thế gia nhỏ, gia tộc không tính quá mạnh, thế nhưng cũng có mấy phần thực lực. Ta không phải là đích truyền, chẳng qua chỉ là con thứ..."

Lưu Hồng lâm vào trong hồi ức, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Khi còn bé, ta cũng khổ giống như ngươi, có lẽ còn khổ hơn cả ngươi! Con thứ... Ngươi biết có ý gì không?"

Tô Vũ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: "Do mẹ kế nuôi?"

"..."