Toàn thân Trịnh Vân Huy đẫm máu tươi, hệt như huyết nhân.
Bất quá cơ bắp gã nhúc nhích, từng lưỡi dao bị cơ bắp gã bắn bật ra, rơi xuống đất truyền ra từng tiếng vang lanh lảnh.
"Chỉ vậy thôi sao?" Trịnh Vân Huy cười lạnh: "Thôn phệ tinh huyết đi, bằng không... đợi chút nữa ta sẽ đánh chết ngươi!"
Tô Vũ không để ý tới gã, trực tiếp nuốt vào một giọt Nguyên Khí dịch, kịch liệt thở hổn hển.
Thấy Trịnh Vân Huy toàn thân máu tươi, hắn cười khẽ một tiếng.
Sau một khắc, phi đao lần nữa bắn ra!
Trịnh Vân Huy gầm thét một tiếng, trên trường đao bộc phát ra hào quang óng ánh, cùng lúc đó, một thanh phi kiếm thẳng đến đầu Tô Vũ mà phóng!
Hai người luận bàn nhưng lại là thật sự quyết tâm, chiêu chiêu đều trí mạng!
Tô Vũ một chân đạp đất, lăng không mà lên, lại một cước đá trúng vách tường, bắn người lao ra, tránh né phi kiếm truy sát.
Mà lúc này, Trịnh Vân Huy bùng nổ cự lực, bổ ra phi đao, gã lại cảm giác toàn thân rét run, sau một khắc, vết thương vừa mới khép lại bỗng nhiên toàn bộ nổ tung!
Máu me tung tóe mà ra, bị phi đao của Tô Vũ hấp thu!
"Đáng chết!"
Hút máu!
Giờ phút này, gã không ngừng chảy máu, lập tức hét lớn một tiếng, ý chí lực bùng nổ, một viên thần văn lần nữa lấp lánh bên trong biển ý chí của gã!
Ý chí lực tiêu hao hàng loạt, trong chớp mắt, hết thảy vết thương của gã trong nháy mắt khép lại toàn bộ!
Mà Trịnh Vân Huy lúc này cũng là vẻ mặt trắng bệch, tức giận nhìn về phía Tô Vũ.
Sắc mặt Tô Vũ biến hóa, cực độ kinh ngạc!
"Thần văn có tính chất chữa lành?"
"Hừ!"
Trịnh Vân Huy hừ lạnh một tiếng, ba thần văn toàn bộ bại lộ.
Sát lục, sóng âm, chữa lành!
Mà Tô Vũ cũng tuần tự phô bày ra đủ loại đặc tính, mang đến cho Trịnh Vân Huy phiền toái lớn.
...
"Hai gia hỏa kia..."
Giờ khắc này, các vị cường giả quan sát trận chiến cũng có chút rung động nho nhỏ.
Thật sự là không muốn sống nữa!
Luận bàn mà thôi, hai tên kia lại đấu như thể muốn chém giết lẫn nhau.
Thiên Quân ngũ trọng, Thiên Quân bát trọng, thế mà đều đánh ra khí thế Vạn Thạch tử chiến.
"Chỉ sợ chúng đều tiếp cận thực lực Bách Cường bảng... xếp hạng sau 90 đều chưa hẳn so đến được với hai tên này!"
Những người ở đây vừa nghĩ tới, giữa sân lại có biến đổi!
Tô Vũ triệu hồi phi đao, trong nháy mắt phi đao phồng lớn, hóa thành trường đao, bốn thần văn đồng thời bám vào phía trên phi đao!
"Dung!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, mấy thần văn cưỡng ép dung hợp lại cùng nhau, phi đao rung động!
Bên kia, Trịnh Vân Huy bạo hống một tiếng, thân thể lớn mạnh một lần nữa!
Trên thân gã, từng khiếu huyệt lập lòe điểm sáng!
Tô Vũ đánh xuống một đao, mắt thấy Trịnh Vân Huy muốn nâng đao nghênh kích, sau một khắc, trên người gã bỗng nhiên lóe ra hào quang, bịch một tiếng vang dội!
Trịnh Vân Huy bay ngược ra, lộn vài vòng, trong nháy mắt đứng lên bèn cười ha hả: "Ngươi nhất định phải chết, ngớ ngẩn! Lão tử tại sao phải đón đỡ cơ chứ!"
Thần phù!
Lúc này, trên thân Trịnh Vân Huy có một viên thần phù vỡ nát rơi xuống đất.
Vỡ vụn!
Sắc mặt Tô Vũ tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng cũng mắng to không thôi!
Khốn nạn!
Mẹ nó, ngươi thật đúng là dùng thần phù!
"Ngươi nhất định phải chết!"
Trịnh Vân Huy vọt lên, cười lớn, lần nữa đánh tới hướng Tô Vũ!
Lúc bấy giờ, Tô Vũ không nói thêm lời nào, hắn nuốt xuống một giọt tinh huyết Thiết Dực điểu, hai tay hiện lên thành trảo, quát lên một tiếng lớn, hai tay nhanh vô cùng, tay trái bắt lấy sống đao, trong nháy mắt máu chảy ồ ạt, tay phải đồng loạt tung ra!
Thổi phù một tiếng, một mảng máu thịt trên ngực Trịnh Vân Huy bị hắn vồ xuống!
Một lần nữa máu chảy ồ ạt, hệt như là huyết nhân!
"Aaaa!"
Trịnh Vân Huy kêu thảm một tiếng, gã đá nghiêng một cái, đá Tô Vũ bay ngược, bên hông hắn đau nhức, xương cốt đau đớn như đều bị cú đá này của gã họ Trịnh đá đứt!
"Khốn nạn!"
Trịnh Vân Huy liên tục rút lui, nhìn vết thương trên ngực, một khối máu thịt trực tiếp bị Tô Vũ vồ xuống, giờ phút này đã có thể thấy xương ngực bị nhuộm đỏ.
Mà Tô Vũ thì vẻ mặt ảm đạm, hai tay đều là huyết dịch, phần eo cũng bị máu tươi thẩm thấu.
"Để xem ngươi chống đỡ đến khi nào!"
Trịnh Vân Huy quát lạnh một tiếng, không đánh cận thân nữa, phi kiếm bay ra, văn binh của Tô Vũ cũng đồng thời bay ra, một đao một kiếm trên không trung không ngừng giao kích, lôi đình, sóng âm, sát khí, chiến ý... trộn lẫn làm một thể.
Một lát sau, Trịnh Vân Huy thu hồi văn binh, vẻ mặt đỏ bừng!
Giờ phút này, trên tiểu kiếm đã xuất hiện từng lỗ hổng!
Gã nhìn về phía Tô Vũ, nhịn không được mắng: "Thứ kia ở đâu ra?"
Đây là Hoàng giai văn binh sao?
Tô Vũ cũng không để ý tới, ý chí lực của hắn tiêu hao rất lớn, Trịnh Vân Huy cũng không tốt hơn gì, không quan tâm đến Tô Vũ, thần văn bùng nổ lần nữa, vết thương nơi ngực bắt đầu khép lại, chẳng qua là tốc độ cực chậm.
Trịnh Vân Huy thở phì phò, cười lạnh nói: "Ngươi cũng tiêu hao hết rồi đi, không có thần văn phụ trợ... Ngươi dám đấu cùng ta?"
"Ngươi cứ thử xem!"
Tô Vũ buồn bực đáp lại, hành động của hắn có chút không tiện, Trịnh Vân Huy có thể cấp tốc khôi phục thương thế nhưng hắn không thể được!
"Vậy liền thử một chút, để cho ngươi nếm thử tuyệt học sở trường của Trịnh gia ta!"
"Gừuuu!"
Trịnh Vân Huy bạo hống một tiếng, thân thể cao lần nữa tăng vọt, trước đó gã chỉ cao có chừng một thước tám, mấy lần bành trướng giờ phút này đã gần hai mét hai!
Gã cầm trường đao, Trịnh Vân Huy thẳng tiến không lùi, hung mãnh vô cùng, bay thẳng tới phía Tô Vũ!
Bịch một tiếng, một đao đánh bay trường đao của Tô Vũ.
Lần nữa khi gã vung đao thì đã chém nát thứ binh khí ngăn cản ngay trước người của đối thủ.
Lại là một đao, Tô Vũ bùng nổ chiến lực Vạn Thạch, hai tay hiện lên trảo gắt gao giữ lại trường đao của Trịnh Vân Huy, đầu gối hắn nâng lên va chạm với thân dưới của Trịnh Vân Huy!
"Ha ha ha, ta đã nhìn ra!"
Trịnh Vân Huy cười lớn một tiếng, đồng thời gã cũng nhấc đầu gối, bịch một tiếng, Tô Vũ cảm giác đầu gối của mình muốn rách nát ra, mà Trịnh Vân Huy cũng co quắp gương mặt, cười lạnh: "Ngươi chỉ có hai tay là chiến lực Vạn Thạch, thiên phú kỹ... cũng chỉ tới thế mà thôi!"
Đòn tấn công của Tô Vũ không có đủ chiến lực Vạn Thạch!
Trịnh Vân Huy mấy lần giao thủ đã cảm nhận được thiếu hụt, trong nháy mắt gã đã đả thương nặng Tô Vũ.
Tô Vũ rút lui, chân cũng cà thọt.
Trịnh Vân Huy cầm đao đánh tới lần nữa, "Nhược điểm quá nhiều, Tô Vũ, xem ra ngươi phải dừng ở đây rồi!"
Ầm!
Trường đao lại rơi, một đao bổ về phía Tô Vũ, trước mắt hơi hơi hoa một cái, Trịnh Vân Huy cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên có chút hoảng sợ, hắn chết rồi à?
Gã vung một đao chém nát Tô Vũ...
Bổ chết hắn rồi?
Không đúng, xúc cảm không đúng!
Gã vội vàng rút lui, ý chí lực lần nữa dốc hết toàn lực bùng nổ, lần này lại là huyễn cảnh như một!
Sau đầu gã hàn khí đại bạo!
"Chết tiệt!"
Lại là quát to một tiếng, hai chân Trịnh Vân Huy đạp đất, cấp tốc nhảy vọt, bịch một tiếng, phía sau lưng bị đánh trúng, máu tươi từ trong miệng Trịnh Vân Huy tràn lan, nội tạng không ngừng chấn động, phía sau lưng gã đau nhức!
Nghiêng đầu, giờ khắc này, huyễn cảnh tiêu tán, sắc mặt Tô Vũ tái nhợt không giống người, hắn nửa quỳ trên mặt đất, giọng cười âm u, cất tiếng: "Có phải hết sức thoải mái không?"
"..."
"Không có khả năng!" Trịnh Vân Huy rung động, "Ngươi chế tạo huyễn cảnh khi nào?"
"Ý chí lực của ta mạnh hơn ngươi, vì sao không thể phá vỡ?"
...
"Không có khả năng!"
Giờ khắc này, mấy chỗ khác đều vang lên thanh âm tương tự!
Trịnh Vân Huy bị huyễn cảnh của Tô Vũ lừa gạt, thế mà bị hắn đánh cho một chiêu, một kích đả thương nặng Trịnh Vân Huy!
Độ chứa đầy ý chí lực của Trịnh Vân Huy là trên 85%, lại có ý định biết mà phòng bị, nào có dễ dàng bị Tô Vũ phục kích như vậy!
"Nhị giai thần văn!"
Cái từ ngữ này chật vật thốt ra từ miệng Giả Danh Chấn!
Mặt mũi ai nấy tràn đầy vẻ không dám tin!
Nhưng bọn họ cảm thấy, ngoại trừ lời giải thích đó ra thì không có cách nào nói rõ lí do vì sao Tô Vũ có thể dưới tình huống Trịnh Vân Huy có phòng bị mà huyễn cảnh vẫn có khả năng mê hoặc đối phương!
Ý chí lực không bằng, vậy thì chỉ có thể là đẳng cấp thần văn áp chế!