Tô Vũ đã rời đi.
Tiếng đóng cửa ầm ầm vang lên.
Chờ hắn đi rồi, một lát sau, Ảnh Tử mới buồn bã nói: "Tên tiểu tử này lòng đề phòng rất cao, không cho lợi ích to lớn thì chỉ sợ khó mà đả động hắn."
Dứt lời, nó ngừng một chút mới nói: "Ta thật sự trên thân chẳng còn của cải gì nên hồn, các ngươi còn có vật gì tốt không, cái này liên quan đến tính mạng, giữ lại cũng là chết, không bằng liều một lần, trước hết để cho hắn nếm chút ngon ngọt."
Nói xong, nó nhìn về phía Thủy Nhân, mở miệng hỏi: "Thủy Nhân, ngươi không muốn chạy à?"
Trong lồng giam số 1, một vũng nước dần dần thành hình người, Thủy Nhân dịu dàng đáp: "Muốn chạy chứ, nhưng mà kế hoạch của các ngươi quá mức vội vàng! Mà cả đám lại không chịu thật lòng hợp tác, há có thể thành công? Lời Bạch Ly nói trước đó là thật hay giả cũng khó mà phân biệt."
"Tên tiểu tử kia còn hết sức non nớt, cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta, lần sau người mới lại đến, có lẽ chúng ta đã giống như bộ xương khô trong lồng khác rồi, mấy năm nữa Tô Vũ trưởng thành, thành thục, chỉ sợ cũng không còn cơ hội tốt như vậy nữa."
Ảnh Tử chán nản, đoạn hỏi: "Vậy ý của ngươi là..."
"Khiến cho hắn đạt được lợi ích thực sự, dĩ nhiên, không phải hiện tại!" Thủy Nhân bình tĩnh đáp: "Tìm cơ hội đi! Vào lúc hắn mất mát, khi hắn uể oải, khi hắn cần sự trợ giúp, chứ không phải hiện tại, hắn cho ta cảm giác là không có gì sở cầu, đối với chúng ta tràn đầy cảnh giác... Hắn không phải đã nói một tên Thiên Quân thất trọng có thù với hắn sao? Đợi chút đi, chờ cơ hội này, chờ khi hắn bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, chờ khi hắn vô cùng cần lực lượng, cơ hội của chúng ta liền tới."
Ảnh Tử trầm mặc một hồi, nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Vậy liền chờ thêm một chút. Chờ hắn có dục vọng bức thiết, ta hi vọng các vị đều có thể trả giá một chút thứ có giá trị chân chính, bằng không... chúng ta sẽ thật sự hết cơ hội."
Sư tử màu vàng kim hơi thiếu kiên nhẫn, nóng nảy mất bình tĩnh quát: "Còn chờ? Thôi! Lần sau tiểu tử này đến, ta liền truyền cho hắn một bài Thiên giai võ kỹ. Các ngươi cũng bỏ ra chút đồ thật đi."
"Thiên giai võ kỹ?" Mấy yêu thú xung quanh nghe vậy liền bất ngờ.
Toan Nghê thở dài, khẽ nói: "Là của nhân tộc! Ngày xưa, ta cũng là tuyệt đỉnh thiên tài của vạn tộc! 17 năm trước, ta từng đi qua Tinh Vũ phủ đệ, từng đánh chết một vị thiên tài nhân tộc đến từ Chiến Thần điện, từng thu được một bộ Thiên giai võ kỹ vốn thuộc về nhân tộc!"
"Ngươi đã từng tới Tinh Vũ phủ đệ?"
Lời này vừa nói ra, Ảnh Tử và đám còn lại đều thấy rất bất ngờ!
Toan Nghê lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ có gì không thỏa đáng? Toan Nghê tộc ta cũng là chủng tộc Bách Cường, tự nhiên có tư cách này!"
Ảnh Tử hơi thiếu tin tưởng, "Toan Nghê tộc đương nhiên là có tư cách này, bất quá 17 năm trước, thực lực của ngươi..."
"Đằng Không bát trọng, còn yếu à?" Toan Nghê cực kỳ tức giận, "Vốn sau khi đi ra, thêm mấy năm nữa ta tất nhiên sẽ tiến vào Lăng Vân, thế nhưng 15 năm trước lại gặp tên ma quỷ Hồng Đàm kia!"
Nó ra ngoài không đến hai năm liền bị Hồng Đàm bắt lại.
Bằng không, 15 năm qua đi, nó đã sớm là Lăng Vân.
Ảnh Tử không nói tiếp nữa.
Cũng còn tốt, Đằng Không bát trọng, mặc dù không quá mạnh, bất quá số lượng Toan Nghê tộc không nhiều, thế hệ tuổi trẻ cũng ít, nó có thể đi thì cũng là chuyện không kỳ quái.
Chỉ là có chút không may mắn, vừa ra không bao lâu liền bị bắt.
Nghe tới bốn chữ Tinh Vũ phủ đệ, mấy người Ảnh Tử đều không nói gì them nữa.
Nơi này là khu vực dành cho thiên tài của các tộc, tại nơi ấy kích giết thiên tài của nhân tộc rồi đạt được Thiên giai công pháp thì cũng rất bình thường, chỉ là ý chí chi văn hay công pháp bí tịch, thông thường sẽ không ai mang ở trên người.
Ý chí chi văn cũng chỉ có mấy người đi xa nhà cần tu luyện, mới có thể sẽ mang theo.
Công pháp mà nhân tộc tịch thu được cũng không ít là vì thế mà có.
Ý chí chi văn mang ở trên người mới an tâm, tu luyện dễ dàng, bằng không ra ngoài thời gian dài như thế sẽ phí phạm.
...
"Muốn đến Thiên Quân lục trọng còn thiếu 11 khiếu huyệt."
"Ý chí lực cũng phải tăng lên,《 Phá Thiên Sát 》thì ta có thể tu luyện thức thứ hai, cũng phải học thật tốt."
"Không biết《 Phá Thiên Sát 》này còn có thể lĩnh ngộ thêm thần văn nữa không..."
"《 Lôi Nguyên đao 》tốt nhất là nhìn lại một chút, ta cảm giác nó sắp phế bỏ, mấy đao đằng sau giống như hoàn toàn không có ý chí lực."
Tô Vũ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
《 Lôi Nguyên đao 》mặc dù đẳng cấp không cao, nhưng đây là ý chí chi văn võ kỹ đầu tiên mà Liễu lão sư đưa cho hắn.《 Lôi Nguyên đao 》cũng khai khiếu 40 cái, trong đó một vài khiếu huyệt kỳ thật Tô Vũ vẫn có cơ hội mở ra.
Mở ra rồi thì khi vận dụng《 Lôi Nguyên đao 》Đệ Cửu đao, uy lực khả năng sẽ mạnh hơn cả《 Phá Thiên Sát 》thức thứ ba!
40 khiếu huyệt bao gồm cả Khai Nguyên cửu khiếu, cho nên sẽ chỉ là 31 khiếu huyệt.
Lần trước Tô Vũ mở ra không ít khiếu huyệt, hiện tại lại có một bộ phận trùng với《 Chiến Thần quyết 》. Tô Vũ nhìn một chút, chờ mình tới Thiên Quân lục trọng, Lôi Nguyên đao tổng cộng cũng là 12 khiếu huyệt không bị che kín.
Đến Thiên Quân thất trọng, vậy sẽ là 8 khiếu huyệt không bị che kín.
"Đến Thiên Quân thất trọng, ta lại mở ra khiếu《 Lôi Nguyên đao 》, chỉ cần mở ra 8 cái liền có thể tu luyện toàn bộ, tu luyện tới Đệ Cửu đao, lực bộc phát tuyệt đối có thể đi đến Vạn Thạch cảnh!"
Trong lòng suy nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ cũng thấy hơi gấp gáp.
Không có tiền để tu luyện!
Không có tiền đổi tinh huyết!
Không có tiền vào bí cảnh!
Đêm nay, Tô Vũ tiếp tục khổ tu, nếu không vào được bí cảnh, vậy liền tu luyện ở phòng Loại bỏ và phòng Mảnh vỡ thêm một quãng thời gian vậy.
Còn lại 246 điểm công huân, hắn chuẩn bị đổi lấy một chút tinh huyết Thiết Dực điểu.
Vẫn là thứ này tiện lợi!
Trước hết cứ dùng thứ thích hợp với bản thân mình một chút!
3 điểm công huân một giọt, hắn còn có thể đổi 82 giọt, cùng lắm thì dùng nhiều tinh huyết một chút, một ngày dùng 2 - 3 giọt đi.
Một mực tu luyện tới đêm khuya, trở lại khu sinh hoạt, Tô Vũ mệt mỏi vô cùng, hắn nhìn khu sinh hoạt bẩn thỉu thì có chút bất đắc dĩ, lại phải quét dọn.
Bỗng dưng hoài niệm Hạo Tử ghê!
Không biết cái tên kia gần đây sống ở Long Võ học phủ thế nào?
"Đến Khai Nguyên thất trọng chưa?"
Nhập học đã hơn một tháng rồi mà.
...
Long Võ học phủ.
Hơn nửa đêm, Trần Hạo đang làm việc.
Quét dọn vệ sinh, bưng trà đổ nước, còn giúp giặt quần áo.
Không phải ở ký túc xá!
Nơi này là khu dành cho giáo sư.
Trong phòng, lão Tạ nhịn không được đi ra mắng: "Trần Hạo, cút về! Ai bảo ngươi lại chạy tới?"
"Lão sư!" Trần Hạo cười ngây ngô đáp: "A Vũ nói rồi, một giọt ơn nghĩa thì phải báo đáp bằng cả hồ nước! Lão sư tới học phủ đã cho ta một thanh đao tốt, ta phải báo ân! A Vũ nói, ta không biết làm gì cả, nhưng quét dọn vệ sinh thì vẫn rất sạch sẽ..."
"Ngươi là ngốc thật hay là giả thế?" Lão Tạ đau đầu bảo: "Lão tử không thu đồ đệ! Lão tử mới Đằng Không mà thôi, làm sao có thời giờ thu đồ đệ hay dẫn dắt người mới! Ta nói rồi, ta chỉ phụ trách chiêu sinh, không chịu trách nhiệm dạy dỗ học sinh!"
"Lão sư, không sao." Trần Hạo cười ngây ngô: "Có nhận hay không đều như nhau, dù sao ban đêm ta cũng rảnh rỗi...."
Lão Tạ hết sức muốn chửi bậy!
Ngươi không bận nhưng ta muốn tu luyện a!
Đậu má!
Tiểu tử ngốc này làm sao lại để mắt tới mình chứ.
Học phủ nhiều cường giả như vậy, ngươi cứ tới mà nhìn bọn hắn chằm chằm đi!
Lười nói nhiều, lão Tạ đóng cửa cái rầm, bắt đầu tu luyện.
Trần Hạo quét dọn vệ sinh xong, nhe răng trợn mắt cười, cậu đi ra phòng khách, đóng cửa lớn lại rồi ngồi xếp bằng tại đầu hành lang để tu luyện.