Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 334: Nhìn Tô Vũ Bằng Con Mắt Khác




Nghe Trần Vĩnh nói vậy, Bạch Phong liền lạnh lùng gạt đi: "Đó là việc mà Vạn Tộc giáo làm! Vạn Tộc giáo không ít người ôm tâm tư ghê tởm đó, từ nhân tộc chuyển thành Thần Ma chủng tộc, đó là phản đồ!"

Trần Vĩnh khoát tay một cái, không cho là đúng: "Không thể nói như vậy, có một số cường giả cũng không phải là vì muốn phản bội mà chuyển đổi, có vài người cũng là vì thí nghiệm hay nghiên cứu, những người này năm đó cũng bỏ ra cái giá lớn, công lao rất lớn, không thể nói nhập chung với Vạn Tộc giáo làm một!"

Tô Vũ gật gật đầu, xem như hiểu rõ.

Bạch Phong không nói đến cái này nữa, anh lảng sang chuyện khác: "Tiểu tử này muốn luận võ cùng Trịnh Vân Huy, sư huynh, ngươi cảm thấy hắn hiện tại có hi vọng thắng không?"

"Thiên Quân ngũ trọng... phối hợp tinh huyết thiên phú thì vẫn có hi vọng rất lớn." Dứt lời, Trần Vĩnh lại bồi thêm: "Nếu thần văn thật sự tiến giai thì hi vọng càng lớn hơn nữa! Trịnh Vân Huy nếu chỉ có thực lực như bây giờ, chỉ sợ chưa chắc đã là đối thủ của Tô Vũ."

Nói tới đây, y lại hơi ngẩn ra, một hồi lâu sau mới khẽ nói: "Nếu Tô Vũ tiến cấp tới Thiên Quân thất trọng... chỉ e là muốn vào Bách Cường bảng cũng hoàn toàn có khả năng."

"..."

Bạch Phong và Trần Vĩnh liếc nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Thiên Quân thất trọng, đó là chuyện xem như ổn định.

Nói cách khác, hiện tại Tô Vũ kỳ thật là có thể thử đi khiêu chiến, dĩ nhiên, hy vọng thắng lợi không lớn, thế nhưng có thể giao thủ, xem như là học viên mạnh nhất ngoài Bách Cường bảng.

Tô Vũ vẫn cho là mình không mạnh, đó là vì hắn nghĩ ai cũng đều là thiên tài.

Những tên trong Trung cấp ban kia có ai có thể đón lấy một chiêu của Tô Vũ?

Ở Cao cấp ban bên này, có thể đón lấy một chiêu của hắn kỳ thật cũng không có mấy ai!

Tô Vũ... Thế mà đã tiếp cận Bách Cường bảng!

Chuyện này thật sự đã vượt quá dự đoán của hai người.

Trước đó Bạch Phong nói một năm sau, sau đó thêm nửa năm rồi cuối năm xem thử một chút liệu có hi vọng để Tô Vũ khiêu chiến Bách Cường bảng hay không.

Kết quả, hiện tại mới chỉ đầu tháng 9!

Tô Vũ cách Bách Cường bảng giống như không còn xa nữa.

Trên đời này cón có thiên lý sao?

Rung động qua đi, Bạch Phong ho nhẹ một tiếng: "Sư huynh... Mấy tháng sau mới đến cuối năm, tiểu tử Tô Vũ này... có có thể đi thử một lần, thuận lợi mở đường cho Gia Gia trở về Bách Cường bảng?"

Trần Vĩnh nhíu mày, mở miệng đáp: "Mấy tiểu tử kia thực lực không yếu, không phải mới vào Bách Cường bảng, nói là xếp hạng hơn bảy mươi, trên thực tế thì có khả năng sẽ càng mạnh hơn một chút!"

Tô Vũ dù có khả năng khiêu chiến thì cũng chỉ là tiến vào Bách Cường bảng, Bách Cường bảng còn có 100 người lận!

Cấp bậc không giống nhau.

"Chuyện này để xem xét sau đi!"

Bạch Phong không xoắn xuýt việc này nữa, thấp giọng nói: "Còn có chuyện nữa, sư huynh, ngươi xem thử có được hay không..."

Dứt lời, anh thuật lại kế hoạch của Tô Vũ một lần.

Trần Vĩnh kinh ngạc nhìn về phía Tô Vũ, không nhìn ra, sư điệt của mình thoạt nhìn nhã nhặn thế mà lá gan lớn như vậy, còn muốn tính toán Lưu Hồng!

Nhìn Tô Vũ một hồi, thấy Tô Vũ cười ngây ngô gãi gãi đầu, Trần Vĩnh cũng hệt như Bạch Phong, dở khóc dở cười mà không biết nói gì.

Suy tính một hồi, Trần Vĩnh mới căn dặn: "Trung tâm nghiên cứu bị người nhìn chằm chằm rất nhiều! Trước đó Tô Vũ bộc phát ra chiến lực Vạn Thạch kỳ thật liền có không ít người nghĩ có phải là tinh huyết thiên phú Đằng Không cảnh đã xuất hiện rồi không."

Nói xong, y lại quan sát Tô Vũ một lượt rồi mới bảo: "Tô Vũ, kỳ thật mục đích của trung tâm nghiên cứu cuối cùng vẫn là phục vụ vì nhân tộc! Thế nhưng, nhân tộc rất nhiều, lòng người trăm dạng, có nhiều thứ không thể công khai toàn bộ, giống như một chút bí pháp, chiến kỹ..."

Bạch Phong trực tiếp ngắt lời: "Đơn giản mà nói, chúng ta đầu tư nhiều như vậy, nghiên cứu nhiều năm thế kia thì dù cho công khai, cũng phải lấy được hồi báo! Đây là điều tất nhiên, trả giá thì mới có hồi báo, mấy chục năm nghiên cứu, hệ của chúng ta hao tốn tài nguyên ở trong đó rất nhiều. Nếu đem đổi thành điểm công huân chỉ sợ ít nhất có đến mấy chục vạn, thậm chí là hơn trăm vạn điểm!"

Bạch Phong hừ lạnh: "Có người muốn không làm mà hưởng, hoặc là xuất ra một ít điểm công huân liền đuổi chúng ta đi, nằm mơ à! Nếu bạc bẽo với chúng ta thế thì chúng ta tình nguyện giấu kín!"

"Đây không đơn thuần là hạng mục nghiên cứu mà còn là lợi ích. Nếu bị người thu được tư liệu sớm, bọn hắn chơi xấu mà sớm báo cáo lên Cầu Tác cảnh hoặc là Chiến Thần điện, vậy toàn bộ những gì chúng ta trả giá bấy lâu đều sẽ bị đốt sạch."

Bạch Phong hừ lạnh một tiếng, "Có lẽ có một số người sẽ nói, cũng là vì nhân tộc, hà tất phải tranh đấu với nhau! Nực cười, đứng đấy nói chuyện dĩ nhiên không đau eo. Ngươi thử bảo bọn hắn lấy công pháp của mình ra, lấy gia sản của mình ra cho chúng ta, bọn hắn có thể đáp ứng không?"

Anh nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm mặt căn dặn: "Tô Vũ, nhớ kỹ, không nên để người ta dùng cái gọi là đại nghĩa này mê hoặc ngươi. Nói chuyện nực cười! Vạn Tộc giáo chính là có một nhóm người như thế, hài hước đến cực điểm, không trả giá bất kỳ thứ gì lại hung hăng yêu cầu các Đại học phủ bao gồm cả các Đại phủ công khai hết thảy bí tịch, hết thảy chiến pháp, hết thảy võ kỹ... Thậm chí còn muốn hưởng chung tài nguyên..."

Bạch Phong cười nhạo: "Bọn chúng cũng không nghĩ thử xem, chúng đã bỏ ra được gì? Một đám vô tri còn đi theo ồn ào, luôn miệng hô hào vì sao người khác có mà chúng ta không có?"

Tô Vũ vò đầu, ủ rũ nói: "Sư phụ... nhất mạch của chúng ta..."

Bạch Phong trừng mắt liếc hắn một cái, biết hắn muốn nói cái gì, tức giận mắng: "Cút! Chúng ta giống bọn họ sao? Chúng ta muốn là được học phủ đối đãi công bằng, đừng cố ý chèn ép, người khác cho bao nhiêu thì chúng ta liền bỏ ra bấy nhiêu, ngang nhau mà trả giá, chúng ta nhận được cũng không nên ít hơn so với người khác! Chúng ta cũng không phải không trả giá điểm công huân, điểm công huân làm sao mà có, đó chính là cần phải trả giá! Không phải không làm mà hưởng!"

"Không nên gộp chúng ta với đám Vạn Tộc giáo làm một, đồ đần!" Bạch Phong mắng: "Mà ai dám nói chúng ta không bỏ ra? Sư bá ngươi chấp chưởng Tàng Thư các, ngươi cho rằng đây không phải là việc trả giá? Sư tổ ngươi toàn tâm làm nghiên cứu, nghiên cứu viên trong học phủ làm nghiên cứu không ít, nhiệm vụ chủ yếu của nghiên cứu viên chính là làm nghiên cứu, bằng không vì cớ gì lại gọi là nghiên cứu viên? Đây là chuyện mỗi người quản lí chức vụ của mình!"

"Những người trong học phủ cố ý gây chuyện thôi, nhất mạch nào mà không có người làm nghiên cứu? Bọn hắn không ai lên án, duy chỉ có sư tổ ngươi luôn luôn bị người công kích!"

Bạch Phong trầm giọng nói: "Vài chục năm nay, sở nghiên cứu mặc dù đưa ra kết quả không tính là quá nhiều, nhưng có thể duy trì địa vị sở nghiên cứu là đủ rồi, bọn hắn luôn lấy chuyện dùng thiên phú kỹ không có kết quả ra làm cái cớ, cố ý gây chuyện mà thôi, ngươi cho rằng thế nào hả?"

Bạch Phong tức giận nói liên miệng: "Không nói những cái khác, chỉ riêng thần văn có đặc tính chuyển di, thần văn tước đoạt, tinh huyết tồn trữ, lợi dụng ý chí chi văn bỏ đi... Chút kỹ thuật này đều là nghiên cứu của chúng ta cung cấp, chẳng qua là bọn họ cố ý bỏ qua mà thôi, chút kỹ thuật ấy trên nhiều khía cạnh đều có tác dụng!"

"Bây giờ, bên ngoài hiểu biết về chúng ta đều dừng lại ở thời điểm rực rỡ vài thập niên trước, bây giờ đều chỉ đang ăn mót vốn ban đầu của học phủ. Nực cười! Học phủ hằng năm cấp phát chỉ một chút, đa phần tài chính đều là do sư tổ ngươi tự đi lấy được, làm sao lại thành sở nghiên cứu vô dụng rồi?"

Ngữ khí Bạch Phong bất thiện, cười lạnh: "Sở nghiên cứu của chúng ta tùy tiện xuất ra một hạng mục kỹ thuật cũng mạnh hơn nhiều so với những cái được gọi là sở nghiên cứu cao cấp kia! Những sở nghiên cứu kia mới là thật là ăn bám học phủ. Nghiên cứu không được nhưng làm đồ ăn cũng không tệ, ta nếm thử Hỏa Đồn họ làm rồi, đừng nói chứ, mùi vị coi như không tệ!"

"..."

Tô Vũ muốn cười nhưng phải cố nín.

Trần Vĩnh cũng dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng cắt ngang Bạch Phong, mở miệng nói: "Đừng nói cái này nữa, chuyện của Tô Vũ có lẽ cũng nên thử làm một chút, ta cũng muốn xem có thể dẫn dụ ra được một đám gia hỏa, thậm chí là Vạn Tộc giáo hay không!"