Chờ Tô Vũ chạy đi nấu nước, Bạch Phong mới lộ ra một mặt đầy dấu chấm hỏi.
Tình huống gì thế?
Không phải nói, hai gia hỏa này đều muốn đấu đến mức ngươi chết ta sống sao?
Làm sao còn thỏa thuận xong xuôi rồi, tiểu tử Trịnh Vân Huy còn chi tiền đọc sách, chuyện này là chuyện gì vậy?
Không giống tin tức mà ta nắm a!
"Tên khốn Lưu Hồng này, rốt cuộc có biết rõ không thế? Chẳng lẽ... vật kia không phải là của Trịnh Vân Huy ư?"
Bạch Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, Tô Vũ đã quay lại. Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, khôi phục vẻ lạnh nhạt, hất cằm ra lệnh: "Nói đi, tình huống như thế nào."
"Lão sư, là như vầy, Lưu Hồng không phải là kẻ thù lớn của chúng ta sao?" Tô Vũ nhanh chóng kể lại mọi chuyện một lượt, Bạch Phong siết chặt chén trà trong tay, nửa ngày sau vẫn chưa lên tiếng.
Đồ đệ của anh...
Một tiểu gia hỏa Thiên Quân tam trọng chuẩn bị tính kế một vị mưu mô xảo quyệt đã sắp Đằng Không bát trọng!
Nghe ra thì cảm giác hình như đúng là có chuyện như vậy.
Đương nhiên có thể thành công hay không thì khó mà nói.
Nhưng mà lá gan thật lớn a!
Lão tử khi là Thiên Quân cảnh dám nghĩ tới trả thù Đằng Không cảnh sao?
Mà đây cũng không chỉ là suy nghĩ, hai tiểu tử này đã trực tiếp bắt tay vào làm rồi!
Thế hệ này lá gan lớn đến vậy?
Mà còn muốn hố không phải số lượng nhỏ, đó là mấy ngàn điểm công huân!
Nếu việc này thành công, Lưu Hồng đại khái sẽ thật sự phá sản, chẳng những phá sản, hơn nữa còn bị tức chết!
Vậy không được!
Bạch Phong bừng tỉnh!
Nếu mà Lưu Hồng thật sự bị đẩy vào tình cảnh ấy thì sau này người nào còn cung cấp thức ăn cho mình?
Không đúng... nếu đồ đệ nhà mình hố thành công, khi ấy gia sản của Lưu Hồng đều đến trên tay mình, ai thèm quan tâm gã có cung cấp cho mình hay không làm gì.
Lưu Hồng, ngươi tự nghĩ biện pháp đi!
Cái tên kia nếu là quá phế vật thì mình sẽ mặc kệ gã.
Bạch Phong tiếp tục uống trà lạnh từ đêm qua, dư quang liếc Tô Vũ, nhìn một hồi, có chút không xác định mà hỏi: "Ngươi cũng không phải đối thủ của Trịnh Vân Huy, ngươi biết rõ không phải là đối thủ của gã mà cứ cố cùng gã giao đấu, còn thua mất tư liệu của phòng nghiên cứu, ngươi xác định... có người sẽ mắc câu à?"
Loại hành vi biết rõ sẽ tặng đồ giao đấu cho người ta, có người sẽ tin sao?
Tô Vũ vội vàng nói: "Lão sư, ta vẫn có tự tin sẽ thắng! Mà lại còn khiến cho người ta cảm giác là ta có thể chắc chắn thắng..."
"Chắc chắn thắng?" Bạch Phong bật cười: "Dù ngươi thôn phệ tinh huyết bùng nổ, hoàn toàn chính xác là sẽ có chiến lực Vạn Thạch, nhưng chuyện này mọi người cũng đều đã biết, chỉ có thể nói..."
"Không phải!" Tô Vũ vội vàng ngắt lời: "Lão sư, ta là nghĩ như vậy, tất cả mọi người cho ta là Thiên Quân tam trọng, nắm giữ ba thần văn, lại cộng thêm tinh huyết, nhưng trên thực tế thực lực của ta mạnh hơn nhiều so với bọn hắn tưởng tượng! Vậy thì sẽ không giống như cũ nữa!"
Tô Vũ giải thích: "Lão sư, ngươi nói xem, ta là Thiên Quân lục trọng, nắm giữ không chỉ ba thần văn mà là 4 cái hoặc là càng nhiều, ta đây có phải nắm chắc phần thắng càng lớn?"
Bạch Phong gật đầu, "Đương nhiên! Nếu là thấp hơn Trịnh Vân Huy một trọng, có tinh huyết, có đa thần văn, đương nhiên là ngươi nắm chắc phần thắng càng lớn! Đồ đần đều biết, đa thần văn hệ của chúng ta nếu thần văn càng nhiều, chiến lực sẽ càng mạnh..."
"Vậy thì đúng rồi!" Tô Vũ cười ha hả: "Tất cả mọi người cảm thấy ta có hy vọng thắng lợi, ta giao đấu với Trịnh Vân Huy tự nhiên cũng là thuận lý thành chương! Dù sao đó là ba giọt tinh huyết Thần ma Lăng Vân cảnh, giá trị kinh người, ta há có thể không động tâm!"
"Nhưng mà... Ngươi càng kéo dài thời gian tu luyện, Trịnh Vân Huy bên kia cũng sẽ ngày một mạnh lên."
Bạch Phong vừa nói xong, Tô Vũ liền đắc ý bảo: "Không phải đâu lão sư, ta đã là Thiên Quân ngũ trọng rồi, ngài không nhìn ra à?"
"..."
Thân thể Bạch Phong cứng ngắc lại, sững người.
Dư quang nhìn thoáng qua Tô Vũ, anh thật sự không nhìn ra.
Không đúng, giống như là có tên vương bát đản nào đó đã dùng ý chí lực giúp Tô Vũ phong tỏa chiếc lực, thân thể Bạch Phong lộ ra vẻ cứng đờ, ý chí lực bùng nổ, lão sư xem xét đồ đệ thì sẽ không có nhiều cố kỵ gì.
Ý chí lực bạo phát xuống, quét Tô Vũ một cái, lớp phong tỏa bị phá, sau một khắc, Bạch Phong liền đứng bật dậy.
"Khai khiếu 61 cái..."
Bạch Phong nuốt nước bọt, sờ sờ cằm rồi chậm rãi nói: "Ta đi xuống dưới xem một phần tư liệu, lập tức sẽ lên lại, ngươi ở đó chờ đi!"
"Lão sư..."
Đi rồi!
Bạch Phong biến mất tăm!
...
Dưới mặt đất tầng ba.
Bạch Phong đánh một quyền vào trên vách tường, tay đau quá!
Thanh tỉnh rồi. Không phải là ta nằm mơ.
Nhìn lại tờ lịch đang treo trên tường, Bạch Phong rơi vào trầm tư, gần đây có phải anh nghiên cứu quá lâu, cho nên đã quên mất thời gian?
Ta đã ở phía dưới này một hai tháng rồi à?
Suy nghĩ một chút, anh gọi tới một dãy số trong máy thông tin, vừa đợi người ở đầu dây bên kia mở miệng thì anh liền hỏi: "Sư huynh, hôm nay ngày mấy thế?"
"Mùng 9, làm sao vậy?"
"Không đúng, hiện tại là tháng mấy?"
"..."
Điện thoại bên kia, Trần Vĩnh nhíu mày, sư đệ có phải nghiên cứu xảy ra vấn đề, ý chí không tỉnh táo nữa rồi?
"Bạch Phong, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, sư huynh, tháng mấy a, ngươi mau nói!"
"Ngày mùng 9 tháng 9, năm 350 lịch An Bình, sư đệ, ngươi thật sự không sao chứ?"
"..."
Bạch Phong lẩm bẩm: "Không sai, là mùng 9, ta ở phòng nghiên cứu mới không đến một tuần mà thôi..."
"Bạch Phong..."
"Sư huynh, lần trước Tô Vũ xuất quan ngày nào?"
"Mùng 4, hiện tại đã xuất quan 5 ngày, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Bạch Phong nhìn lên trần nhà, lòng lạnh như tro tàn, "Sư huynh, lần trước ta nhớ khi hắn xuất quan, khai khiếu 37 cái nhỉ?"
"Đúng!"
"Vậy ngươi nói, một người trong 5 ngày có thể mở ra 24 khiếu huyệt sao? Một ngày khai khiếu 5 cái, sư huynh, ngươi nói xem loại người này có tồn tại à?"
"..."
Trần Vĩnh giống như ý thức được cái gì, thật sự không dám tin, kinh ngạc thốt lên: "Đừng nói đùa!"
"Sư huynh, ta đùa giỡn với ngươi làm gì." Bạch Phong cười mà miệng cứng đờ: "Ta cho là ta đã ở trong phòng nghiên cứu mấy tháng, đều cho là thời gian của ta bị rối loạn! Nhưng ngươi mới xác nhận là không phải, hiện tại, không đúng, là vừa rồi tiểu tử kia nói với ta, thực lực của hắn đã mạnh lên, ta xem xét thì hắn đã khai khiếu 61 cái!"
"..."
Trần Vĩnh cũng choáng váng!
Khai khiếu bao nhiêu cơ?
5 ngày mở ra 24 khiếu huyệt?
Làm sao có thể?
"Sao hắn làm được?"
"Ta cũng rất muốn hỏi ngươi, sao hắn làm được đấy?" Bạch Phong hỏi lại, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ.
Mấy ngày nay, ta vẫn luôn bế quan.
Ta ở dưới mặt đất mà.
Ta không đi lên, làm sao mà ta biết được.
"Ngươi xác định là ngươi không nhìn lầm?"
"Dĩ nhiên." Bạch Phong bất đắc dĩ nói: "Khẳng định không nhìn lầm, hơn nữa còn có người giúp hắn phong tỏa nguyên khí, ta thấy có vẻ là Lăng Vân cảnh làm, tình huống cụ thể như thế nào..."
"Ngươi đi hỏi rõ hắn đi." Trần Vĩnh vội vàng nói: "Nhanh lên, ta lập tức tới chỗ các ngươi, rốt cuộc tình huống như thế nào, chỉ trong mấy ngày làm sao có thể đạt đến Thiên Quân ngũ trọng, hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Ta đi hỏi một chút."
Bạch Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm, ta thật sự không biết gì hết mà.
Vừa rồi ta quên mất phải hỏi hắn.
Thật sự là quá rung động đến mất trí rồi.
...
Lại phát tiết một hồi, Bạch Phong đổi bộ quần áo khác, bày ra dáng vẻ bình tĩnh, trấn định quay lại phòng sinh hoạt.
"Thiên Quân ngũ trọng rồi?"
"Vâng." Tô Vũ vui vẻ nói: "Tối hôm qua ta tới nguyên khí bí cảnh một chuyến, dùng một chút tinh huyết tu luyện, kết quả thế mà đột phá đến Thiên Quân ngũ trọng, tu luyện đặc biệt nhanh! Nguyên khí bí cảnh kia quả thật chính là chỗ tốt! Lão sư, mai này có tiền, ta lại vào đó thêm mấy lần, chỉ là tốn hao có chút lớn, điểm công huân sắp dùng sạch rồi..."
Bạch Phong thiếu chút nữa đã bóp nát chén trà vừa cầm tới tay, điểm công huân sắp dùng hết?
Ta thao!
Tiểu tử ngươi là Đằng Không, hay ta là Đằng Không?
Vì sao ta cảm thấy ngươi dùng tiền còn tốn kém hơn so với một vị Đằng Không như ta vậy, mà tiêu cũng quá nhanh rồi đi.
Bất quá khi liên tưởng đến chuyện tiểu tử này tiến bộ nhanh như vậy, Bạch Phong đã có chút hiểu rõ.
Tiểu tử này rất đáng để đầu tư tiền a.
Nói ngược lại, nếu tiến bộ nhanh như thế, đổi thành ta thì ta cũng sẽ chịu chi.