Trịnh Vân Huy lườm Ngô Lam, lạnh lùng quát: "Im miệng, không liên quan gì tới ngươi! Ngô Lam, đừng tưởng rằng có trưởng bối là Sơn Hải cảnh thì ghê gớm lắm, ông nội của ta còn là phủ trưởng Chiến Tranh học phủ kia kìa! Thực lực bản thân không được thì khiêm tốn một chút đi!"
"Ngươi..."
Trịnh Vân Huy không đợi nàng nói xong, khí thế tăng vọt, nguyên khí bùng nổ, ý chí lực áp chế xông ra, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tìm ta khiêu chiến? Ta sẽ nhận! Ngô Lam, có tin ta đánh cho ngươi tàn phế luôn không, khiến ngươi tầm năm ba tháng không có cách nào tu luyện nữa!"
Trịnh Vân Huy cười lạnh, "Chuyện giữa ta và Tô Vũ không cần ngươi để ý tới! Kẻ yếu như ngươi lúc nào đánh bại được đám Lâm Diệu, Trần Khải thì lại đến nói chuyện tiếp, phế vật mà cũng dám tham dự phân tranh giữa cường giả sao?"
Ngô Lam đỏ bừng cả mặt!
Nàng bi phẫn muốn chết!
Lúc này, Tô Vũ liền bùng nổ khí thế Thiên Quân tam trọng, miễn cưỡng triệt tiêu được áp chế từ Trịnh Vân Huy, Ngô Lam còn chưa tiến giai Thiên Quân, tự nhiên không thể là đối thủ của Trịnh Vân Huy được.
"Trịnh Vân Huy, đều là đồng học, hiếp yếu sợ mạnh cũng không phải việc mà thiên tài nên làm!"
"Ha ha!"
Trịnh Vân Huy cũng không nhằm vào Ngô Lam nữa, cười gằn bảo: "Ta còn khinh thường tranh chấp với kẻ yếu! Tô Vũ, ngươi không phải đã đánh bại Trần Khải sao? Ngươi không phải có thể bùng nổ chiến lực Vạn Thạch sao? Ngươi cho rằng thế này là có thể hù dọa ta ư?"
Đối thoại của hai người lại khiến cho Ngô Lam hận không thể chui vào kẽ nứt!
Nàng không được để ý tới!
Nàng bị bọn hắn coi là kẻ yếu, ngay cả tư cách nói chuyện đều không có.
Ngô Lam đỏ bừng hai má, chỉ cảm thấy hôm nay không còn mặt mũi gặp ai, mất thể diện đến cực hạn.
"Ta muốn trở nên mạnh hơn!"
Ngô Lam bi phẫn rống to, ta muốn trở thành Thiên Quân!
Trịnh Vân Huy mạnh hơn nàng, Tô Vũ cũng mạnh hơn nàng, nàng ở dưới áp bách của Trịnh Vân Huy muốn động đậy cũng khó khăn, Tô Vũ lại có thể triệt tiêu khí thế của gã, khoảng cách giữa nàng và Tô Vũ càng lúc càng lớn!
Rõ ràng khi còn ở Nam Nguyên, ngay từ đầu Tô Vũ chỉ là Khai Nguyên bát trọng, nàng cũng vậy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Vân Huy rồi lại nhìn Tô Vũ, Ngô Lam càng nghĩ càng giận, càng tức càng đỏ mặt, cả người đều giống như bị chưng trong lồng hấp như tôm chín.
Trịnh Vân Huy liếc qua, trong lòng khẽ thất kinh, không phải là gã đã kích động quá đáng, làm cho Ngô Lam tức chết rồi đấy chứ?
Ngươi mau hít thở đi, thật dọa người, nếu mà ngươi tức chết, ta sẽ gặp phiền phức lớn đó!
Không chỉ Ngô Lam tức giận, mà phía sau Lâm Diệu cũng đang thở gấp!
Cái gì gọi là đám Lâm Diệu, Trần Khải?
Tên khốn Trịnh Vân Huy này nói chuyện thật sự vô cùng đáng giận!
Bất quá chứng kiến dưới khí thế Trịnh Vân Huy, Ngô Lam muốn động đậy cũng khó khăn, Lâm Diệu cũng rất bất đắc dĩ, gã trêu chọc không nổi, gã căn bản không thể nào là đối thủ của Trịnh Vân Huy.
...
"Thiên Quân thất trọng, ý chí lực có độ chứa đầy cũng rất cao..."
Giờ khắc này, mấy người Hạ Thiền cũng hết sức ngưng trọng.
Trịnh Vân Huy hiện tại thậm chí đã có thực lực khiêu chiến Bách Cường bảng!
Nếu thần văn của gã cũng không yếu thì cái tên này thậm chí có thể cạnh tranh cùng một vài học viên xếp hạng thấp trên Bách Cường bảng. Gã rất mạnh!
Mấy người Hạ Thiền, Vạn Minh Trạch mặc dù cũng hết sức kiêu ngạo, tự tin, nhưng hiện tại đối đầu với Trịnh Vân Huy thì không thể nắm chắc phần thắng, cảnh giới thân thể của họ không bằng gã.
Trịnh Vân Huy chính là một trong hai gia hỏa của lớp cao cấp đột phá đến Thiên Quân thất trọng.
Một là Trịnh Vân Huy, còn một người khác là Triệu Thế Kỳ.
Bất quá ý chí lực của Triệu Thế Kỳ không tính là mạnh, mấy người Hạ Thiền vẫn có niềm tin thắng hắn, nhưng cái tên Trịnh Vân Huy lại có ý chí lực cũng rất mạnh, gã rất khó đánh bại.
Gã thậm chí có thể là người mạnh nhất trong lớp này!
...
Nơi hẻo lánh trong phòng học.
Giả Danh Chấn và vài vị lão thiên tài khác đều đang hóng hớt xem náo nhiệt hết sức chăm chú.
"Đồ mà Tô Vũ lấy đi của gã... Không phải là bản《 Phá Thiên Sát 》kia chứ?"
"Hẳn là nó! Lần trước ta cũng cảm nhận được từ trên người Tô Vũ có một chút ý vị truyền thừa của Khâu lão quỷ, ta còn đang nghi ngờ đây, hiện tại thì rõ rồi."
Khâu lão quỷ trong miệng ông chính là vị cường giả Sơn Hải cảnh của Cửu Thiên học phủ.
Nguồn gốc của《 Phá Thiên Sát 》cũng là bắt nguồn từ ông ta.
Mấy người xem náo nhiệt hết sức tập trung, lại âm thầm truyền âm: "Tô Vũ sẽ trả lại sao?"
"Nghĩ nhiều quá, đổi thành ta, khẳng định là không trả! Đồ mà chợ đen làm mất, ngươi lấy được thì ngươi sẽ trả à?"
"Cũng đúng, nhưng tiểu tử Trịnh gia kia sẽ không từ bỏ ý đồ! Xem ra là sẽ rất náo nhiệt!"
"Vậy thì khó nói, thực lực Tô Vũ bây giờ chênh lệch quá lớn..."
Dứt lời, vị Các lão kia nhìn lướt qua Tô Vũ, không dám dò xét sâu hơn, bọn họ hiện tại đang che giấu tung tích, bất quá vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhắc nhở mọi người chung quanh: "Các vị, các ngươi nhìn Tô Vũ đi, hắn có phải đã tiến bộ rồi hay không? Làm sao ta lại cảm giác xung quanh hắn ngưng tụ vòng xoáy nguyên khí nhiều hơn hẳn hôm trước."
"Đột phá à?"
Mấy người dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, họ không tiện vận dụng ý chí lực, bất quá ánh mắt của họ già đời, nhìn ra một hồi, Giả Danh Chấn hồ nghi nói: "Hình như có người phong tỏa dao động nguyên khí của Tô Vũ, cố ý ẩn giấu thực lực cho hắn?"
"Có vẻ giống mùi vị của lão Hoàng... Tiểu tử này, trước đó đã tới nguyên khí bí cảnh à?"
"Nói như vậy, tiểu tử Tô Vũ có khả năng đã đột phá đến Thiên Quân tứ trọng?"
"..."
Ánh mắt các vị cường giả đều hết sức thâm sâu, dù cho không dùng ý chí lực dò xét, hơi nhìn một thoáng đều có thể đưa ra ít nhiều phán đoán.
Tô Vũ có lẽ đã đột phá rồi.
"Xem ra, nếu phối hợp với tinh huyết thiên phú của hắn, thật đúng là không chừng có thể đấu một trận, bất quá tiểu tử Trịnh gia này thực lực cường hãn, Tô Vũ đại khái vẫn không phải là đối thủ."
"Không sai!"
Mấy người đều có phán đoán trong lòng, dù cho Tô Vũ có tinh huyết thiên phú kỹ, nhưng khả năng bùng nổ kéo dài bao lâu?
Dựa theo tin tức bọn hắn lấy được, kéo dài một phút đồng hồ là hết mức.
Một phút đồng hồ mà muốn đánh bại cháu trai phủ trưởng của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Tô Vũ đại khái rất khó làm được.
...
Khi bọn họ đang xôn xao trò chuyện bên này, thì ở đằng kia, vẻ mặt Tô Vũ cũng dần dần trở nên khó xem hơn.
"Trịnh Vân Huy, đừng khinh người quá đáng! Dù cho ta có được vật kia thì đó cũng là ta dùng bản lĩnh lấy được, ngươi muốn cướp sao?"
"Cướp?" Trịnh Vân Huy cười lạnh: "Cũng không cảm thấy ngại mà dám nói ra miệng! Đó vốn là đồ của ta! Tô Vũ, bớt nói nhảm, trả cho ta! Ngươi không phải rất ngông cuồng à? Ngươi không phải đã đánh bại Trần Khải sao? Hiện tại ta khiêu chiến ngươi, thắng, vật kia đưa ta, thua, ta sẽ không đề cập tới việc này nữa!"
Tô Vũ bình tĩnh lắc đầu, "Thật có lỗi, ta không có hứng thú giao thủ với ngươi, không có bất cứ ý nghĩa gì."
"Hèn nhát, quỷ nhát gan!" Trịnh Vân Huy giễu cợt: "Ngươi chính là sợ thua! Không dám đấu!"
Tô Vũ không để ý tới gã, tiếp tục cúi đầu xem sách.
"Hèn nhát!" Trịnh Vân Huy quát lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi trốn được à? Dù cho hiện tại ngươi không nhận khiêu chiến, chờ khi ngươi vào Bách Cường bảng, ta cũng sẽ đánh cho ngươi tàn phế, giống như vị sư tỷ kia của ngươi ấy, nằm trên giường mấy tháng!"
Ầm!
Tô Vũ đập bàn một cái, ngửa đầu nhìn Trịnh Vân Huy, trong mắt hung quang lấp lánh.
Một lát sau, Tô Vũ thở dốc, cố kiềm xuống để bình tĩnh lại.
"Trịnh Vân Huy, mau đi học đi, có một số việc... chúng ta từ từ nói chuyện, ngươi nhất định muốn để cho người ta chế giễu sao?"
Trịnh Vân Huy hừ lạnh một tiếng!
"Được, ta sẽ tìm ngươi sau, Tô Vũ, cầm đồ của ta mà muốn qua loa cho xong thì không có khả năng! Ta cũng không phải đồ phế vật như Lâm Diệu, gia thế, bối cảnh, thực lực, mọi thứ của ta đều mạnh hơn ngươi nhiều, bình thường ta không thèm để ý tới ngươi mà thôi, đừng có quá tự đề cao bản thân!"
Tô Vũ nắm chặt nắm đấm!
Sắc mặt âm trầm hẳn xuống!
Giờ phút này, những người khác cũng đều buồn bực không lên tiếng, dư quang liếc về phía Tô Vũ, ai cũng có chút đồng tình.
Tô Vũ thật sự đấu không lại Trịnh Vân Huy.
Mãi đến khi chấp giáo vào cửa, Trịnh Vân Huy mới trở lại chỗ ngồi của mình, lớp học an tĩnh đến dọa người, vẻ mặt Tô Vũ một mực rất khó coi.