Nghe lời khuyên “chân thành” của Tô Vũ xong, cả lớp bỗng yên tĩnh trở lại.
Không phản bác được!
Đây là lời nói dối sao?
Không đến mức ấy!
Ít nhiều gì cũng có chút nhân tố này ở bên trong.
Nhưng mọi người có ai mà không trên 18 tuổi cơ chứ?
Ai mà không dùng Nguyên Khí dịch để tu luyện từ nhỏ?
Ngươi bảo bọn hắn tới Nam Nguyên tu luyện...
Được rồi, coi như không nghe thấy đi.
Bên kia, Giả Danh Chấn có chút ngoài ý muốn, thầm truyền âm: "Thật sự là thế à? Rõ ràng như vậy?"
Khai Nguyên cách ông đã quá xa vời!
Huống chi, ông cũng không quá quan tâm những thứ này, về phần mình, sự tình ở nhiều năm trước ông đã sớm quên lãng.
"Đúng là có loại tình huống ấy, thế nhưng rất ít, tùy từng người mà khác nhau, ngươi quên vị kia của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ rồi à? Y cũng là xuất thân bần hàn, còn thảm hơn Tô Vũ nữa. Y tới Đại Hạ Chiến Tranh học phủ chỉ mấy năm đã là Lăng Vân! Tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, lúc trước tới nguyên khí bí cảnh của chúng ta cũng trực tiếp tiến lên tam trọng!"
Lời này vừa nói xong, Giả Danh Chấn chợt nhớ ra rồi!
"Nói như vậy... Thiên phú mạnh thì từ nhỏ không cần Nguyên Khí dịch, lớn lên lại dùng Nguyên Khí dịch tu luyện, khả năng là sẽ có hiệu quả mạnh hơn!" Giả Danh Chấn vội vàng nói: "Có người làm thí nghiệm so sánh vấn đề đó chưa? Nếu có thì lấy số liệu thí nghiệm cho ta xem một chút, nếu thật sự có thể làm, vậy sau này phải đem con cháu trong nhà đến nơi xa xôi, tiết kiệm tài nguyên là một chuyện, tôi luyện bọn nó một chút cũng có thể biết mùi vị gian khổ là gì!"
Dứt lời, ông lại cảm khái: "Trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, tiểu tử Tô Vũ này xuất thân không được tốt lắm, hiện tại xem ra cũng là một món tài phú quý giá, ta thấy hắn khiêm tốn thật thà hơn những người khác nhiều."
Vài vị Các lão đều âm thầm thảo luận.
Đối với lời giải thích của Tô Vũ, bọn họ cũng không quá nghi ngờ.
Hoàn toàn chính xác, một tiểu tử từ nhỏ lớn lên ở Nam Nguyên, chưa bao giờ dùng qua Nguyên Khí dịch, kể cả nơi có nguyên khí nồng đậm cũng chưa từng đến, bỗng nhiên dùng Nguyên Khí dịch và đi tới nơi nguyên khí nồng đậm thì rất có thể tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Trước kia, thiên phú của hắn chỉ là chưa được khai quật mà thôi.
Xem ra tiểu tử này cũng là thiên tài ở mặt tu luyện thân thể!
Học viên từ Nam Nguyên tới không phải là không có, nhưng tiến bộ nhanh như vậy cũng chỉ có một mình Tô Vũ mà thôi. Đó vẫn là do thiên phú.
...
Vạn Minh Trạch hỏi về vấn đề riêng tư cá nhân nhưng Tô Vũ cũng không khách khí, hắn không phải người chịu thua thiệt, giờ phút này hắn nở nụ cười đơn thuần nhìn về phía Vạn Minh Trạch, đáp: "Vạn đồng học, lão sư ta nói các ngươi đều là thiên tài yêu nghiệt, nói thật... ta không biết rõ, cũng không hiểu nhiều. Các ngươi rốt cuộc đã vẽ ra bao nhiêu thần văn?"
Vạn Minh Trạch hơi ngẩn ra, rất nhanh lại cười nói: "Chuyện này... Ta đã vẽ ra 3 thần văn, dĩ nhiên, chúng ta không phải đi theo đa thần văn nhất hệ, cũng không định hình thành thần văn chiến kỹ, cho nên dưới tình huống bình thường, chúng ta cũng sẽ không tu luyện quá nhiều thần văn."
"Chủ yếu là tu luyện thần văn chính thôi, lúc khác dù cho có thể phác họa thần văn, nhưng nếu không thích hợp thì chúng ta cũng sẽ từ bỏ uẩn dưỡng."
Tô Vũ vội vàng gật đầu, hắn âm thầm tính toán, 3 thần văn thì cũng không ít!
Khó trách khi sát hạch lại được trên 1000 điểm!
Hắn muốn nghe ngóng thêm một số việc nhưng suy nghĩ một chút thì lại thấy đủ rồi, giả vờ ngây ngốc không thích hợp, hỏi một câu sẽ xem là đơn thuần, hỏi nhiều hơn sẽ chính là ngu xuẩn.
Vừa rồi là vì Vạn Minh Trạch hỏi mình trước nên mình hỏi lại một câu cũng không sao.
Tiến vào Cao cấp ban, đại khái mới là ngày đầu tiên, Tô Vũ cũng đã phô bày thực lực và thiên phú của mình, bầu không khí cảm giác vẫn còn tạm được, không ai gây chuyện với ai.
Bao gồm cả Lâm Diệu, cái tên này hôm nay cũng hết sức an tĩnh, Tô Vũ vẫn xem như thấy hài lòng.
Ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.
Đấu qua đấu lại không có gì tốt đẹp cả, Tô Vũ thật ra không hề thích.
Không có ý nghĩa gì!
Hòa hợp êm thấm mới là tuyệt nhất!
Đang nghĩ ngợi, một bóng người lóe lên bên cửa sổ, sắc mặt Tô Vũ biến hóa tức thì, lại là cái tên này!
Tên này vừa đến, hắn liền cảm giác hòa khí không nổi!
Lưu Hồng!
...
Lưu Hồng vào cửa, trên mặt gã vẫn giữ nguyên nụ cười, ánh mắt lại có chút u ám.
Mẹ nó!
Kẻ nào dám hố ta?
Gần đây chợ đen đều đang đồn Lưu Hồng muốn gài bẫy một học viên, muốn đánh đổ vị thế của Hạ gia tại chợ đen để một mình Lưu Hồng độc bá nơi đó.
Vô nghĩa!
Ta có khẩu vị lớn như vậy sao?
Chuyện nhỏ như đánh rắm của Hạ Hổ Vưu còn cần gã đi báo cáo à?
Nhưng hai ngày trước, học phủ bỗng nhiên ban thưởng cho gã 120 điểm điểm công huân... Lưu Hồng thật sự thiếu chút nữa đã tức chết.
Cả ngày đánh diều hâu, thế mà bị diều hâu mổ mắt!
Có người hố gã!
Gã không cần đoán cũng biết, chuyện rõ ràng như vậy, không phải hố mình thì là cái gì?
Hai ngày qua gã vội vàng xử lý việc này, vừa yên tĩnh một chút thì tiểu tử Tô Vũ lại xuất hiện, thế này thì cũng nhanh quá rồi.
Phía trên lại đang thúc giục mình phải cho cái tên Bạch Phong kia đẹp mặt một chút.
Cái tên Chu Bình Thăng kia chỉ là Lăng Vân mà thôi, hắn tưởng hắn là Sơn Hải sao?
Hắn lại còn dám ra lệnh cho chính mình!
Trong lòng Lưu Hồng thầm mắng một tiếng, mọi việc không thuận lợi tí nào!
Đồ đần độn Chu Bình Thăng này chỉ là một tên Lăng Vân, đấu không lại Trần Vĩnh, nên mới bắt mình ra mặt thay hắn, cũng không cảm thấy ngại ngùng!
Lòng thì thầm nghĩ mấy chuyện này nhưng vẻ mặt Lưu Hồng cũng không lộ ra ngoài.
Gã nhìn về phía Tô Vũ, cười khẽ rồi nói: "Hôm nay Tô Vũ tiến vào Cao cấp ban, mọi người cũng đều đã biết, ta không nhiều lời giới thiệu nữa!"
"Ở ban Cao cấp thì nhiệm vụ của mọi người chính là tiến vào Bách Cường bảng, tiến giai Đằng Không!"
"Tiếp theo nhiệm vụ của mọi người sẽ hết sức nặng nề, trước đó lớp học tuyển chọn lớp trưởng nhưng tất cả mọi người đều không mặn mà gì, cũng không ai nguyện ý báo danh. Tô Vũ đồng học đã làm rất tốt trách nhiệm đầu đàn ở Trung cấp ban, hôm nay vừa vặn hắn tới Cao cấp ban, một chuyện không nhọc hai chủ, vị trí lớp trưởng của lớp chúng ta cứ để cho Tô Vũ làm, mọi người có ý kiến gì không?"
Không ai lên tiếng!
Tùy ý ngươi!
Dù sao chúng ta bề bộn nhiều việc, vài điểm ban thưởng công huân theo chức vụ ấy nói thật là không ít người chẳng để vào mắt, chỉ khiến chậm trễ thời gian mà thôi.
Tô Vũ muốn, vậy cứ cho Tô Vũ là được.
Tô Vũ lại âm thầm mắng nhiếc trong lòng!
Lão tử tưởng là đến ban Cao cấp sẽ thoải mái một chút, ngươi còn dung cả chiêu bài này!
Hắn cũng không nghĩ tới đã lâu như thế mà ban Cao cấp vẫn không có lớp trưởng!
Khốn nạn!
Ta quan tâm 3 điểm công huân kia sao?
Tô Vũ ta hiện tại cũng là người có tiền!
Còn lại 800 điểm công huân, cộng thêm 146 điểm công huân sẵn có, hiện tại ta đã có những 946 điểm.
Công huân không thiếu, công pháp không thiếu, ý chí chi văn càng không thiếu, lúc này hắn còn đang chuẩn bị tăng nhanh tốc độ tu luyện, làm sao có thời giờ làm lớp trưởng gì đó!
Lớp trưởng, ai thích thì cứ đi mà làm!
Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Vũ liền vội vã mở miệng nói: "Lão sư, ở Trung cấp ban thì thôi, nhưng bên ban Cao cấp đều là thiên tài lợi hại hơn ta, ta không được đâu, ta không có lòng tin làm tốt trách nhiệm đầu đàn này..."
Lưu Hồng cười bảo: "Tin tưởng bản thân đi, ngươi có thể!"
Tô Vũ sốt ruột nói: "Lão sư..."
Lưu Hồng cả giận át tiếng: "Tô Vũ đồng học, ngươi vừa tới, để ngươi làm lớp trưởng cũng là vì giúp ngươi hiểu rõ hơn tình hình trong lớp, có cơ hội tiếp xúc với nhiều thứ hơn, cơ hội này, ngươi chẳng lẽ không trân quý sao?"
Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn chỉ muốn chửi bậy một câu, trân quý tổ tông nhà ngươi ấy!
Được rồi, không mắng.
Đằng Không cảnh thì hắn không thể trêu vào được đâu.