Bạch Phong cũng không ở lại lâu, anh dạy Tô Vũ điều khiển những bùa chú ngoài lồng giam kia, sau đó anh nhanh chóng rời đi.
Giờ phút này, trong đại sảnh chỉ có mỗi Tô Vũ cùng những gia hỏa bị giam giữ mở to mắt nhìn nhau.
Toan Nghê trừng mắt to nhìn chằm chằm Tô Vũ, cũng không gầm thét nữa.
Hai gia hỏa Ảnh tộc và Thủy tộc thì Tô Vũ cũng không biết chúng đang làm gì, con trâu một sừng lúc này có vẻ như ngủ rất say, Bạch Ly thì cũng không để ý tới Tô Vũ, Hỏa Nha lại giống như xác chết...
Toàn bộ gian phòng lâm vào trong an tĩnh.
Rất lâu sau sư tử màu vàng kim bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì?"
"Tô Vũ!" Tô Vũ thành thật đáp lại: "Số 3, ngươi đừng gạt ta, lão sư nói không thể trò chuyện nhiều với các ngươi! Bất quá hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, về sau ta sẽ là nhân viên chăn nuôi chính của các ngươi, có thể nói nhiều vài lời."
Nhân viên chăn nuôi...
Nghe được từ này, ánh mắt Toan Nghê lộ ra sát ý!
Mấy tên khốn kiếp kia, thật sự coi bọn họ là súc sinh để nuôi sao?
Sát ý trong lòng Toan Nghê bùng nổ, nhưng nó cũng không biểu đạt ra ngoài, chỉ mở miệng nói: "Ta không hi vọng ngươi thả chúng ta ra ngoài, ngươi cũng không có bản lĩnh này! Nhưng có thể cho chúng ta một chút đồ ăn thông thường không? Ta lâu lắm rồi chưa ăn, chút Nguyên Khí dịch này, căn bản là không cách nào thỏa mãn ta..."
"Vậy không được!" Tô Vũ vội vàng lắc đầu: "Lão sư ta dặn chỉ có thể cho ăn Nguyên Khí dịch, dù muốn đút thức ăn thì cũng phải chờ lão sư tới, ta thì không được!"
Toan Nghê yên lặng một lát, chậm rãi nói: "Ta lâu lắm rồi không ăn đồ ăn gì cả, ngươi tùy tiện làm chút món ăn gì đó, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi..."
Dứt lời, dừng một chút nó lại nói: "Nếu ngươi làm chút thức ăn gì tới... Ta có thể cho ngươi mấy giọt huyết dịch thông thường, còn tinh huyết Đằng Không cảnh đối với ngươi vô dụng. Dù cho là huyết dịch bình thường trên người ta thì một giọt cũng tràn ngập hàng loạt nguyên khí, đủ cho ngươi tu luyện mấy ngày, hiệu quả sẽ tốt hơn cả Nguyên Khí dịch!"
Dứt lời nó lại dụ dỗ: "Ngươi là Thiên Quân cảnh à? Vào Thiên Quân thì cần máu huyết cường đại để luyện thể, tinh huyết của ta không thể cho ngươi, nhưng huyết dịch thông thường cũng có thể giúp ngươi luyện thể, hiệu quả mạnh hơn tinh huyết Thiên Quân cảnh thông thường nhiều!"
Tô Vũ vội vàng lắc đầu, "Vậy cũng không được, lão sư ta biết sẽ đuổi ta!"
"Không sao, một chút thức ăn bình thường mà thôi, ngày xưa, Bạch Phong ở đây cũng đã từng giao dịch với chúng ta, gạt sư tổ của ngươi, tức sư phụ của hắn, chỉ cần không thả chúng ta đi thì không có bất cứ vấn đề gì!"
Toan Nghê lại nói: "Hệ của các ngươi bây giờ ngay cả điểm công huân đều không đủ dùng, Bạch Phong vừa rồi còn cắt xén điểm thuộc về ngươi, lão sư như vậy... có thể chống đỡ cả chẳng đường ngươi đi sao?"
"Ngươi cũng đã biết Thiên Quân cảnh... trong vạn tộc chẳng được xem là pháo hôi!"
"Muốn làm bản thân mạnh lên thì kỳ ngộ rất quan trọng, ngươi có thể đi vào nơi này, chính là kỳ ngộ của ngươi!"
Toan Nghê nói vài câu, bên kia, Toản Sơn ngưu một mực vờ ngủ bỗng nhiên cất tiếng: "Cho ta ăn chút gì, ta sẽ dạy ngươi một môn công pháp, là công pháp rất đơn giản, không cần khai khiếu nhiều, nhưng có thể cường hóa thân thể. Thân thể của Toản Sơn ngưu tộc cực kỳ mạnh mẽ, không thua Phá Sơn ngưu chút nào..."
"Dù cho không phải công pháp bí truyền gì nhưng nếu ngươi tu luyện thì vẫn mạnh hơn nhân tộc thông thường rất nhiều!"
Toản Sơn ngưu trầm giọng nói: "Làm chút đồ ăn gì đi, ta sắp chết đói rồi, tiểu tử, cơ hội ở ngay trước mặt mình, hãy tự mình nắm chắc!"
Tô Vũ vẫn lắc đầu như trước, vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa hét: "Ta không tin lời của các ngươi, lão sư dặn không thể bị các ngươi mê hoặc, ta lại không ngốc, ai biết các ngươi có phải muốn dụ dỗ ta hay không..."
Tô Vũ vội vàng bỏ chạy!
Chờ cánh cửa bên trên bị đóng lại, Toan Nghê hừ một tiếng, "Trâu ngốc khốn kiếp, không nên quá gấp, ta xém chút đã thành công, ngươi chen vào làm cái gì?"
Toản Sơn ngưu không thèm để ý tới nó, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Toan Nghê cũng không nhiều lời, trầm giọng nói: "Tên người mới này... Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Hỏa Nha vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cất giọng bén nhọn: "Lại quan sát thêm một quãng thời gian đi, không nên tùy tiện hành động! Toan Nghê, lần đầu gặp mặt ngươi liền mê hoặc hắn, việc này không tốt, dễ dàng khiến cho hắn cảnh giác hơn với chúng ta! Hẳn là nên chờ thêm một thời gian rồi nhằm vào nhược điểm mà dụ dỗ hắn!"
Trong lồng, con mèo trắng giờ phút này cũng đã mở mắt, thanh âm có chút ẻo lả, mang theo một chút kiều mị, "Toan Nghê, ngươi quá gấp rồi! Người mới tới thực lực mỏng manh, lúc này kiên nhẫn thêm chút, không sớm thì muộn sẽ có thể đả động hắn!"
"Sớm muộn là bao lâu?" Toan Nghê nặng nề nói: "Chúng ta... còn có thể sống bao lâu?"
Bên kia, Ảnh tộc bỗng nhiên lên tiếng: "Chúng ta không bỏ ra đủ ích lợi mà muốn đánh động đến hắn thì rất khó! Đã nhiều năm như vậy, chúng ta bây giờ cũng là thân bất do kỷ, muốn dựa vào mấy giọt huyết dịch bình thường để đả động hắn... Ngươi cảm thấy có thể sao? Hắn vào học đa thần văn nhất hệ thì chứng tỏ hắn chính là thiên tài, thiên tài sẽ thiếu mấy giọt huyết dịch à?"
Lời này vừa nói ra, mấy vị yêu tộc khác đều đồng loạt yên tĩnh trở lại.
"Ảnh Tử, vậy ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?"
Ảnh Tử buồn bã đáp: "Chờ thêm đi, vẫn phải trông chờ vào Bạch Ly thôi. Bạch Ly, ngươi là Văn Minh sư, hắn cũng thế, ta thấy Bạch Phong không có quá nhiều thời gian dạy hắn, kẻ giỏi nắm bắt lòng người như Bạch Ly dạy hắn nhiều một chút, không nên gấp, trước hết để cho hắn xót thương chúng ta, buông lỏng cảnh giác, Bạch Ly thoạt nhìn có vẻ vô hại nhất... Nếu hắn tín nhiệm Bạch Ly thì cơ hội của chúng ta sẽ đến!"
Bạch Ly kiều mị nói: "Ảnh Tử, ta vốn vô hại mà, thoạt nhìn vô hại là như thế nào?"
"Ha ha..."
Vài vị yêu tộc không nói gì, chỉ có tiếng cười u lãnh vang lên.
Vô hại?
Bạch Ly am hiểu nhất là ngụy trang, giả trang cái gì? Chính là giả trang vô hại!
Tất cả mọi người là người quen cũ, ai mà còn không hiểu nữa.
Tại sao Bạch Ly lại bị Hồng Đàm bắt vào? Chính là vì quá xui xẻo, nó muốn tính kế Hồng Đàm, chuẩn bị thừa dịp Hồng Đàm buông lỏng rồi ám sát ông.
Kết quả lại bị rơi vào trong tay Hồng Đàm!
Đụng phải tấm sắt cứng, nó sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.
Bạch Ly cũng cười lớn, "Ta thật sự cực kỳ vô tội mà, ta lại không hại qua người nào, các ngươi không tin thì thôi... Tiểu hài tử này chờ lần sau hắn tới, ta sẽ tâm sự với hắn."
"Dù không thể rời đi Nhân cảnh nhưng nếu bị hắn đưa đến thuần thú học viện trở thành vật cưỡi cho kẻ khác cũng tốt hơn so với nơi này, không phải sao?"
Bạch Ly nói đầy u oán: "Nếu ta khôi phục thực lực, miễn cưỡng cũng có thể hóa thành người, chẳng biết là tiểu hài tử này thích kiểu nào..."
...
Giờ phút này, Tô Vũ đã rời khỏi khu giam giữ bỗng nhiên tự nói một mình: "6 con yêu thú mạnh mẽ kia dùng chút tinh huyết để lừa gạt ta! Một đám ngốc nghếch lại tự cho mình là thông minh... Hi vọng chúng nó có thể mắc câu! Sư phụ mà có ăn thịt bọn hắn, cho ta húp chút nước cũng được rồi!"
Tô Vũ cười ha hả không ngừng!
Muốn thông đồng ta?
Được a, ta cũng muốn thông đồng với các ngươi đấy!
Cho ăn chút thức ăn thì sẽ cho chút máu, lần này là đồ ăn, kéo gần lại quan hệ, lần sau có khả năng sẽ là thứ khác, lại thêm mấy lần rất có khả năng chúng sẽ muốn càng nhiều.
"Huyết dịch bình thường thì ta cũng chướng mắt!"
Tô Vũ sờ sờ cằm, hắn quên hỏi mất rồi, trong đám vạn tộc đó có Văn Minh sư không nhỉ?
Nếu chúng đã cụ hiện thần văn, ta đánh cho nát thì có thể để cho thần văn của ta càng cường đại hơn, có đúng không?
Vuốt vuốt gương mặt, Tô Vũ cười ngây ngô trông cực kỳ vô hại.
Ta là người thành thật, xưa nay không nói láo!
Ta là người nghèo rớt mồng tơi, hết sức thiếu tiền, hi vọng có người có khả năng cho ta nhiều một chút.
Ta là kẻ yếu, tất cả mọi người đã tới lôi kéo ta, ta cần phải trở nên mạnh hơn, lôi kéo ta thì ta sẽ ăn vỏ bọc đường của các ngươi!
"Hí hí..."
"Khụ khụ!" Ho nhẹ một tiếng, Tô Vũ nín cười ngay tức thì, cười thế này rất không ổn!
"Ha ha!" Tô Vũ cười cực kỳ ngây ngô, chất phác và đàng hoàng. Ta phát hiện bảo địa rồi.