Ba ngày đó, Tô Vũ đều chăm chú đọc sách.
Hắn chỉ nhìn một lần mà không nhìn thêm lần thứ hai, miễn cho xem thời gian quá dài mà làm vỡ mất một vài nguyên bản trân quý.
Hắn không biết quá nhiều ngôn ngữ, chỉ tìm được 12 bản vạn tộc nguyên bản mà hắn có khả năng xem.
Mặc dù như thế, trong ba ngày mà xem 12 bản cũng đã coi là rất nhiều.
Xem cái này phải tiêu hao vô số ý chí lực.
Một lần nhìn thì Tô Vũ đều cần một hai giờ để khôi phục ý chí lực.
12 bản vạn tộc nguyên bản, Tô Vũ không lĩnh ngộ được toàn bộ.
Có vài loại thì xem là ăn tươi nuốt sống ngay, có loại thì Tô Vũ không có cách nào lĩnh ngộ ra thần văn.
Tổng cộng hắn chỉ vẽ ra 6 cái!
Nếu hắn có thể giữ lại 6 cái thần văn này e là Bạch Phong sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Ba ngày phác họa ra 6 thần văn!
Bất quá Tô Vũ không giữ lại mà đánh nát toàn bộ, mặc cho ba vị tiểu đệ thôn phệ rồi lớn mạnh!
Tô Vũ phát hiện một chỗ tốt, chỗ tốt lớn nhất là cứ như vậy thì hắn không cần tốn hao quá nhiều ý chí lực đi uẩn dưỡng đám thần văn này mà chỉ cần để chúng tự mình đi thôn phệ những thần văn kia để nuôi dưỡng chính mình.
"Trước đó ta còn lo lắng sau khi phác họa hoàn thành 99 thần văn rồi thì ta có thể uẩn dưỡng chúng nó hay không, hiện tại xem ra, ta còn có cách khác!"
99 thần văn ở giai đoạn này còn dễ nói.
Đến khi Đằng Không mà Tô Vũ muốn để chúng tiến giai trở thành nhị giai thần văn thì sẽ vô cùng khó khăn!
Một thần văn tiến giai, nếu không có biện pháp đặc biệt, toàn bộ đều nhờ ý chí lực uẩn dưỡng thì không tốn mấy năm là không được.
Đương nhiên một người có thể đồng thời uẩn dưỡng nhiều thần văn.
Tỉ như Bạch Phong, mặc dù anh không nói nhưng Tô Vũ đại khái có thể đoán được những thiên tài như anh có khả năng đều đã tiến giai.
"Tiểu đệ chữ “Máu” đã có dấu hiệu tấn cấp!"
Khi Tô Vũ đi ra khỏi Sơ Dung các, ý chí lực dò xét chữ "Máu" một thoáng, cái tên này hấp thu hàng loạt tinh huyết, lần này lại nuốt sáu lần tàn dư của thần văn, kiểu chữ đều lớn hơn một vòng, quang mang màu đỏ cũng càng rõ rệt.
Xem ra thêm mấy lần nữa thì nó liền có thể tiến cấp trở thành thần văn nhị giai!
...
Trong gian phòng ngoài được xem như để che mắt của Sơ Dung các.
Bạch Phong và Trần Vĩnh đều có mặt.
Thấy Tô Vũ đi tới, Bạch Phong có chút cảm giác thận trọng, thử dò xét: "Phác họa thần văn thành công rồi à?"
Tô Vũ do dự một chút, mặt thì lại lộ vẻ cười ngây ngô, có chút áy náy nói: "Lão sư, không dễ như nhân tộc thần văn, ta chỉ vẽ ra vạn tộc thần văn không hoàn chỉnh, không hoàn toàn phác họa thành công!"
Hắn không nói láo, hắn vẽ ra vạn tộc thần văn thế nhưng vỡ nát rồi, bị ba tiểu đệ hấp thu luôn rồi, tro cặn đều bị ăn, nhưng nhiều ít gì cũng còn có chút tro cặn tồn tại.
Nếu lão sư không tin, hắn có thể một thời gian ngắn nữa lại đến phác họa ra một vạn tộc thần văn rồi sau đó giữ lại là được.
Thời khắc này Tô Vũ mơ hồ biết được rằng sách họa của mình rất quan trọng.
Khả năng nó chính là thần văn Vĩnh Hằng duy nhất của nhân tộc!
Mặc dù Bạch Phong là lão sư của hắn, nhưng có một số việc, tốt nhất vẫn đừng đi thăm dò lòng người.
Lòng người không phải dùng để dò xét, trừ khi hoài nghi đối phương, bằng không cũng không cần dẫn dắt đối phương làm ra chuyện bất lợi cho mình.
Hắn nói như vậy xong, Bạch Phong đầu tiên là nhíu mày, tiếp đó lại giống như có chút giật mình, cười nói: "Vậy thì tốt, vẽ ra rồi, mặc dù không hoàn chỉnh thì cũng không tệ! Người bình thường nên là như thế!"
Ban đầu thì anh còn thấy có chút thất lạc.
Nghĩ kĩ lại xem, ba ngày mà có thể phác họa một số nét thì đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Dù cho là anh thì cũng phải nhìn nhiều lần ý chí chi văn mới có thể phác họa được như vậy, trước đó Tô Vũ rõ ràng rất không bình thường có được hay không!
Hiện tại hắn mới giống người bình thường, một thiên tài bình thường.
Thông thường thì tầm năm ba tháng đều chưa hẳn có thể phác họa ra được một thần văn.
Trần Vĩnh cũng cười nói: "Không tệ, có thể có chút hình thức ban đầu cũng đã rất tốt rồi, là chữ viết của tộc nào?"
"Bọ cạp tộc!"
Tô Vũ mở miệng đáp: "Chữ “Cường” của Bọ cạp tộc, cảm giác còn phải cần một khoảng thời gian nữa mới có thể phác họa thành công."
"Bọ cạp tộc... cũng không tệ!"
Trần Vĩnh gật đầu: "Bọ cạp tộc xếp hạng hơn 300, kỹ năng đuôi gai càng là kỹ năng thiên phú tương đối mạnh trong vạn tộc, độ sắc bén của chúng rất cường đại. Mặc dù ngươi phác họa không phải là chữ "Gai", nhưng chữ "Cường" hẳn là cũng không tồi!"
Dứt lời, Trần Vĩnh lại động viên: "Nói như vậy, ngươi phác họa được 4 thần văn rồi, 3 cái hoàn chỉnh, 1 thần văn thì đã phác họa sơ bộ... Tốc độ này rất nhanh! Hãy bỏ ra một hai tháng để vẽ ra hoàn chỉnh thần văn này, trước cuối năm, tranh thủ phác họa thần văn thứ 5!"
Hôm nay mới chỉ là ngày mùng 4 tháng 9.
Còn lâu lắm mới tới cuối năm!
Còn gần 4 tháng nữa!
Mà Trần Vĩnh cũng rất mong chờ Tô Vũ trong năm nay có thể phác họa ra thêm một cái thần văn.
Trên thực tế, tốc độ này không chậm mà ngược lại nó còn rất nhanh.
Không đến một năm, thậm chí chỉ là nửa năm mà Tô Vũ có thể phác họa được 5 thần văn, mấy năm sau, Tô Vũ sẽ có thể phác họa đủ 18 thần văn, đến lúc đó là có thể nghĩ biện pháp để tiến vào Đằng Không.
Đa thần văn nhất hệ, ba đến năm năm tiến vào Đằng Không cảnh thì đều mạnh hơn so với đơn thần văn nhất hệ chỉ mất một hai năm đã đột phá.
"Sư tỷ của ngươi nhập môn sớm hơn ngươi hai năm, năm trước nàng đã vào học phủ."
Trần Vĩnh không khỏi nghĩ đến đồ đệ của mình, mỉm cười kể với Tô Vũ: "Khi nàng vào học phủ thì đã tiến vào giai đoạn dưỡng tính, hơn hai năm qua nàng vẽ ra 7 viên thần văn, hiện tại đã là Thiên Quân cửu trọng, ý chí lực chứa đầy 95%."
"Dựa theo tốc độ này, một năm nữa thì nàng liền có hi vọng phác họa ra 10 thần văn, sang năm cũng sắp tiến vào Vạn Thạch..."
"Nếu hết thảy thuận lợi, năm sau nữa nàng sẽ có hi vọng tiến vào Đằng Không cảnh."
Trần Vĩnh nhắc tới đồ đệ của mình thì vẫn rất hài lòng, "Năm sau, nàng sẽ là năm tư, nếu bốn năm mà có thể tiến vào Đằng Không thì đã so được với một vài yêu nghiệt!"
Bạch Phong nghe nói như thế thì cau mày: "Thương thế của Gia Gia sẽ không gây chậm trễ chứ?"
"Chậm trễ mấy tháng là chắc chắn..." Trần Vĩnh thở dài: "Việc này cũng không có cách nào, xem như một lần tôi luyện đi! Thời gian mấy tháng cũng đủ cho Gia Gia nghỉ ngơi một chút, hai năm trước vì để tranh đoạt Bách Cường bảng mà nàng đều dành hết thời gian cho việc tu luyện."
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Sư bá, sư tỷ bỏ ra bao lâu mới tiến vào Bách Cường bảng?"
"Một năm rưỡi thì phải." Trần Vĩnh lại khôi phục dáng vẻ tươi tỉnh, "Đầu năm nay nàng tiến vào Bách Cường bảng, lúc đó nàng đã là Thiên Quân bát trọng, ý chí lực chứa đầy 90%."
Một năm rưỡi, tốc độ cũng rất nhanh.
Đương nhiên, Ngô Gia nhập học đã là dưỡng tính, điều này thì khác biệt với Tô Vũ.
Thiên Quân bát trọng phối hợp với dưỡng tính, lại thêm nhiều thần văn, có thể vào Bách Cường bảng thì cũng không kỳ quái, khẳng định Ngô Gia có thể đạt tới chiến lực Vạn Thạch, đây là điều nhất định.
"Vậy sư tỷ là bị ai hạ gục ạ?"
Trần Vĩnh thấy hắn hỏi chuyện này thì lắc đầu, "Không cần phải để ý mấy thứ này, nhiệm vụ của ngươi là tu luyện, phác họa thần văn, nắm giữ thêm nhiều Vạn Tộc ngữ, còn phải mở khiếu huyệt, cường hóa ý chí lực..."
Trần Vĩnh biết ý của hắn nhưng lại không cho hắn cơ hội, cấp tốc nói: "Sắp tới ngươi sẽ còn rất nhiều nhiệm vụ, bao gồm cả thần văn chiến kỹ, không phải nói ngươi vẽ ra hệ thống liền có thể làm được, thần văn phải hòa hợp, khảm nạm, phối hợp, khai phá đặc tính..."
Trần Vĩnh cảm khái: "Một hai năm tiếp theo chỉ sợ ngươi sẽ rất bận rộn, có một số việc, ngươi không cần quan tâm!"
Nói xong, y lại tiếp tục: "Chờ ngày nào đó ngươi chân chính có chiến lực Vạn Thạch cảnh, ý ta là dưới tình huống không cần tinh huyết, ngươi hãy nghĩ tới chuyện tiến vào Bách Cường bảng."